My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

Special Friend - DMT

Oh...as always...Everytime we start a new chapter, gradually getting seperated...We always have something to mark, either a fight or a sharing. Luckily, we are still friends - special friends

Thank God for letting you stepping into my life, Dao Minh Thuy

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Nguyễn Thiên Ngân - câu chuyện rất hay !

Bắt đầu viết lách từ năm 15 tuổi với những truyện ngắn trên báo Mực Tím, Nguyễn Thiên Ngân đã trở thành cái tên quen thuộc với những bạn trẻ yêu văn thơ. Giờ đây, gia tài văn chương của chị đã bao gồm mười quyển sách với đầy đủ các thể loại truyện ngắn, truyện dài và thơ. Thiên Ngân là chủ nhân của những giải thưởng văn học uy tín như Chân dung Tuổi mới lớn, Văn học tuổi 20… Thơ chị được yêu thích và trích dẫn khắp nơi trên các trang mạng xã hội.
Hiện tại, chị đang làm Senior Copywriter toàn thời gian ở một công ty quảng cáo.
Tuổi thơ sống trong trang sách và viết nên trang sách
Chị kể về thời đi học, chị được ở nhà bác – một nhà thơ. Hằng ngày chị đắm trong căn nhà không có gì ngoài sách. Suốt ngày chị ở nhà đọc sách, không đi chơi, đọc đến lúc chị cảm giác chính mình cần phải viết ra cái gì đó. Chị tin chị đã may mắn được dòng đời đưa đẩy đến một công việc mình thích và làm tốt.
15 tuổi, cái tên Nguyễn Thiên Ngân bắt đầu đến với độc giả qua những truyện ngắn đầu tiên đăng trên báo Mực Tím. Ước mơ được tạo ra một thế giới riêng mà ở đó, mọi thứ được diễn ra theo ý mình muốn, nhân vật này làm gì, nhân vật kia làm gì, chị bắt đầu viết như chơi búp bê. Những nhân vật như bước ra từ môi trường sống của chị, lớn theo trải nghiệm, từ thời sinh viên đến khi mới ra trường. Đó cũng là môi trường thân thuộc với bao bạn trẻ.
Những cuốn sách sau đó lần lượt ra đời, là tập hợp những truyện ngắn từng được lên báo. Đến cuốn thứ 3, thứ 4, chị bắt đầu viết truyện dài “Đường còn dài, còn dài” vì cảm thấy trong khuôn khổ những truyện ngắn đã không còn đủ sức chứa những suy nghĩ của mình nữa.
“Cuốn đó bây giờ đọc lại thấy nhiều chỗ còn ngây ngô lắm. Nhưng nếu có cơ hội được sửa, mình cũng không muốn sửa. Mỗi quãng đời có phận sự của nó. Và mình tôn trọng cái thời sinh viên loay hoay, nhiều băn khoăn sợ hãi ấy.”
Bản thân mình là một cái mỏ neo.
Khi vừa được giải Nhất Chân dung Tuổi mới lớn, Thiên Ngân nhận được những lời khen ngợi quả quyết: mầm văn nơi phố núi, tương lai văn chương rất xán lạn…
Chị bảo, đó là thử thách lớn nhất mà chị từng phải trải qua: việc học cách nghe những lời bình luận như một nguồn ý kiến để cân nhắc và học hỏi, thay vì xem chúng là nguồn vui hoặc nỗi buồn. Rồi con đường của mình, vẫn chỉ có một mình mình phải đi. Mình không thể mang vác theo những bình luận trên vai và chọn đường dựa theo sức nặng của hai bồ khen chê đó. Bản thân chị đã phải một mình đi trên con đường đó suốt 10 năm, trải vài lần va vấp, giờ mới tạm tin lời đám đông thuở trước. Ừ, có thể viết lách đúng là con đường của mình, vì ngoài nó, mình đâu giỏi gì hơn.
Khi được hỏi chị viết cho độc giả, hay viết cho bản thân mình, Thiên Ngân cười bảo: Nhiều độc giả lắm, chiều lòng sao hết được. Thôi thì mình cứ viết cái mình thích, mình tin, rồi độc giả tìm được gì liên quan hay có ích trong tác phẩm, cũng gọi là viết cho độc giả rồi.
Tuổi trẻ yếu mềm lắm, vinh quang được một chút thì té lúc nào không biết. Còn mới sai một chút, người ta nói vài câu đã muốn bỏ về quê trồng cà phê sống hết đời trên núi. Thiên Ngân may mắn vì có nhiều anh chị, bạn bè lớn hơn, kinh nghiệm hơn để học hỏi. Khi chị chới với trong vòng xoáy thì họ lôi chị ra, neo chị lại. Đó là những mỏ neo mà chị may mắn có được. “Nhưng nếu không may mắn có được, thì hãy ráng trở thành mỏ neo của chính mình. Ráng đừng mềm yếu như rong rêu để nước tạt mình đi.”
“Nếu yêu cái gì, bạn sẽ làm mọi cách để nuôi sống nó”
Thiên Ngân hiện đang làm Copywriter trong ngành quảng cáo. Cùng là viết, nhưng bản chất thì rất khác. Ta không thể nói với khách hàng và từng người xem ti vi mỗi tối rằng tôi viết câu headline như thế vì tôi thích thế; hay tôi không dùng từ kia vì từ này có nhạc điệu hơn… Chả ai quan tâm. Trong báo cáo doanh số không có nhạc điệu, và trong những kết quả khảo sát nhóm không hề có sự đăng đối. Thích viết theo ý mình thì về nhà mà viết văn làm thơ, đừng đi làm quảng cáo nữa.
Chúng tôi hỏi chị có bao giờ thấy bản chất công việc hiện tại và đam mê văn chương xung đột lẫn nhau không? Chị có phải chọn một không?
Thiên Ngân bảo nói xung đột thì không hẳn, vì chị có thể dùng kinh nghiệm của cái này để hỗ trợ rất tốt cho cái kia, và ngược lại. Viết văn và làm quảng cáo thoạt trông thì có thể dùng chung một bộ đồ nghề. Miễn đừng quên lúc đó mình đang ở cương vị nào, bắc ống nước hay sửa điện.
Chị có sợ công việc bận rộn sẽ cuốn trôi mất đam mê không? Chị nghĩ nuôi dưỡng đam mê cũng như nuôi mèo. Nếu bạn yêu nó thì bạn sẽ làm mọi cách để chăm sóc nó, dù bạn có nghèo đi nữa. Nhưng nếu không yêu, thì bạn sẽ tìm mọi cách để cho nó đi, rồi để người ta chăm sóc con mèo của mình ngày càng phổng phao, đẹp đẽ lên. Còn mình thì ngồi đó tiếc vì ngày xưa mình đã bỏ rơi con mèo đó. Sống bằng nghề viết cũng vậy. Nhưng nếu bạn đủ yêu, bạn sẽ làm mọi cách để nuôi nó.
“Hồi tháng 3, mình có dịp đi công tác ở Paris. Ở đó có một hiệu sách tên Shakespeare & Company, trong cuốn Hội hè miên man của Ernest Hemingway có nhắc đến. Hiệu sách đó vẫn tồn tại đến bây giờ. Các nhà văn trẻ, chưa nổi tiếng trên khắp thế giới đổ về đó nương náu trong những ngày ở Paris. Ban ngày họ sắp xếp sách, giới thiệu sách cho độc giả, bán buôn tất bật. Rảnh ra một tí, chắc là họ viết lách, mình đoán thế.
Có một đêm lạnh kia, mình đi ngang, thấy một anh chàng đang đứng ôm guitar chơi nhạc trên vỉa hè, trước mặt là cái mũ có vài đồng euro lẻ. Anh người Mỹ này ban ngày làm việc ở tiệm sách. Mình từng đứng nói chuyện với anh ta rất lâu, lại một chàng trai trẻ mộng trở thành Hemingway khác. Giờ anh đứng đó dưới bóng đèn trắng trước hiệu sách, ôm đàn hát hò tranh thủ kiếm thêm.
Cảm giác của mình lúc đó phải gọi là đau đớn. Rõ ràng lúc đó mình no ấm hơn anh ta, mình có tiền công tác phí trong túi, mình có thể ghé vào bất cứ đâu uống café, thậm chí thảy vào cái nón của anh ta một khoản kha khá. Nhưng mình chẳng thể làm gì hơn ngoài việc đứng bất động bên lề đường, nhìn kẻ khác sống ngấu nghiến giấc mơ của đời mình. Như nhìn con mèo đã-từng-là-của-mình giờ xinh đẹp nằm trong tay kẻ khác. Có những thứ can đảm mình đã không có được.”
Mọi trải nghiệm đều cần một sợi dây bảo hộ vô hình
Người trẻ bây giờ, họ muốn làm cả ngàn thứ, nhưng chỉ có thể làm được một số thứ hoặc chọn cách không làm. Nhưng Thiên Ngân nghĩ, tiếc thì tiếc vậy thôi, chứ trong giây phút đó, bảo mình bỏ việc thực hiện ước mơ như anh chàng kia thì chị tất nhiên không dám. Vì có những lựa chọn nó phải đến khi thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chứ không phải mình thấy người ta vậy thì mình cũng vậy.
Chị kể về một người bạn thân của mình, cô ấy đã nghỉ làm đi vòng quanh thế giới cả năm, rồi lại tiếp tục nghỉ và đi tiếp. Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra đúng một thời điểm nhất định, người ta chuẩn bị được về cả vật chất, tinh thần, thu xếp được cả công việc nhà, tiền bạc thế nào, sức khỏe ra sao. Còn cứ muốn là làm thì nó như một cú nhảy bungee mà không mang bảo hộ. Nếu bạn muốn nhảy, bạn phải có đồ bảo hộ, phải đúng thời điểm nào đó trong đời. Dây bảo hộ vô hình đó nhiều người đã không thấy, và nghĩ mình không can đảm bằng người khác. Nhưng chỉ chính bản thân mình mới biết, đây không phải là câu chuyện về lòng can đảm. Đây là câu chuyện về kế hoạch và trách nhiệm.
Viết văn là nghề cần kỷ luật hơn cả.
Đối với Thiên Ngân, viết lách là chuyện cần có kỷ luật hơn cả, vì người viết nói chung rất giỏi tự bào chữa cho bản thân nếu họ sai hẹn. Có rất nhiều thứ để đổ thừa, nhưng thứ bị đổ thừa nhiều nhất là “cảm hứng chưa đến”. Chờ cảm hứng đến cứ như chờ hoàng tử bạch mã vậy đó. Bạn có chờ cả đời, nếu hoàng tử không đến, thì tức là không đến.
Chính nghề quảng cáo rèn luyện cho chị về tính kỷ luật. Chị ứng dụng lại quy trình làm quảng cáo vào quy trình viết lách của mình. Chị đưa ra cho bản thân một khoảng thời gian nhất định để hoàn thành công việc đó. Rồi cho dù sản phẩm có hay dở gì thì cũng phải hoàn thành đúng hạn. Sau khi hoàn thành, chỉ ngồi đánh giá lại kết quả, nếu cần sửa thì sửa, nhưng cũng phải có thời hạn chặt chẽ.
“Việc của mình là chờ mình lớn lên”
Chị kể lại hôm đọc mail của tôi gửi, chị mới có dịp xem lại những email ngày trước. Đó là những email rất tuyệt vọng ứng tuyển vào chỗ này chỗ kia; những email bị từ chối về cả bản thảo lẫn công việc, những email than thở với bạn bè, bảo rằng mình không muốn tiếp tục viết nữa… Chị tự hỏi, ồ, đã có những lúc mình bối rối đến thế sao? Nhưng bằng cách nào đó, mọi chuyện đều qua đi. Thật thần kỳ.
Tôi hỏi chị có lời khuyên nào gửi đến bạn trẻ, Thiên Ngân trả lời chị không có lời khuyên, bởi chính chị cũng đang trên con đường tuổi trẻ của mình, đầy những thử nghiệm và sai lầm. Có chăng, chị muốn chia sẻ điều chị thường hay nói với bản thân mình mỗi ngày.
Phải nghiêm túc tự hỏi bản thân, thực ra ta đến trái đất này để làm gì? Làm cái cây, ngọn gió, hay làm ổ khoá cửa? Rồi can đảm lựa chọn, và theo đuổi đến tận cùng. Làm cây thì phải xanh, làm ngọn gió thì phải đi muôn phương, làm khoá cửa thì phải chắc chắn, chống được trộm. Tất nhiên lựa chọn nào cũng rủ theo một bầy thách thức khó khăn, nhưng mọi việc sẽ tự thu xếp. Cứ bình tĩnh cho bản thân thời gian. Việc của mình là chờ mình lớn lên, chờ mình giỏi hơn, chờ cho những ngày hoang mang ấy qua đi. 

(Nguyễn Thiên Ngân)

They are tired and depressed

Ngày đầu tuần..

Hôm nay, những người bạn xung quanh mình đều gặp chuyện không vui và mệt mỏi. Mình không biết làm gì hơn là chỉ lắng nghe và làm trò vui - thứ mình vốn giỏi vào những thời điểm người ta cần thú tiêu khiển.

First day of the week...They are tired and depressed...
1.Minh T Dao:
That day, that evening, that advice, regretful...Just wanna hug you tightly, sitting next to you and listen, be the place for you to lie down and take a rest...
2.Tủn:
Crush, why so serious? Out there tons of things need to do, tons of people need help, then don't just ruin your life just because of one people...You can be more than that. Don't self-evaluate based on what he thinks about you..Last but not least, be strong !

Chủ Nhật, 25 tháng 1, 2015

Lòng cha mẹ

Sao con không hiểu lòng cha mẹ sớm hơn?

**Ngày 1:
Mẹ: nè, đi siêu thị, ba mày cứ nằng nặc đòi mua cái hộp giở cơm này cho mày nè. Nói ổng là nhà có hộp nhựa rồi mà ổng ko chịu, kêu nhựa mà giở đồ nóng là độc hại lắm. Mắc tiền mà ổng cứ cúm na cúm núm đem tận ra quầy tính tiền, tự tay tính cho mày đó
Mình: im lặng ko bik nói j


**Ngày 2:
 - Buổi sáng:
Mẹ: Ủa Tủn nó ở đâu con?

Mình: Chị ấy thuê nhà bên Q7 đi làm cho gần, còn nhà ba mẹ c ấy ở Bình Thạnh. Cơ mà c ấy ở với 2 người đó lâu rồi nên thân lắm, toàn kêu bằng bà ngoại với chị ko ah

Mẹ: Ủa zay hả? Hay để bữa nào hỏi nó coi nó muốn qua đây ở với mẹ ko *cười tủm tỉm*, mốt con đi rồi thì có nó ở với mẹ

Mình: Im lặng, tiếp tục ăn

Mẹ: Từ hồi có Mai vs Linh xuống thấy con nói cười nhiều hơn, cái này là sự thật phải công nhận. Hồi trước ở 1 mình riết như tự kỉ. Tui sợ nó bị tự kỉ quá tời, may mà có mấy đứa này xuống, thấy đi học về nói cười nhiều hơn, chứ hồi trước toàn đi học về rồi chui rúc vô trong phòng. Bởi zay có 2 đứa này xuống tuy phải lo thêm 2 đứa, nhưng mẹ thấy con đỡ hơn hồi xưa, nên thôi ko nề hà gì.

Mình: Im lặng sững sờ và tiếp tục ăn 

- Buổi chiều:
Mẹ: Ủa Tủn nó thuê nhà trọ ở với ai vậy? Thuê chỗ đó chắc cũng phải quen mới kêu 2 người đó bằng bà ngoại và chị chứ nhỉ?

Mình: Con cũng ko bik, cái đó hơi riêng tư con ko hỏi. Mà sao chiều giờ mẹ hỏi vụ chị Tủn hoài vậy? Mẹ muốn chị ấy sang ở thật ah?

Mẹ: Giờ ăn ko bik nói cái gì nên hỏi vậy đó được ko?

Mình: Im lặng và một nỗi buồn dâng lên trong lòng......

Ba mẹ đang bước qua cái dốc bên kia cuộc đời, cũng sợ cảnh 2 ông bà thui thủi trong nhà, ko con ko cháu buồn. Mình giống như toàn bộ sức mạnh cho mẹ, để mẹ có thể làm những điều phi thường...Nhưng đôi khi mình vô tâm, chẳng để ý đến những nỗi lo và cảm xúc của mẹ. Mình đi nhiều, mải mê trên những cung đường, tới lúc ngoảnh đầu nhìn lại, gia đình vẫn ở sau lưng, làm bệ đỡ vững chắc cho những tháng ngày giông gió của cuộc đời. Họ đứng sau lưng mình, quanh quẩn trong nhà, quanh quẩn với những điều đã cũ, trong tâm trí họ, vẫn còn mãi hình ảnh của con Mon của ngày xưa, hồn nhiên hát ca, chí chóe với những câu hỏi vô tư và vẫn bấu váy ba mẹ như ngày nào. Mon của bây giờ, về nhà ít khi chia sẻ hết những mệt nhọc, chỉ chọn cái nào vui mà kể, cho 2 ông bà an tâm...Mon của bây giờ, nhìn bố mẹ mà lòng xót từng cơn, mai này con đi du học, bố mẹ ra sao đây.......

Cái câu mẹ nói "Giờ ăn ko bik nói cái j nên hỏi vậy đó được ko" như xé nát những trăn trở, suy nghĩ của mình bữa giờ.

Dạo này mình đi nhiều hơn, về nhà là đã tối mịt, ba mẹ ở nhà thì cứ thấp thỏm chờ, ko bik mình lái xe trên đường có bị gì ko, sao về trễ vậy. Còn mình thì về mệt, lại dễ quạu hơn, chả muốn nói chuyện gì nhiều, ai hỏi tới là quạu - hư đốn !

***********

Thời gian này, như bước chuyển giao của cuộc đời mình...
Đứng trước hàng trăm ngã rẽ, ko bik ra trường làm cái nghề gì đây, học tiếp thạc sĩ ngành gì đây. Mấy câu hỏi đó cứ xoáy trong đầu, đêm nào trước khi đi ngủ cũng phải nghĩ tùm lum thứ.....

Cái nghề gì mà ko phải công việc văn phòng, ngồi một chỗ lặp đi lặp lại một thứ nhàm chán
Cái nghề gì mà được đi và gặp gỡ nhiều người, lắng nghe nhiều câu chuyện, thiên về tâm lý và phân tích vấn đề, dự trù nhiều phương án, cái đầu phải linh hoạt, mỗi ngày đều học được 1 cái mới.
Cái nghề gì mà đừng cạnh tranh, đừng giẫm đạp lên nhau để có được thành công
Cái nghề đó - rốt cuộc là cái quái gì ??
Nhức não quá.....

Thời gian này, đi ra đường nhiều hơn, xông pha nhiều hơn để gặp gỡ, để tạo mỗi quan hệ, để đi tìm câu trả lời cho chính mình.

Thời hạn 2 năm tự đặt ra như một cán cân treo tòng teng trên đầu, luôn thúc đẩy mình tiến về phía trước, ko đứng một chỗ mà ù lì, mà tự kỉ, mà thất vọng. Phải đứng lên để đương đầu với những thay đổi có thể xảy ra bất cứ lúc nào...

Uh nó tốt- nhưng nó cũng hại não quá....Lắm lúc, mệt quá, muốn hét lên....muốn dừng lại....Nhưng vẫn phải tiếp tục đi, vì nhớ mãi một câu nói:

"Ba mẹ nuôi con học xong Rờ quả mít là cũng hết tiền luôn rồi, giờ ráng làm tích cóp để cho mày đi học thạc sĩ nữa là xong, sau đó ra trường xin việc thì cố mà xin con ạ, tới lúc đó thì ba mẹ hết hỗ trợ được nữa rồi"

Nói cho có vẻ hy vọng là mình vẫn có cơ hội đi học tiếp thạc sĩ...Nhưng nhìn vào situation hiện tại thì cũng đủ hiểu rằng, ba mẹ đang gồng lên để tích cóp từng ngày để mình được ra nước ngoài học tập và kiếm một công việc ổn định.....Cao su giờ đã ko còn là cây đũa thần màu nhiệm nữa...Giấc mơ con - con phải tự thực hiện thôi - ko để ba mẹ khổ thêm nữa........

Than thở một tí thôi, bây giờ lại xắn quần lên chạy tiếp...Phải chạy, chạy cho đến khi nào tìm được câu trả lời thì thôi !



Nhặt vu vơ

http://nganhangsuame.vn/

Khi người khác nói rằng bạn có vẻ luôn bình tĩnh và dửng dưng, chỉ có bản thân bạn biết, sự bình tĩnh và dửng dưng lúc này đã đổi bằng bao nhiêu nước mắt; sóng yên phẳng lặng giờ này phút này đã từng bị đắm chìm bởi bao nhiêu con sóng. Tất cả thất bại và đau đớn, tất cả trải nghiệm trong cuộc đời đều là để đào tạo, rèn luyện bạn. Đừng nói năm tháng tàn nhẫn, kỳ thực nó đã rất dịu dàng đối với bạn.
{ Trương Tiểu Nhàn - Jini dịch }

 

Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2015

Ở một nơi bạn gọi là Nhà, luôn có những người đang chờ đợi bạn...

Thứ Hai, 19 tháng 1, 2015

Bài viết cũ trên FB

Đông về rồi...

Gió lạnh lùa qua khe cửa, co ro...Mình thích cái lạnh Sài Gòn - nó không lạnh đến quíu giò như ở quê, cũng ko rét đậm như ngoài Bắc...Nó se se, lạnh vừa đủ - như một lời nhắc nhở: "Đông về rồi"
Đông về..

Thích nhìn những người xung quanh mình xúng xính áo khoác, khăn choàng cổ. Thích ngắm tóc những cô gái bay bay trong gió đầu đông. Thích cả nét dễ thương xoa xoa tay vào nhau rồi xuýt xoa vì lạnh. Con gái mùa đông - nhìn thật mong manh và cần che chở..

Thoáng cái đã hết năm, thoáng cái đã gần Tết. Thời gian sao nhanh quá. Ngẩng mặt lên đã thấy mình ở thềm năm mới. Có lẽ vì vậy mà người ta chộn rộn hơn, lo nghĩ chuyện tương lai nhiều hơn. Năm tới mình làm gì đây? Năm rồi, mình làm được gì, chưa làm được gì? Năm nay phải khắc phục ra sao, nỗ lực thế nào?

Người trẻ, lại càng chộn rộn hơn...Họ có quá nhiều thứ để nghĩ: sự nghiệp, tình yêu, cuộc sống. Tháng 12 - tôi bất đắc dĩ trở thành tư vấn viên nghề nghiệp cho vài người bạn của mình. Họ - đều trẻ, đều hoang mang, không biết phải làm gì cho bước đi kế tiếp của đời mình - giống tôi :)
 
Có người, tạm gọi đó là "Khủng hoảng tuổi trẻ" và phớt lờ nó, nghĩ rằng từ từ nó cũng sẽ qua thôi. Có người, điên cuồng đi tìm lý do, tại sao mình vẫn mãi dậm chân tại chỗ, hoảng hốt, lo sợ, đủ cả...

Nhưng chung quy lại, tôi nghĩ - muốn biết mình đi đâu, phải hiểu mình là ai trước đã. Rồi sau đó, hãy kiên nhẫn với chính bản thân mình, kèm cặp nó, đặt câu hỏi cho nó, lắng nghe nó trên con đường đi tìm đáp án cho câu hỏi "Sau này mình làm gì?"

Bài học quý nhất, tôi được dạy là: đừng đi tìm TÊN của nghề nghiệp, hãy tìm những KĨ NĂNG cần có trong đó. Có KĨ NĂNG rồi, tự nhiên bạn sẽ biết được TÊN của nghề.

Nói thì đơn giản, nhưng đó là bài học cốt lõi nhất, trong việc đi tìm nghề nghiệp tương lai, tôi mong, cũng nhiều bạn hiểu được điều đó smile emoticon