My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

[HTNM] Đã đến Mỹ, nhất định phải roadtrip

Đã đến Mỹ, nhất định phải roadtrip

0
Bài dự thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Phan Khánh Linh – Master of Public Affairs, Indiana University 

Tôi quyết định viết một bài riêng về road trip ở Mỹ, vì 2 lý do.
Thứ nhất, sở thích lớn nhất của tôi là du lịch, thậm chí đã có suy nghĩ đi du học ở Mỹ là để tranh thủ du lịch… châu Âu.  Thứ hai, hành trình khám phá khiến tôi nhận ra nước Mỹ không chỉ là New York, Washington DC, Boston, hay Los Angeles, Las Vegas mà tour Việt Nam nào cũng đưa đến. Đành rằng, tôi rất yêu DC, rất thích New York và Chicago, nhưng thật không công bằng khi nghĩ nước Mỹ chỉ là sự hào nhoáng, hiện đại có phần đơn điệu đó.
Mùa xuân ở DC
Mùa xuân ở DC
Khả năng để quảng bá cho du lịch Mỹ không đủ (nếu làm được, tôi cũng nhất định sẽ quảng bá cho du lịch Việt Nam), nhưng tình cảm dành cho nước Mỹ thì tôi có thừa. Tôi yêu đất nước đã cho tôi 2 năm được khám phá bản thân, được làm gần như đúng những gì mình thích. Tôi yêu những con người khác biệt tôi đã gặp trên giảng đường, ở thành phố nơi tôi sống, và trên những nẻo đường tôi đi qua.
Ý tưởng bắt đầu từ năm học thứ hai khi tôi có chiếc xe hơi cũ của riêng mình, và kết bạn với một người người đàn ông Mỹ. Anh trở thành bạn đồng hành bất đắc dĩ với tôi đến những thành phố không quá xa Bloomington, Indiana nơi tôi học. Ban đầu cũng là Chicago, thành phố lớn và hiện đại, nổi tiếng nhất của vùng Midwest. Rồi chúng tôi đã đến Springfield (thủ phủ của Illinois) vì tôi mê đắm Tổng thống Lincoln. Tôi đến St Louis (Missouri) và thật sự ấn tượng với thành phố được coi là điểm giao thoa của vùng MidWest, South và West, nơi khởi đầu chuyến thám hiểm mở mang nước Mỹ ra đến bờ Thái Bình Dương của Lewis và Clarks dưới thời Tổng thống Thomas Jefferson, người tôi ngưỡng mộ vì là tác giả Tuyên ngôn độc lập và tủ sách khổng lồ của Quốc hội Mỹ hiện tại. Tôi đã  nghĩ, nước Mỹ vĩ đại có lẽ vì được  những con người vĩ đại dẫn dắt ở những thời điểm lịch sử quan trọng.
Những chuyến đi ngắn ngủi ấy đã đánh thức trong tôi máu road trip, không tìm được “tài xế” (hiểu theo nghĩa một người bạn là con trai) cũng nhất định không bỏ cuộc.
Chuyến đi đầu tiên có phần liều lĩnh của tôi là lái xe từ Bloomington xuống khám phá bang Texas, cùng 2 bạn trẻ, 1 nam 1 nữ. Ngày thứ hai của hành trình, tôi đã trải nghiệm trận bão tuyết dữ dội. Hơn 7 tiếng liền không một lần ngừng nghỉ, may mắn không hết xăng và xe không bị trượt tuyết hoặc chết máy phải dừng lại giữa đêm. Có những thời điểm vận tốc chỉ còn 10, tôi cứ lầm lũi bám trụ trên đường, có lúc chỉ còn tôi và 2 bạn xe container phía trước. Tôi đã cảm nhận được cái chết rất gần khi xe chúng tôi bị trượt mạnh khi cố gắng phanh để không đâm thẳng vào vạch chắn ngang đường quốc lộ, đến mức đã va chạm bên hông với một bạn container thể tích to gấp chục lần. Vậy mà không hiểu bằng cách nào xe của tôi đã từ từ chậm lại, chui ra đằng sau chiếc xe container, rồi lại đi bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Đến Texas bình yên vô sự, nhìn lại xe cũng chỉ bị trày xước nhẹ, 3 đứa mới hoàn hồn.
Sau lần ấy, tôi tin mình có đủ khả năng lái mọi loại địa hình, nên quyết tâm khám phá nửa miền Tây nước Mỹ sau ngày tốt nghiệp.

Hành trình 15 ngày của tôi đã xuyên qua 10 bang với nhiều điểm nhấn, từ những thành phố như Portland (Oregon) xinh đẹp mang hơi hướng châu Âu, Seattle có phần cũ kỹ suy tàn, Salt Lake bí ẩn, đến những vùng thiên nhiên hoang vu của Wyoming, Montana. Nhiều khi tôi chỉ một mình, có khi với một người bạn gái, riêng 3 ngày khám phá Yellowstone National park thì xe 5 chỗ đủ 5 người. Thú vị nhất là những lúc một mình lái xe “off road”, không theo highway mà chọn những cung scenic road uốn lượn quanh núi, ven sông suối hay xuyên rừng. Những lúc ấy, một mình tôi thả hồn hòa với thiên nhiên (dù vẫn phải giữ vô lăng), thỉnh thoảng lại dừng xe, hít đầy bầu không khí khoáng đạt. Tôi nhận ra mình hoàn toàn tự tin và hạnh phúc khi du lịch một mình, bởi tôi được khám phá những cung đường, những nơi chốn theo đúng cách mình muốn nhất. Có gì đó vừa liều lĩnh, vừa lãng mạn trong tôi được thỏa mãn.
Sẽ cần một cuốn sách mỏng để tôi kể hết những ấn tượng của mình trong hành trình khám phá nước Mỹ. Nhưng có hai điểm tôi muốn nhắc đến trong bài viết này. Đó là khi tôi một mình đối diện và chiêm nghiệm sự vĩ đại của nước Mỹ với 4 Vị tổng thống đã bất tử trên núi đá Mount Rushmore của South Dakota. Vĩ đại bởi đó là 4 người đã đặt những nền móng quan trọng làm nên nước Mỹ hôm nay. Vĩ đại bởi quy mô, tính nghệ thuật của công trình và tính vĩnh cửu khi khắc trên núi đá. Vĩ đại bởi những con người của thế kỷ 20 đã quyết tâm làm nên công trình ấy. Và vĩ đại nhất là cách nước Mỹ diễn giải công trình ấy ngày hôm nay. Họ không bảo đó là 4 vị Tổng thống, mà là 4 con người làm nên nước Mỹ, như “bất cứ ai đang dự lễ tưởng niệm hôm nay”. Lễ tưởng niệm vào mỗi buổi tối, kết thúc bằng việc tôn vinh những người lính, những cựu chiến binh đã bảo vệ nước Mỹ, để rồi sau đó ánh sáng bừng lên từ Mount Rushmore, 4 vĩ nhân nhìn xuống chúng tôi cái nhìn vừa nghiêm nghị nhắc nhở, vừa hiền từ khích lệ. Tôi đã xúc động đến nghẹn ngào vào thời điểm ấy, thấy mình đã chạm rất gần vào nước Mỹ. 5 tiếng ở Mount Rushmore, tôi đã nhìn thấy các ngài khóc (khi trời mưa), mỉm cười khi nắng hoàng hôn xuống, và rực sáng giữa màn đêm. Tôi đã phì cười với ý nghĩ cảnh đã đẹp thì nắng hay mưa, ban ngày hay ban đêm cũng sẽ đẹp.
Nơi chốn thứ hai tôi sẽ không bao giờ quên là Yellowstone National park. Vài chục lần nghe mọi người nhắc đến địa danh này, nhiều người còn chia sẻ rằng họ đi hàng năm vẫn thích, rồi mùa nào cũng đẹp, nhưng vé máy bay đến đó thì đắt “lè lưỡi” nên tôi không nghĩ mình sẽ có cơ hội. Đến nơi rồi, dành 2 ngày trọn vẹn lái xe khám phá rồi, tôi vẫn tiếc vì mình không dành nhiều thời gian và tâm thế hơn cho nơi này. Gọi là một vườn quốc gia nhưng chỉ lái xe quanh Grand loop, chúng tôi đã đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác. Vừa mê mẩn những hẻm núi (canyon) rực rỡ sắc màu xung quanh những thác nước mềm mại như dải lụa, đi thêm vài chục dặm đã ngỡ ngàng với những mud pots, những geysers. Khi chiều buông xuống, bọn tôi lại được tận hưởng cảm giác thanh bình giữa thung lũng  với những đàn bison nhởn nha gặm cỏ, rồi cùng hòa vào dòng người “săn” những khoảnh khắc được nhìn thấy gấu xám Bắc Mỹ. Tôi cứ ấn tượng mãi khi một anh chàng hồ hởi khoe “từ sáng đến giờ tôi đã nhìn thấy 13 chú gấu rồi”, hóa ra mục tiêu của họ vào đây chỉ để “đếm” gấu. Bọn tôi còn nhìn thấy rất nhiều động vật hoang dã, tiếc là đúng mùa chúng chưa có sừng nên tôi chịu chết chả phân biệt được bạn nào với bạn nào. Nhất định sẽ có ngày tôi thơ thẩn trong Yellowstone vài ba hôm để ngắm cho sướng mắt.
Gấu xám Bắc Mỹ ở Yellowstone National Park
Gấu xám Bắc Mỹ ở Yellowstone National Park
Để kết lại bài viết rất mang tính cảm nhận cá nhân này, tôi sẽ khẳng định lại điều rất nhiều người đã nói, rằng đã đến Mỹ nhất định phải đi road trip, đừng để bất cứ điều gì ngăn cản bạn, dù có phải lái xe một mình. Bạn không chỉ hiểu hơn một nước Mỹ phong phú giàu có (không phải về tiền của), bạn còn có rất nhiều cơ hội để đối diện và làm giàu cho tâm hồn bản thân.

[HTNM] Nước Mỹ với những kí ức đẹp

Nước Mỹ với những kí ức đẹp

0
Bài dự thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Đỗ Thị Thanh Thủy, Director Assistant at Consultancy and Research Institute for Sustainable Development (CISD) and visiting lecturer at Hoa Sen University, Ho Chi Minh city

Cuối cùng thì giấc mơ du học của tôi cũng trở thành hiện thực. Cảm ơn sự hào phóng của quỹ Ford đã không ngại tốn tiền đào tạo trình độ ngoại ngữ của tôi mà cụ thể là tiếng Anh từ con số không cho đến khi tôi đủ điều kiện bước chân qua nước Mỹ để theo học chương trình thạc sĩ. Tôi đến nước Mỹ vào những ngày hè tháng 5 năm 2009. Bởi sống ở đồng bằng sông Cửu Long nhiều năm liền nên mặc dù thời tiết lúc ấy chỉ là 60-80 độ F nhưng tôi đã cảm thấy rất lạnh. Tôi còn nhớ có những ngày nhiệt độ chỉ khoảng 50 độ F tôi đã mặc áo lạnh và mang vớ chân và tay. Các bạn năm cũ bảo tôi chị ơi, nếu chị mặc như vậy ra đường người ta sẽ nhìn chị đó vì chị không giống ai. Tôi bảo mặc kệ họ, nhưng chị lạnh lắm. Sau này khi đã ở Mỹ được một thời gian rồi thì tôi mới hiểu được là, nhiệt độ ấy là tuyệt đẹp ở cái vùng Bắc Mỹ với 6 tháng mùa Đông lạnh giá và phủ đầy tuyết trắng.
Nước Mỹ đẹp!
Nước Mỹ đẹp thật, đẹp đúng như cái tên của nó được người Việt mình dịch ra “Mỹ” nghĩa là đẹp. Có thể lúc đó tôi đang ở giai đoạn đầu của shock văn hóa, nhìn thấy cái gì cũng đẹp, nhưng đến bây giờ tôi vẫn không thể phủ nhận được là nước Mỹ rất đẹp. Tôi gần như choáng ngợp trước vẻ đẹp từ kiến trúc, môi trường, đến nếp sống văn minh. Nhà cửa ở Mỹ được xây theo một quy cách nhấtt định về kích thước và độ cao nên nhìn tổng quan của một vùng rất đẹp. Các tòa nhà lớn trong thành phố tôi ở như trường học, nhà thờ… thì có màu đỏ của gạch cũ, có lẽ đã được xây dựng từ lâu lắm rồi, nhưng nhìn rất kiên cố và cổ kính. Ở các nơi công cộng như bến xe, siêu thị, cửa hàng thức ăn nhanh…. thì mọi người xếp hàng đợi đến lượt mình trông rất thư thả nhưng thực ra người Mỹ họ rất bận rộn và vội vã. Trên đường phố thì rất ít thấy người đi bộ (ngoại trừ các thành phố lớn nư New York) mà chủ yếu là xe hơi, nhưng họ di chuyển không mấy vội vã, luôn nhường đường cho người đi bộ (chủ yếu là sinh viên chúng tôi). Rất hiếm khi người đi đường nghe thấy tiếng còi xe hơi mà chỉ thỉnh thoảng có tiếng còi vang lên inh ỏi của những chiếc xe cứu thương và cứu hỏa. Đó là những chiếc xe rất to, có màu đỏ rất nổi, và có gắn cờ nước Mỹ phía trước chạy rất ngạo mạn trên đường.  Mỗi mùa trong năm ở nước Mỹ được thiên nhiên mô tả qua màu sắc. Ở vùng Bắc Mỹ mà tôi ở thì mùa Xuân chỉ rất ngắn so với các mùa khác trong năm, nhưng không thể lẫn với các mùa khác bởi sự sặc sỡ của các loài hoa. Mùa Hè thì ánh nắng vàng rực rỡ, bầu trời như cao và trong xanh hơn. Mùa Thu được tô điểm bởi màu vàng đỏ của lá cây trông rất lạ. Còn mùa Đông thì trắng xóa bởi tuyết, tuy hơi ảm đạm nhưng rất đặc biệt.
Binh minh ben cua so
Người Mỹ tốt bụng!
Thời gian học bận rộn nên tôi không có điều kiện tiếp xúc nhiều với người Mỹ ngoài với các giáo sư ở trường và những người hàng xóm gần nơi tôi ở. Để đủ kiện bước chân qua Mỹ du học, tôi đã phải trải qua rất nhiều những khóa học dài hạn cũng như ngắn hạn trong nước. Nhưng tôi không thể không ấn tượng bởi sự nhiệt tình và rất tâm lý của các giáo sư ở Mỹ. Biết chúng tôi là những sinh viên cũng tương đối lớn tuổi hơn so với các sinh viên khác và trình độ tiếng Anh cũng hạn chế, nên các giáo sư luôn tận tình giải đáp tất cả các thắc mắc với một tốc độ nói vừa phải khi chúng tôi gặp riêng trong lịch hẹn giáo sư tại văn phòng.  Tôi còn nhớ ở học kỳ đầu tiên, khi tiếp xúc với tôi, sợ tôi không hiểu nên các giáo sư vừa nói, vừa viết ra giấy, sau đó cho tôi mang tờ giấy về nhà để xem lại. Do sự nhiệt tình và luôn mong muốn được giúp đỡ sinh viên của các giáo sư, nên tôi rất thích được lên gặp các thầy cô tại văn phòng . Hầu như, mỗi tuần tôi đều sắp xếp thời gian để lên gặp và trao đổi với ít nhất một giáo sư. Tôi còn nhớ, có một lớp học mà khi bước vào lớp, tôi đã thấy choáng vì đa số là các bạn sinh viên người Mỹ. Lớp học lại mang tính chất siminar nên đòi hỏi sinh viên phải thảo luận trên lớp rất nhiều. Tôi học được hai ngày và lên gặp giáo sư định báo là sẽ hủy không theo học nữa vì tôi sợ mình theo không nổi. Tôi lên gặp, chưa kịp nói ra ý định của mình thì giáo sư đã nói với ý là em cứ theo học đi, tôi không đánh giá em ngang hàng với các bạn sinh viên Mỹ đâu. Tôi như mở được rắc rối trong lòng vì rất thích môn học nhưng lại sợ bị rớt. Cũng nhờ môn học đó, tôi đã biết được mình còn thiếu hụt ở điểm nào và cần phải cố gắng như thế nào. Cho tới bây giờ khi cũng là một giảng viên Đại học, tôi càng hiểu rõ hơn những bài học mà các giáo sư ở Mỹ dạy tôi không chỉ ở trên lớp, trong các bài giảng, mà cả những cách mà giáo sư giúp đỡ sinh viên quốc tế như tôi. Nhiều và nhiều lắm các giáo sư mà tôi biết và có điều kiện tiếp xúc, họ thực sự là những nhà giáo dục mẫu mực.
Fresh Aple
Xa quê hương, để lại sau lưng gia đình với hai đứa con nhỏ là cả một thách thức đối với những người phụ nữ như tôi. Nhưng tôi thật may mắn khi hai năm học tại Mỹ có được những người hàng xóm người Mỹ thật tốt bụng và cũng rất tâm lý. Trong số họ có những người đã từng là một người lính Mỹ trong chiến tranh ở Việt Nam, mà lần đầu tiếp xúc tôi đã có cảm giác rất e dè, sợ sệt. Nhưng tất cả họ đã để lại trong tôi những ký ức không thể nào quên với những bũa  ăn tối ấm áp tình cảm gia đình, những buổi tiệc sinh nhật bất ngờ và những lời khuyên giúp xoa dịu tinh thần tôi mỗi khi quá căng thẳng trong việc học và chuyện gia đình. Tôi còn nhớ, có những lúc tôi không muốn học, không muốn làm gì cả và rất thèm một bữa ăn gia đình. Những người hàng xóm ấy đã luôn mở cửa đón tiếp tôi trên đường đi học về với những bữa ăn tối thật ấm cúng và những câu chuyện vui giúp tôi giảm căng thẳng học hành và nỗi nhớ gia đình. Nhiều và rất nhiều những câu chuyện tình cảm mà tôi có được từ những người bạn hàng xóm Mỹ tốt bụng ấy mà cho đến bây giờ, và mãi mãi, họ, những người hàng xóm ấy vẫn luôn là những người bạn tốt của tôi.
Những ấn tượng đã để lại trong tôi những ký ức đẹp về nước Mỹ chỉ đơn giản như vậy đó, nhưng có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên được một đất nước và những con người mà một lần trong đời tôi được trải nghiệm và tiếp xúc.

[HTNM] Vì cuộc đời là những chuyến đi

Vì cuộc đời là những chuyến đi

0
Palo Alto, CA, 8/9/13

Gửi anh, người yêu xa của em.

Con người ta từ lúc mới sinh ra đời đã có đôi chân để bước đi, có đôi mắt vừa mở ra đã tò mò muốn ngắm nghía thế giới. Cuộc đời này sẽ buồn biết bao nếu đôi chân không đưa đôi mắt bước ra ngắm nhìn thế giới. Để rồi những chuyến đi nối tiếp nhau viết nên từng trang trong cuốn sách cuộc đời.
Untitled
Em vẫn nhớ như in những chuyến đi đầu tiên cùng anh đến cánh đồng lúa ven thành phố, nơi anh kể em nghe về những chuyến tàu quê và những ngôi nhà le lói ánh đèn, về cái nghèo cái khó của người dân quê mình luôn khiến anh khắc khoải. Em cũng nhớ chuyến đi đưa em đến tận nước Mỹ bên kia đại dương, để lại anh giữa Sài Gòn hoa lệ.
Những ngày đầu tiên thực sự xa nhà, xa bữa cơm mẹ nấu và xa tiếng đứa bạn tỉ tê, hình như nỗi nhớ nhung chẳng được chia đều. Đôi mắt em mỗi ngày mở ra đều bận rộn bởi nhiều khuôn mặt mới, cánh cửa mới, bữa ăn mới, ngôn ngữ mới. Em vẫn nhớ anh đó, nhưng lúc nào mắt cũng căng tràn bởi bao điều mới mẻ và đến khuya về nhà thì chỉ muốn thiếp đi thôi. Còn anh và ba mẹ, bạn bè ở nhà thì đi đâu cũng thấy thiếu đi mất bóng hình em. Nào đây chiếc nón bảo hiểm em hay đội, quán chè anh em mình thường ghé thăm, rồi ngày lễ tết và những cuộc trò chuyện mà em chẳng bao giờ thiếu mặt.
Nước Mỹ lạ lắm anh à. Đến bây giờ, em vẫn chưa hết choáng ngợp trước một đất nước trù phú được xây dựng lên từ niềm tin vào Thiên Chúa. Có biết bao nhiêu điều lạ lẫm và thú vị ở một nơi mà con người đã được đưa lên mặt trăng và mỗi ngày bước chân ra khỏi cửa đều có thể nhìn thấy một nhà khoa học hang đầu thế giới, mỗi phòng làm việc nhỏ xíu được hàng chục bóng điện thắp sáng mà lại phải lắp kính làm mờ đi để không bị chói mắt nữa cơ. Em chợt nhớ những tiếng trẻ con người lớn ở Sài Gòn reo hò phấn khởi mỗi khi ánh đèn neon vụt sáng sau cả ngày dài bị cúp điện. Nhớ đêm Trung Thu của những ngày ấu thơ, ba thường hay kể cho em nghe có chú Cuội già ngồi gốc cây đa, nếu có chăng thì phải là một chàng phi hành gia người Mỹ đang hóng mát đấy chứ, anh nhỉ?
Nước Mỹ khiến em ngạc nhiên mỗi ngày, về mọi thứ, mọi người, và nhất là về bản thân em. Ở đây, mỗi con người, mỗi gia đình là một quyển sách, một thế giới anh ạ. Có anh lao công đã học hết thạc sĩ, có chú tiến sĩ chỉ thích đi sửa máy tính và rất yêu đồ ăn châu Á. Họ khác biệt và tôn trọng sự khác biệt ở mức cao nhất có thể. Thầy em nói đó đơn giản chỉ là một sự chọn lựa, nghề nghiệp đơn thuần không nên làm cho con người ta lớn hơn hay nhỏ đi.
Câu nói của thầy làm em nhớ ngày xưa, em hay hỏi anh sau này mình nên làm gì? Thầy có thể ngồi hàng giờ để cùng em thảo luận về tương lai nghề nghiệp, về những điều em thắc mắc. Ở nơi đây, mỗi bước chân của em đi tới, mỗi điều em khám phá và làm được, dù nhỏ hay lớn, đều được nhìn nhận như một thành quả “vĩ đại”, em ngỡ ngàng thấy mình lại như đứa trẻ hôm nào, mở to mắt trước thế giới và can đảm bước đi.
 2
Em của những ngày đầu ở Mỹ, háo hức và bỡ ngỡ.
Điều này nữa anh à, đến giờ em cũng chưa tin được. Em chưa bao giờ nghĩ rằng khi đi xa, mình lại hiểu thêm nhiều điều về đất nước con người Việt Nam đến thế. Lại nhớ câu nói ngày xưa của thầy Trần Linh Thước khi thấy học trò tìm cây bút đánh rơi: “bước lại gần thì chỉ nhìn được một góc, nhưng lùi ra xa sẽ thấy toàn cảnh.” Em có thêm bao nhiêu là sách vở để đọc, và nhiều khoảng lặng để nghĩ suy về những sự kiện đang diễn ra trên quê hương mình. Bạn bè quốc tế muốn em kể chuyện về Việt Nam, muốn nếm thử đồ ăn Việt, háo hức khám phá lịch sử Việt. Thế là em tự có thêm động lực để đọc nhiều hơn nữa, mở mắt to hơn nữa để mà “học” về quê cha đất tổ. Chuyện vua Hùng, chúa Trịnh hay vua Bảo Đại ngày xưa trong giờ sử khó thấm bao nhiêu thì giờ em lại hiểu rõ và thấy thú vị bấy nhiêu. Nhiều buổi chiều chủ nhật, thay vì để đôi chân đi đến thành phố khác cho mắt được ngắm thêm nước Mỹ, thì em ngồi nhà, và dõi mắt theo từng trang sách kể về nước mình.
Nhưng em chẳng có nhiều buổi cuối tuần thảnh thơi đến thế đâu. Vì ở Mỹ có nhiều thứ để làm, và làm phải thật tốt, thế nên có nhiều thứ để học. Sang đây em bỏ luôn những giấc ngủ trưa ưa thích và những ngày lễ đi thăm thú nơi này kia. Hầu như các bạn người Mỹ đều làm việc một mạch từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, buổi trưa chỉ nghỉ một lát và ăn nhanh nhanh rồi lại lao vào làm để hoàn thành những việc trong danh sách được lên sẵn. Họ làm việc như tàu con thoi với quỹ đạo và vận tốc tối ưu. Trong tuần thì chạy nhanh như máy, còn cuối tuần thì chậm lại một chút, đi du lịch, đi leo núi, uống ly bia hay cốc trà thư giãn với bạn bè. Còn em của anh, chậm chạp khù khờ nên chẳng dám chơi nhiều, cứ như con rùa đi từng bước trong cuộc chạy đua với thỏ thôi. Chỉ mong đến lúc tốt nghiệp, em sẽ thành một chú rùa biết chạy marathon, để có thêm những thứ bảy và chủ nhật bên anh, để mình cùng viếng thăm nhiều công viên quốc gia hay viện nghiên cứu, cho đôi chân được thoả bước đi và đôi mắt được thoả ngắm nhìn, anh nhé!
Có nhiều lúc, khi đôi chân em thấy mệt, đôi mắt chỉ muốn nhắm lại để được thấy vòng tay anh. Cơ mà, mặt trời lặn, rồi ngày mai mặt trời lại mọc. Tỉnh giấc mộng để quay về với cuộc sống với đầy ắp dự định, thi cử, bài tập, em lại chuẩn bị viết dự án để xin quỹ nghiên cứu, phụ giảng dạy lớp thực tập trong vài ba hôm nữa thôi, thử thách này chưa qua, bài toán khác lại đến. Cuộc đời đầy những con sóng như trong tranh Hokusai, mặc định là hết con này đến con khác anh nhỉ. Cứ không vững tay chèo có lẽ ngã mất.
Mong cho đôi chân không mệt, đôi mắt không mỏi để lại đi tiếp và nhìn tiếp, vì nước Mỹ này còn rộng lớn và biết bao điều để học hỏi, để khám phá.
Em,
Em viết cho anh từ Muir wood – nơi có những cây tùng khổng lồ mà em biết nếu anh ở đây anh sẽ như đứa trẻ con được quà trong đêm Noel.
Tái bút: Chẳng là, ngày mai lại đến lượt em báo cáo trước nhóm anh ạ. Thế mà giờ em nhớ anh quay quắt, viết vài dòng cho đỡ nhớ anh. Thế mà viết xong lại càng nhớ thêm
Tác giả: Hành Hương, Sinh viên California.

[HTNM] Ra đi để trở về, kết thúc để bắt đầu

Hành trình Việt Nam – Hành trình nước Mỹ. Ra đi để trở về – Kết thúc để bắt đầu

0
Bài tham dự cuộc thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Trần Ngọc Thịnh, Thạc sỹ Quản lý hành chính công và Quản lý Phi chính phủ, Trường Hành chính công Harry S. Truman, Đại học tổng hợp Missouri, thành phố Columbia, tiểu bang Missouri, Hoa Kỳ

IMG_3266 copy
Khi bắt đầu hành trình nước Mỹ, tôi cũng như bao bạn trẻ du học Mỹ khác đều mang theo mình một khát vọng chiếm lĩnh được thành tựu khoa học, công nghệ và kỹ thuật của cường quốc số một thế giới để làm giàu vốn kiến thức của mình, để có thể trước hết nuôi sống bản thân mình, gia đình mình cũng như đóng góp một phần nhỏ bé vào sự phát triển chung của đất nước nơi chúng tôi sinh ra và trưởng thành – mảnh đất hình chữ S yêu dấu có tên Việt Nam.
Chúng tôi ra đi với tâm nguyện rằng phải ráng học, học cái hay, cái đẹp của họ. Chúng tôi luôn ghi nhớ “không nên tuyệt đối hóa bất cứ một cái g씓không có gì là hoàn hảo”, luôn đón nhận mọi vấn đề ở góc độ đa chiều, chắt lọc kiến thức và kinh nghiệm phù hợp mà áp dụng cho từng hoàn cảnh lịch sử bởi “Học tập không có nghĩa là bắt chước”
Tôi cũng như bao bạn trẻ Việt Nam khác được sang Mỹ du học đều hiểu rằng, chúng tôi sang đây không phải là để hưởng thụ, không chỉ có “du” mà còn có “học” mà việc học là quan trọng nhất. Đời sống du học sinh chưa bao giờ là đủ đầy, dễ dàng và êm ái. Bên cạnh những bài vở chất đống, những lo lắng, băn khoăn, là những cảm xúc lẫn lộn, đan xen của nỗi nhớ nhà, sự cô đơn hay thậm chí có lúc tuyệt vọng. Nhưng nhìn về quê hương với bao bộn bề lo toan của cuộc sống nơi bố mẹ và người thân vẫn tần tảo chắt chiu để giúp ước mơ du học của chúng tôi thành hiện thực đã tiếp động lực cho chúng tôi phấn đấu nhiều hơn nữa, vượt qua mọi khó khăn. Dẫu biết rằng đất nước mình còn nhiều lạc hậu, nhiều cái bất cập, nhiều cái bức xúc nhưng mà có được gì khi mà ngồi chỉ trích thực tại đất nước mình hay tốt hơn là cố gắng làm cho nó thay đổi tốt đẹp hơn. Khi sang Mỹ, tôi mới thấy chính dân Mỹ cũng không phải là luôn hài lòng với chính quyền của họ, nhưng không phải vì thế mà họ ghét nước Mỹ mà ngược lại họ rất yêu nước Mỹ. Tình yêu quê hương, yêu đất nước không hề đổi thay cho dù trải qua bao biến cố lịch sử và nó hoàn toàn độc lập với chính quyền. Chân lý đó là bất di bất dịch, cho dù ở bất cứ nơi đâu trên khắp thế giới này.
Chúng tôi ra đi, nhưng không phải là để lãng quên, không phải là trốn chạy thực tại mà ra đi lòng vẫn hướng về, vẫn đau đáu một nỗi ngóng trông tin tức từ người thân, gia đình và quê hương bản xứ. Chúng tôi vẫn mang trong mình dòng máu đỏ, chảy dưới da vàng với niềm tự hào con người Việt Nam cho dù ở đâu đó sự kỳ thị vẫn còn đang tồn tại trong xã hội hiện đại. Nhưng điều đó không làm chúng tôi cảm thấy tủi thân, bởi chúng tôi được sinh ra như vậy – một sự thật không thể thay đổi. Chúng tôi vẫn đọc báo mạng, vẫn xem tivi trên internet để cập nhật tình hình thời sự ở quê nhà bên cạnh CNN và NBC. Chúng tôi vẫn gìn giữ văn hóa dân tộc, vẫn nấu những món ăn truyền thống, vẫn biểu diễn văn nghệ Việt Nam để giới thiệu văn hóa quê hương mình cho bạn bè từ khắp nơi trên thế giới. Mặc dù chúng tôi không còn được nghỉ tết Âm lịch như ở Việt Nam, nhưng năm nào cũng có bữa tiệc đón năm mới góp chung những món ăn cổ truyền như bánh chưng, mứt tết. Chúng tôi vẫn nhớ “Hòa nhập nhưng không hòa tan” và mỗi du học sinh chúng tôi là một đại sứ văn hóa.
Có lẽ trong mỗi du học sinh chúng tôi, câu hỏi tự vấn lớn nhất mà chúng tôi luôn trăn trở sau khi học xong là “Ở lại hay trở về”. Bản thân tôi nghĩ rằng, để thể hiện lòng yêu nước, hay sự đóng góp cho đất nước không phải cứ mặc định là phải về nước mới làm được điều đó. Bởi nếu đất nước mình còn thiếu thốn, còn lạc hậu, còn nhiều bất cập mà về đây thì liệu mình có làm được gì hay tự biến mình thành người thừa, thành những cá nhân luôn bất mãn, không niềm tin, không động lực. Hay tốt hơn là ở lại nơi mình có thể phát huy tốt nhất tài năng của mình, để làm rạng danh tổ quốc như cách mà Giáo sư Ngô Bảo Châu đã làm?
Câu trả lời tùy vào từng hoàn cảnh. Không thể vịn vào những bất cập đó mà biện hộ cho hành vi trốn ở lại của mình. Hãy sống cho đàng hoàng và sòng phẳng, nếu ra đi bằng học bổng chính phủ do tiền thuế của nhân dân đóng góp thì hãy thực hiện những “cam kết”, những “lời hứa” của mình với dân, với nước bởi “Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta, mà hãy hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc”.
Dẫu biết là khó khăn, nhưng đã chấp nhận thì hãy đừng làm hổ thẹn với quê hương mình, với những người đã tin mình, đã giúp mình. Nhưng chúng tôi cũng có những mong mỏi từ phía Nhà nước là hãy tạo điều kiện cho chúng tôi cống hiến. Chúng tôi không cần “trải thảm đỏ”, chúng tôi không đòi hỏi những đặc cách, đặc ân. Chúng tôi chỉ mong có một môi trường làm việc đầy đủ, lành mạnh, một mức lương mà chúng tôi có thể nuôi sống bản thân và gia đình mà không phải làm những điều không hay, để toàn tâm toàn ý với đam mê cống hiến của mình. Và quan trọng hơn cả, hãy lắng nghe tiếng nói của chúng tôi, tiếng nói của những người con yêu nước trở về giữa lòng dân tộc với mong muốn chấn hưng đất nước. Xin đừng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt nghi kỵ, ngờ vực, hoài nghi.
Chúng tôi trở về lý do sâu thẳm nhất là tình yêu thiêng liêng dành cho gia đình, dành cho đất nước. Tôi còn nhớ lúc mà tôi băn khoăn nhất là nên ở lại học tiếp PhD hay trở về, tôi đã gọi điện cho mẹ. Tiếng gọi nơi đất mẹ khiến tôi vô cùng bối rối. Tôi đã quyết định trở về sau khi nghe bài hát mà tôi rất yêu thích từ hồi còn ở Việt Nam. Đó là bài “Ta trở về” của ca sỹ Jimmy Nguyễn với những ca từ mà ngồi nghe trên đất Mỹ muốn ứa nước mắt:
Ta trở về, ta phải trở về
Cây còn thương gốc nước thương nguồn
Lá trên cành còn về ôm đất huống chi con người
Ta trở về nay ta trở về
Cha mẹ nay tóc đã bạc màu
Từng ngày qua vẫn mong sao sẽ có đến ngày thấy con
Kìa bông lúa cành dâu, đàn em bé trên mấy con trâu
Kìa cây chuối vườn dâu, trái dưa non lắc lư trên đầu
Kìa những cánh cò bay, nhìn quê hương sao mắt cay cay
Bờ đê vẫn đìu hiu, khói lam chiều
Ta trở về, ta phải trở về
Nghe từng câu hát đón câu vè
Tiếng ve sầu còn văng vẳng những khi trưa hè
Ta trở về nay ta trở về
Quay về sông núi của Lạc Hồng
Này cùng nhau hãy vươn vai hết sức góp mình đắp xây
 Hành trình nước Mỹ có thể là một hành trình tuy ngắn nhưng rất có ý nghĩa trong cuộc đời thế hệ du học sinh chúng tôi. Nhưng hành trình nước Việt thì lại là một hành trình dài hơn, quan trọng hơn, và ý nghĩa hơn, mà thế hệ trẻ Việt Nam trong đó có du học sinh chúng tôi không ai khác chính là những người quyết định hành trình đó sẽ đưa nước Việt tới đâu. Hành trình của cả cuộc đời giúp đất nước mình phát triển, giàu hơn, tốt hơn, đẹp hơn và bền vững hơn. Hành trình đó đang chờ tôi, chờ bạn, và chờ tất cả chúng ta. Cho dù bạn ở đâu, hãy nối vòng tay lớn để cùng bắt đầu Hành trình Việt Nam.

[HTNM] Ngày đầu tiên đến trường

Ngày đầu tiên đến trường

0
Bài tham dự cuộc thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Trần Ngọc Thịnh, Thạc sỹ Quản lý hành chính công và Quản lý Phi chính phủ, Trường Hành chính công Harry S. Truman, Đại học tổng hợp Missouri, thành phố Columbia, tiểu bang Missouri, Hoa Kỳ

Hôm nay ngày 8/8/2013 tức là đúng ngày này cách đây 4 năm ngày 8/8/2009 tôi lên đường sang Mỹ theo học chương trình thạc sỹ theo chương trình học bổng Fulbright. Cho dù đã 4 năm trôi qua, nhưng những kỷ niệm và ký ức vẫn còn vẹn nguyên. Tôi dám chắc rằng ai trong chúng ta cũng còn lưu giữ một chút ký ức về ngày đầu tiên đến trường, và với tôi cũng vậy cái ngày đầu tiên đến trường đại học ở Mỹ là một trong những trải nghiệm mà tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quên.
Tôi bay về trường vào buổi tối, lúc đó do trời quá tối nên tôi không hề nhìn thấy trường mình thế nào, chỉ thấy mấy tòa nhà lấp loáng sau ánh đèn điện. Chủ nhật ngày 23/8/2009, một ngày nắng đẹp, tôi rủ cô bạn học cùng khoa, cùng lớp đi thăm quan một vòng quanh trường và chụp ảnh. Đây là lần đầu tiên tôi chụp ảnh ở campus. Và đến hôm nay mới nhận ra là trường mình đẹp biết bao. Những tòa nhà cổ kính như những tòa lâu đài thời kỳ phục hưng, những cây xanh, bóng mát, mái vòm. Một khung cảnh tự nhiên và nên thơ, làm mình chợt nghĩ, nếu một tình yêu nảy nở nơi này, có lẽ tình yêu đó sẽ đẹp và lãng mạn không kém gì bộ phim “Chuyện tình Harvard”.
100_1010

Khi đi thăm campus, mình có một cảm giác là giống như đi dạo trong một công viên lớn vậy. Rất nhiều thảm cỏ, sinh viên nằm đọc sách dưới ánh nắng mặt trời, nghe nhạc, và mở tiệc picnic. Cảnh vật vô cùng yên bình, mình còn nhìn thấy cả sóc, cả thỏ chạy nhảy tung tăng quanh campus.
100_1074

Ôi có lẽ nào đây là câu chuyện cổ tích. Mình tự nhiên cảm thấy rất yêu ngôi trường này, yêu môi trường này, yêu những con người nơi đây. Và cảm thấy thật sự hứng khởi để bắt đầu một cuộc sống mới ở nước Mỹ xa xôi này. Có lẽ đây là một trải nghiệm của cảm xúc rất có ý nghĩa cho ngày mai, ngày đầu tiên chính thức lên giảng đường học. Bởi lẽ nhiều lúc bạn sẽ cảm thấy buồn và chán vì nhớ nhà, và có lúc bạn nghĩ bạn không thuộc về nơi này, nên sự phấn khích ban đầu tạo đà rất tốt, hy vọng là cảm xúc luôn được duy trì.
100_1164

Khoảnh khắc đáng nhớ nhất hôm đó là thời điểm của Tiger Walk. Tiger Walk là một nghi thức truyền thống hàng năm của trường đại học tổng hợp Missouri – Columbia mỗi khi khai giảng một năm học mới để đón chào tân sinh viên. Do hình biểu tượng của trường là con hổ, nên truyền thống này được gọi tên là Tiger Walk. Tất cả các sinh viên mới của trường sẽ bước qua 6 cái cột giống như cánh cổng bước vào trường vậy. Sau khi thầy hiệu trưởng đọc bài diễn văn, hàng ngàn sinh viên, trong đó có mình chạy ùa qua 6 cái cột.
100_1214

Khoảnh khắc ấy vẫn còn được lưu giữ ở đây: http://www.facebook.com/home.php?#/video/video.php?v=769391815630&ref=mf, mà mỗi khi xem lại cảm giác ngày đó vẫn còn vẹn nguyên trong tôi.
Đó là một cảm giác khó tả, nó vừa hân hoan, vừa hồi hộp, và rất xúc động, nhưng cũng rất thiêng liêng như trong bài phát biểu của thầy Hiệu trưởng “sau khi bước qua cánh cổng này, các bạn sẽ thực sự trở thành những sinh viên của Mizzu, và khi ngoảnh nhìn lại, các bạn sẽ thấy 4 giá trị mà nhà trường mong muốn các bạn ghi nhớ, đó là “Respect, Responsibility, Discovery and Excellence”.
Sau khoảnh khắc mà làm tôi gợi nhớ tới sự háo hức tới trường những năm lớp 1, chúng tôi dù học đại học hay cao học cũng náo nức như những đứa trẻ chạy ùa vào cổng trường ngày khai giảng. Sau  khi hoàn thành nghi lễ Tiger Walk chúng tôi được ăn kem. Dường như lúc này không gian như lắng đọng và tôi cảm thấy mọi cảm xúc tuổi thơ trở về ngay đây bên tôi. Sau màn ăn kem, là tiết mục biễu diễn vô cùng sôi động và bắt mắt của đội nữ sinh múa bông của trường (cheering team) trong tiếng kèn, và trống của đội nhạc. Những tiếng trống như hòa chung nhịp đập con tim, những tiếng kèn ngân vang như thôi thúc, hòa trong điệu nhạc, hơi thở. Xung quanh tôi đây là những ánh mắt háo hức, những nụ cười giòn tan, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi hòa trong môi trường này. Tôi thấy tâm hồn mình đang bị thả trôi theo những âm thanh, theo những tiếng động, giống như đang sống trong một giấc mơ. Và bạn biết không, sự xúc động mỗi khi trỗi dậy trong tôi luôn làm tôi cảm thấy tim mình đập rất khác. Thật sự là như vậy, mỗi khi sống trong giây phút xúc động nào đó, tôi thấy nhịp tim mình thay đổi, và dường như có một dòng điện nhỏ chạy dọc cơ thể mang lại một cảm giác vô cùng khác lạ.
Một ngày tràn ngập niềm vui, mặc dù đã gần 12h đêm, do chưa mua được laptop mới nên tôi vẫn cố gắng ngồi trong phòng máy tính ở tầng 1 của khu căn hộ tôi thuê trọ để ghi lại những cảm xúc khó quên này. Tôi không muốn để hôm sau, vì sợ cảm xúc sẽ không còn tươi mới, còn sinh động nữa. Ngày hôm nay sẽ là một ngày tôi sẽ nhớ mãi trong cuộc đời mình. Ngày tôi chính thức trở thành sinh viên trường Mizzu, chức thức trở thành một “real Tiger”. Và ở nơi đây, dưới mái trường này, tôi sẽ cố gắng học tập và tu luyện để đúng như lời thầy Hiệu trưởng phát biểu “khi các bạn tốt nghiệp, các bạn sẽ bước qua những chiếc cột này để bước tới những chân trời mới, với tri thức có được ở Mizzu, các bạn sẽ bay cao và xa hơn nữa”. Vâng, đây sẽ là nơi tôi bắt đầu hành trình nước Mỹ của mình.

[HTNM] Trải nghiệm ẩm thực ở Mỹ và nỗi nhớ Việt

Trải nghiệm ẩm thực ở Mỹ và nỗi nhớ Việt Nam

0
Bài tham dự cuộc thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả:  Lê Quang Minh, sinh viên năm 1, mới sang Mỹ và chuẩn bị nhập học vào cuối tháng 8 này
Sang Mỹ đi du học mọi người dặn dò tôi đủ thứ điều. Từ chuyện học hành cho cẩn thận giữ cái GPA từ 3.2 để không bị cắt học bổng trở lên cho đến chuyện đừng tiêu pha quá đáng, tôi phải nghe cho đến phát chán cả đầu. Tôi thầm mong cái ngày đến Mĩ nó tới nhanh nhanh để tôi không phải ngồi nghe đống giáo lý cũ xì này nữa.
Thế rồi cái ngày đó cũng đến. 21/7, tôi vác hai cái vali nặng chịch tổng cộng 46 kg đến sân bay. Lên máy bay, đến Hàn Quốc transit xong lại bay đến Chicago. Mọi chuyện trôi qua thật yên lành chỉ có điều tôi không nuốt được bất kì thứ đồ ăn Hàn trên đường. Đống đồ ăn trên máy bay tôi đổ đi gần hết. Ở sân bay mùi thức ăn Hàn nồng nặc bốc lên và tôi cảm ơn trời phật là ở giữa cái thứ mùi Hàn khủng khiếp đó có một quán fast food KFC. Tôi chạy vào đó và ngồi ăn ngấu nghiễn cho bõ việc nhịn đói 3 tiếng bay liền. Tôi thầm nghĩ đến Mĩ tôi sẽ nốc vào mồm cả đống đồ ăn “Mĩ” vào chứ không ăn thêm bất cứ đồ châu Á nào nữa. Và rồi hết 5 tiếng ở sân bay, tôi chạy lên máy bay tiếp tục một chuyến 14 tiếng và chuẩn bị tinh thần cho những “món ăn Hàn Quốc đóng hộp máy bay nấu sẵn có mùi kinh khủng”. Họ phục vụ tôi 3 bữa và tôi bỏ đến 2. Tôi cầu trời khấn phật: “Đến Mỹ, đến Mỹ đi, đồ ăn Hàn dở tệ.” Nhưng ai ngờ mọi chuyện không như tôi tưởng. Đến Mỹ rồi và tôi cũng chả nuốt được thứ gì vào mồm mà cảm thấy ưng ý.
Ở Chicago, tôi được chị dẫn đi làm debit card. Xong xuôi mọi thứ chị tôi đưa tôi cái debit card rồi bảo đừng quẹt nhiều quá để rồi bị từ chối lúc đi mua hàng. Xong chị lại bảo tốt nhất là con là đừng quẹt kiểu đến mấy cửa hàng bảo mật nó kém hacker tấn công lấy thông tin card của mình thì lúc đấy mất hết cả tiền. Chị còn dặn tôi đừng dạo qua mấy nhà hàng để rồi trong năm không có tiền mà tiêu. Ôi nhà hàng ở đây toàn McDonald với Subway không thì lại Chinese Food Restaurants. Nhìn những thứ này mà tôi cảm thấy phát ốm đi mất. Sau khi đến Chicago tôi có làm một tour đi Washington DC và thác nước Niagra và cũng lúc đó tôi được tận hưởng cái gọi là “ẩm thực Mỹ”. Trên các trạm dừng chân trên đường, hành khách toàn được dẫn vào McDonald hoặc Chinese Buffet để ăn. McDonald lúc đầu tôi còn hào hứng lắm nhưng sau thì thật sự kinh khủng. Không ai có thể ăn fast food 5 ngày đi tour liền. Còn Chinese Buffet ăn cũng chả ngon lắm. Các đồ ăn ở đấy cũng như các tiệm ăn nhanh toàn khoai tây chiên, mì xào, đùi gà rán và một vài ăn phiên âm từ Trung Quốc ra tiếng Anh mà tôi không nhớ. Có một số lúc tôi được dẫn vào nhà hàng gọi là ăn tử tế nhưng cũng không thể chịu được. Người Mỹ ăn quá ngọt. Vào đấy ăn toàn pancake rồi lại nước sốt táo. Ngoài những món ăn ngọt đó là những món như bacon với ham. Ăn uống thế này khiến tôi chẳng mấy chốc đã mất niềm tin vào những nhà hàng Mỹ. Chị tôi dặn không dặn thì tôi cũng không đi ăn ngoài. Tôi tự nhủ đã tự ăn mà còn tệ thế này thì không biết đồ ăn campus như thế nào.
McDonalds-mcdonalds-806135_398_370
Nỗi nhớ đồ ăn Việt trong lòng tôi ngày càng tăng. Đi siêu thị ở đây không có rau muống, món luộc quen thuộc của tôi. Tôi thèm một bát nước rau muống luộc sấu nhưng mà hình như ở đây còn không có cả sấu. Nước mắm ăn không ngon mà siêu thị toàn bán loại nước mắm pha sẵn ăn rất tệ. Xì dầu ở đây ăn cũng chẳng hơn gì nước mắm. Tôi nhớ những lúc ở nhà ngồi chê nước mắm Phú Quốc với xì dầu Chin-su. Bây giờ tôi phải công nhận là Phú Quốc với Chin-su quả thật ngon. Cuối cùng tôi cũng xin chị đi ăn hàng Việt Nam. Ăn đồ ăn Việt ở đây, không ngon bằng đồ ăn Việt ở nhà, mùi của món ăn có gì đó đã bị phai đi, đã bị chế đi để “Tây” hơn. Nhưng tôi cũng không thể trách người đầu bếp được. Họ còn nấu cho bao thực khách Mỹ chứ có phải phục vụ mỗi tôi đâu. Dù gì được ngửi thấy hơi Việt Nam tại đất Mỹ này là tôi đã vui rồi, cho dù chỉ là một tẹo thôi và có thể không được như hàng gốc.
Đi xa tưởng chừng như có thể chuẩn bị đủ hết những gì tôi cần nhưng có lẽ đồ ăn thức uống là cái mà tôi không ngờ nhất. Ở đất Mỹ này có cô đơn đến mấy thì chỉ cần ăn vài món ăn Việt thôi là bạn cũng thấy như đang ở nhà rồi.

[HTNM] 5 tuần của ếch

5 tuần của ếch

0
Bài dự thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Lê Thị Thiên An, Chương trình Study Of The U.S Institutes For Student Leaders 2009 (SUSI 2009), Southern Illinois University Carbondale (SIU), Illinois

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày mình háo hức lên máy bay từ Đà Nẵng vào Sài Gòn năm 2009, gặp Vinh và Ngọc rồi cùng mang mấy chiếc nón lá theo để giới thiệu về văn hóa khi sang Mỹ đi học chương trình SUSI do Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ tổ chức trong 5 tuần. Đó là năm tuần đầu tiên được bước ra thế giới và mở rộng tầm mắt của tôi.
Đáp xuống Chicago rồi lại vội vã leo lên một chuyến bay khác vào lúc 9h tối để đến St.Louis, tôi mắt tròn mắt dẹt ngơ ngẩn khi nhìn thấy mặt trời vẫn sáng rực rỡ cứ như lúc 5h chiều ở Việt Nam. Tôi dụi mắt dòm đồng hồ rồi hối hả đập tay Vinh đang ngồi ghế bên cạnh. Thích thú với phát hiện mới nhất, cả hai reo lên như những đứa trẻ. Nhưng rồi chỉ 15 phút sau đó, trời đã sụp tối một cách nhanh chóng. Lệch múi giờ và lúc mặt trời xuất hiện hay biến mất ở Mỹ đã thành những trải nghiệm đầu tiên thật dễ thương.
Tụ tập với 4 bạn còn lại của SUSI Việt Nam tại sân bay Lambert St. Louis, cả bọn liền hớn hở chụp pô ảnh ngày gặp mặt. Trên chuyến xe ô tô dài 4 tiếng của trường SIU đến đón, khi các bạn mệt nhoài trên lưng ghế thì tôi lại mở mắt thật to nhìn chiếc xe lao đi vun vút. Những con đường Mỹ thật đẹp, đẹp y hệt như trong phim hành động Hollywood hiện ra trong đêm, cứ như là tôi bị rơi vào kênh HBO ấy. Vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm. Cái cảm giác ban đầu ấy tôi vẫn còn nhớ mãi.
image001
Kỷ niệm khó quên của tôi trong buổi gặp gỡ của sinh viên chương trình SUSI với các giáo sư trường SIU là khi họ nêu một câu hỏi “Ấn tượng đầu tiên của bạn khi đến nước Mỹ là gì?”. Tôi dong tay lên cầm mic thật thà trả lời: “Sau khi được đưa đi tham quan vài ngày, điều đầu tiên mà em rất ngạc nhiên về nước Mỹ là các trang trại ở đây có những con bò màu đen và màu trắng, quê nội em ở Việt Nam chỉ có bò màu nâu thôi”. Cả khán phòng đang im ắng bỗng tràn đầy tiếng cười và những tràng vỗ tay.
Trường SIU xây trên nền một khu rừng, trên đường đến lớp có thể bắt gặp hươu làm chúng tôi rất thích thú. Trước sân ký túc xá, tôi có thể ngắm những chú sóc màu lông chuột thích leo cây rất ngộ nghĩnh. Những loài cây ở xứ Illinois này thật xinh tươi và lạ mắt chưa từng thấy, từ cây liễu rủ đẹp mê hồn đến các loại hoa đủ màu sắc. Tôi thích ngắm và gọi tên chúng là “những loài cây tiểu thuyết”, vì tôi đã từng nghĩ vẻ đẹp rực rỡ nhường ấy tưởng như chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.
Nhớ lần đầu lang thang tìm chỗ ăn pizza, chúng tôi đã phải vất vả lòng vòng quanh mỗi một cái ngã tư. Rồi những lần lạc lối từ ký túc xá đến lớp học khiến tôi tự mày mò tìm hiểu bản đồ. Tôi còn phát hiện rằng trăng rằm ở trường SIU lớn hơn nhiều so với ở khi tôi còn ở nhà, làm tôi phấn khích: “Trăng Mỹ, trăng Mỹ!”. Trăng tròn to đẹp đến mức cứ như được vị thần nào lẳng lặng hóa phép lớn lên gấp mấy lần. Về sau tôi mới vỡ lẽ ra rằng đứng ở những góc độ khác nhau trên quả đất này sẽ cho ta thấy độ lớn của mặt trăng thật khác nhau.
Chương trình SUSI cho tôi những ngày tháng trải nghiệm tuyệt vời. Chúng tôi được đi Springfield, thăm nhà tổng thống Abraham Lincoln, tìm hiểu lịch sử, cách sống của người Mỹ thời xưa, thăm các cơ quan hành chính của bang Illinois, khu dưỡng lão, bệnh viện, các khu vui chơi, mua sắm, đi rừng, trải nghiệm ở nhà người dân Mỹ. Càng đi tôi càng hiểu hơn về nước Mỹ. Tôi nhớ lắm hương vị và âm nhạc đồng quê Mỹ, vẻ đẹp của các trang trại và những chú ngựa đáng yêu giờ đây cứ nối nhau ùa về trong ký ức.
Trong lớp học về kỹ năng lãnh đạo của chúng tôi, các giáo sư vô cùng thân thiện. Họ luôn quan tâm hỏi xem sinh viên có hiểu kịp không. Và trên những chuyến đi thực tế sau giờ học, hoạt động tình nguyện, những chuyến tham quan…tôi ngắm xe lao đi trên những sườn đồi dốc uốn lượn, những cánh đồng ngô xanh bạt ngàn cao quá đầu người. Với những điều mắt thấy tai nghe, tôi biết rằng những quyển sách đã không giáo điều và những bài giảng của các giáo sư Mỹ không gò bó chúng tôi trong những khuôn khổ lý thuyết.
image007
Thư viện trường SIU là nơi lần đầu tôi loay hoay học cách dùng máy photocopy, cũng là một kinh nghiệm đổ mồ hôi ướt trán. Tôi vô cùng thích thư viện trường, nơi có thể mở cửa 24/24 và mùa hè thì đến 12h đêm. Cái cảm giác được ở thư viện tới khuya lắc khuya lơ và khoảnh khắc ôm sách đi bộ về ký túc xá giữa đêm làm tôi cứ vui kỳ lạ. Còn nhớ có lần ở ký túc xá, khi mọi người đang dùng laptop ở phòng sinh hoạt chung thì đột nhiên nghe tiếng còi hú vang. Ngay lập tức một bạn người Campuchia bay ngay ra khỏi ghế và phóng ra sân. Lũ chúng tôi còn ngơ ngác thì bạn ấy lập tức hô hào: “Đó là tiếng báo cháy, phải thoát thân ngay!”, làm cả nhóm cuống cuồng bỏ chạy. Nhưng dường như chỉ là ai đó cố nấu ăn bằng bếp lửa trong ký túc xá bị hệ thống báo cháy phát hiện. Nhờ sự kiện này, tôi được trải nghiệm về hệ thống báo động của nước Mỹ.
Cái hay của việc đi học ở Mỹ đối với tôi còn là việc khám phá ra những khả năng tiềm ẩn của bản thân mình. Tôi dễ dàng nhận ra giọng bạn bè từ một khoảng cách rất xa, một khả năng mà dường như tôi không có khi còn ở Việt Nam. Có lần khi các bạn của tôi trở về từ hồ bơi, nằm trong phòng mình cách đó cả dặm, tôi đã nghe tiếng lí lắc của Ngọc và tự mỉm cười. Ở đất nước đa sắc tộc nhất thế giới này, tôi thấy mình sung sướng trong niềm vui kết bạn, sự háo hức được tìm hiểu về thức ăn, ngôn ngữ, lối sống. Dẫu rất vui vì được giao lưu với nhiều nền văn hóa tại đất nước hợp chủng quốc Hoa Kỳ, được nghe thấy tiếng nói Việt trên đất Mỹ vẫn mang lại cho tôi một cảm giác thân thương khó tả.
Ngày đến Chicago, tôi cứ phải xoắn cổ, rơi mũ, há hốc mồm ngắm những tòa nhà chọc trời lung linh huyền ảo, những chiếc limousine dài tuyệt đẹp. Nhưng đâu đó cũng có những người hành khất bên phố, có lúc tôi cũng dừng lại bỏ vài xu vào mũ họ. Tôi không thể nào quên được những chuyến tham quan các viện bảo tàng về thực vật, thổ dân da đỏ, khủng long, hải dương học, viện không gian, chụp ảnh với các bộ quân phục thế chiến thứ I, tận mắt thấy xác ướp Ai Cập. Tôi nhớ lúc đến Washington DC dự các buổi tổng kết, buổi giao lưu văn hóa ý nghĩa của chương trình và cả giây phút đứng trước Nhà Trắng hay tháp bút chì…chao ôi những ngày tháng đầy cảm xúc ấy ngỡ như vừa mới hôm qua.
image005
Tôi trở về với cái nhìn toàn diện hơn về nước Mỹ. Thực sự là năm tuần ở Mỹ tuy ngắn ngủi nhưng đã cho tôi một chuyến đi khám phá cuộc đời. Cứ như một chú ếch con được hít thở bầu không khí mát rượi và phát hiện ra rằng thế giới ngoài kia thật rộng lớn biết bao. Tôi biết nước Mỹ không phải thiên đường, nhưng nước Mỹ cho con người nhiều cơ hội học tập, phát triển theo ý muốn, quyền tự do để lựa chọn, dấn thân, mơ ước và trải nghiệm cuộc sống. Chợt nhớ đến lời bạn tôi ngày về đã từng xúc động nói: “Chúng tôi là người Việt Nam, chúng tôi rất yêu quê hương Việt Nam, nhưng thật sự chúng tôi lại không muốn rời xa nơi này”.