Em đâu phải con rối....để đùa giỡn như thế......Em hiền nhưng ko phải là thứ tiêu khiển cho anh. Xin anh đừng trêu đùa kiểu đó nữa.........
Còn Bọ Cạp......tôi tưởng tôi và cậu đã thân nhau nhiều......mà thực ra có lẽ ko như vậy.......
Hôm nay lại nhận được tin........tụi Sing NUS ko về nữa.......EVG cũng đóng cửa vào tháng 9 này......Chắc chẳng có gì buồn hơn thế..........Liệu chuyến đi Huế có giải tỏa hết những nỗi buồn này....và lưu dấu cho tôi một mùa hè đáng nhớ tuổi 20 ko?? Hay lại là một lần nuối tiếc nữa?
Thấy nản............
Tuần này sẽ ở ẩn........mệt mỏi quá rồi
My photos

Tổng số lượt xem trang
Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014
Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014
Nhặt từ Awake your power
10 CÂU HỎI GIÚP BẠN TỰ QUYẾT ĐỊNH TƯƠNG LAI CỦA MÌNH?
1. Nghĩ về người có ảnh hưởng tích cực đến cuộc đời bạn. Bạn thích những đức tính nào của người ấy?
2. Tưởng tượng 20 năm sau, xung quanh bạn là những người quan trọng, bạn nghĩ những người đó là ai và bạn sẽ làm gì?
1. Nghĩ về người có ảnh hưởng tích cực đến cuộc đời bạn. Bạn thích những đức tính nào của người ấy?
2. Tưởng tượng 20 năm sau, xung quanh bạn là những người quan trọng, bạn nghĩ những người đó là ai và bạn sẽ làm gì?
3. Nếu chỉ có 1 thanh sắt hẹp bắc ngang qua 2 nóc nhà cao tầng. Bạn sẽ leo qua thanh sắt vì điều gì? (suy nghĩ cẩn thận nhé)
4. Nếu bạn chỉ có 1 ngày ở trong 1 thư viện lớn để nghiên cứu. Bạn sẽ dành thời gian cho cái gì?
5. Kể ra 10 điều bạn thích làm:
6. Mô tả 1 lần bạn có cảm hứng sâu sắc:
7. 5 năm sau, 1 tờ báo địa phương đăng tin về bạn. Họ muốn phỏng vấn 3 người: bố/ mẹ bạn, anh/chị bạn, bạn bè bạn. Bạn muốn họ nói gì?
8. Nghĩ về những thứ tượng trưng cho bạn (chim bồ câu, cành hồng, bài hát... ) Tại sao bạn chọn nó làm biểu tượng của bạn?
9. Nếu bạn có 1h với bất kì ai đã từng sống với bạn (giờ đã qua đời) Bạn nghĩ người đó là ai? Tại sao là người đó? Bạn muốn hỏi điều gì?
10. Mỗi người đều có 1 vài tài năng. Bạn có tài năng gì (nói, viết, nghe, nhảy, hài hước, phán đoán, sáng tạo, diễn thuyết, v.v...)
Bạn có thể share về tường mình để lưu lại và trả lời dần, nó cũng có thể như 1 món quà cho ai đó trong friendlist, hay chỉ đơn giản bạn muốn nhắn nhủ với chính mình: "mình chính là người quyết định tương lai của mình". Bạn nhé !
4. Nếu bạn chỉ có 1 ngày ở trong 1 thư viện lớn để nghiên cứu. Bạn sẽ dành thời gian cho cái gì?
5. Kể ra 10 điều bạn thích làm:
6. Mô tả 1 lần bạn có cảm hứng sâu sắc:
7. 5 năm sau, 1 tờ báo địa phương đăng tin về bạn. Họ muốn phỏng vấn 3 người: bố/ mẹ bạn, anh/chị bạn, bạn bè bạn. Bạn muốn họ nói gì?
8. Nghĩ về những thứ tượng trưng cho bạn (chim bồ câu, cành hồng, bài hát... ) Tại sao bạn chọn nó làm biểu tượng của bạn?
9. Nếu bạn có 1h với bất kì ai đã từng sống với bạn (giờ đã qua đời) Bạn nghĩ người đó là ai? Tại sao là người đó? Bạn muốn hỏi điều gì?
10. Mỗi người đều có 1 vài tài năng. Bạn có tài năng gì (nói, viết, nghe, nhảy, hài hước, phán đoán, sáng tạo, diễn thuyết, v.v...)
Bạn có thể share về tường mình để lưu lại và trả lời dần, nó cũng có thể như 1 món quà cho ai đó trong friendlist, hay chỉ đơn giản bạn muốn nhắn nhủ với chính mình: "mình chính là người quyết định tương lai của mình". Bạn nhé !
Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014
"Tôi phát triển chậm" - Bài nhặt từ fb a Hoài Chung
Tôi phát triển chậm...
March 6, 2011 at 9:04pm
Hôm
trước về Quy Nhơn, tôi nói chuyện với cô bạn thân (giờ đã 1 chồng, 1
con) thì được khen là "sướng" vì đã được đi đây đi đó, đã xây nhà hoành
tráng cho ba mẹ, đã hoàn thành xong album nhạc đầu tay, và đã có công
việc làm khá ổn định. Chỉ thiếu một cái là chưa có tình yêu thôi, nhưng
mà được an ủi là "trai tân" bây giờ ở Việt Nam có giá lắm.Tôi du học từ năm 16 tuổi, được người Singapore và người Mỹ nuôi "toàn phần" đến mức chưa bao giờ biết khổ là gì. Tốt nghiệp đại học năm 24 tuổi (muộn hơn 3 năm so với bạn cùng lứa) thì được công việc giảng dạy khá tốt, được cấp riêng căn hộ 3 phòng và ăn uống hoàn toàn miễn phí. Khi mới nhận công việc đầu tiên của cuộc đời, tôi nghĩ cứ như thế này thì chẳng phải lo lắng gì, cả đời cứ thong thả, mà không sợ khổ nhọc, vừa đảm bảo tài chính cho gia đình, vừa có thể có tiền để đi du lịch đó đây (tôi chưa bao giờ có ước mơ mua nhà, mua xe hơi cả).
3 tháng sau khi bắt đầu công việc đầu đời, tôi cảm thấy chán, vì quanh tôi là những giáo viên già và những học sinh nhỏ. Tôi như người lạc lõng khi đứng giữa hai thế hệ. Thế hệ trước thì thích làm vườn, nói chuyện về con cái họ. Thế hệ sau thì cuồng nhiệt về Lady Gaga và tò mò về quan hệ nam nữ. Cái cảm giác bình yên lúc trước của tôi bị nhấn chìm bởi khát khao được bước vào xã hội, được đi thuê nhà phải trả tiền hằng tháng, được tự nấu ăn, được gặp gỡ thế hệ 8x. Những tháng tiếp theo, tôi rơi vào trầm cảm, vì tôi chán chường cuộc sống giá lạnh và cô đơn. Tôi muốn thời tuổi trẻ của mình sóng gió để đáng nhớ hơn là hằng đêm đắp chăn ngồi xem phim Hàn Quốc một mình.
Vì thế tôi quyết định về Việt Nam để làm album đầy tay dù gia đình phản đối kịch liệt, để được bước ra vùng vẫy trong đam mê của mình, để được kể lại cho con trai sau này là bố đã từng liều lĩnh như thế. Kể từ lúc về Việt Nam, tôi lướt hết con sóng này đến con sóng khác, có lúc cảm thấy hạnh phúc tột đỉnh, đôi khi lọt tõm vào hố sâu tuyệt vọng, nhưng tôi vẫn không đánh mất ván lướt. May quá!!!
Hiện tại thì tôi đang thuê nhà trả tiền hằng tháng, đang tự nấu ăn bằng bếp ga du lịch, đã gặp gỡ những người bạn 8x cực kỳ dễ thương. Hôm nay đi xe máy chở 1 cô bạn mới quen đi dọc ngang Sài Gòn khoảng 40 cây số mà không bị sứt mẻ gì, cảm thấy tự hào vào bản thân ghê gớm (mặc dù nó là chuyện nhỏ nhặt đối với nhiều bạn nam khác). Tôi hoàn thành ước nguyện cách đây một năm rồi. Bây giờ làm gì tiếp đây?
Tôi đã quyết định ở lại Việt Nam làm việc. Bạn có hiểu vì sao không?
Vì tôi phát triển chậm!
Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014
CHANGE and How I react to it when time goes by
Hôm nay là ngày giỗ tổ, mình vẫn phải lên trường học bài và làm bài để tối nay nộp Logistics. Ngồi làm bài trong thư viện lạnh hoác, lại đói meo râu vì chưa ăn trưa...Thế là lúc 3h xách hộp cơm đi tòng teng lên lầu 4 ngồi ăn.
Lầu 4 hôm nay vắng người, mình chọn một cái bàn ngồi nhìn thẳng ra khung cảnh ngoài kia, có những tán cây xanh mướt, xa xa có những công trình đang xây dựng, ngẩng mặt lên cao là có thể nhìn thấy cả bầu trời, có những đám mây lững thững trôi....Thích sự bình yên này lắm......
Ngồi ăn mà ngẫm nghĩ về nhiều chuyện, về những mối quan hệ, về cách cư xử trong cuộc sống, về cách mình đối diện với những loại người khác nhau. Hôm qua có cuộc cãi vã với bà C, mà lý do thì thực sự ko đáng, thế nên hôm nay dù trong lòng còn giận vẫn đi nt xin lỗi. Ko bik tại sao có lúc mình lại nguội như thế? Chắc là do mình nghĩ thời gian bên nhau, học chung, chơi chung cũng có còn được nhiêu nữa đâu, có 1 năm mấy nữa à, rồi sau này mỗi đứa đi con đường khác hết rồi. Thế nên bỏ qua mấy chuyện giận hờn này...
Tự nhiên ngồi ngẫm lại, nhận ra 2 lần thay đổi môi trường sống, là 2 lần mình cư xử khác nhau. Lần 1, chuyển từ quê lên tp học đại học - đã có những phản ứng rất tiêu cực trong suốt những năm cấp 3. Chọn cho mình lối sống lập dị, bất cần đời, ngạo ngễ vì nghĩ sau này rồi cũng xa nhau, the nên sống thân thiện làm gì, để sau này mỗi lần ngoái đầu nhìn lại lại thấy đau. Lúc ấy mình sợ chia ly nên cố gắng sống lạnh lùng, dứt khoát, quyết làm một hòn đá lăn ko phủ rêu.....
Và mình đã sai...mỗi khi ngoái nhìn lại, lòng ko thấy thanh thản nhẹ nhàng, mà thấy đầy tiếc nuối....Tiếc nuối vì đã ko sống trọn vẹn, tiếc nuoi vì đã gần như bỏ qua cả 1 thời áo trắng vui tươi nhất.
Lần 2, lên ĐH, cuộc sống những tưởng đã ổn định. Mình sẽ ko phải đối diện với những thay đổi nào nữa...Cho đến khi ý định du học master của ba bùng trỗi dậy và làm nên một cơn bão càn quét cả nhà mình. Lúc đó mình buộc phải đối diện với một thay đổi nữa trong cuộc đời, lần này xa hơn và rộng hơn, bước ra khỏi lãnh thổ Việt Nam, đặt chân lên máy bay, và đến một vùng đất khác. Vùng đất mà mẹ chỉ có thể nhìn trên tấm bản đồ trong cuốn sổ nhỏ và đo xem nó cách VN bao nhiêu gang tay....Nghe mà nhói lòng....Sự thay đổi...quả thực ko dễ dàng gì. Nhưng lần này, mình chọn cách đối mặt khác với nó. Mình ko làm một hòn đá lăn ko phủ rêu nữa, mình sống trọn vẹn hơn trong từng khoảnh khắc, biết trân trọng yêu quý khoảng thời gian bên mẹ cha, biết tận hưởng những lúc vui đùa cùng bạn bè dẫu bản thân đôi khi vẫn xây lên 1 bức tường để tự bảo vệ mình....Quan trọng nhất, là đã biết đi tìm và tôn trọng giá trị của 2 chữ bình yên. Có lẽ qua nhiều mùa giông bão rồi, mình chắc cũng hiểu bình yên quý đến nhường nào. Giong bão có the giúp b lớn lên, vững vàng hơn, nhưng cũng đồng nghĩa với những lỗ hổng hay chông chênh trong tâm hồn cũng dần rõ nét hơn. Thế nên, đừng đánh giá thấp bình yên
Thôi lảm nhảm tí thôi, ráng đi làm bài cho xong để tối nay nộp. Chào nhé, mình lại lao đầu vào bão đây.....
Lầu 4 hôm nay vắng người, mình chọn một cái bàn ngồi nhìn thẳng ra khung cảnh ngoài kia, có những tán cây xanh mướt, xa xa có những công trình đang xây dựng, ngẩng mặt lên cao là có thể nhìn thấy cả bầu trời, có những đám mây lững thững trôi....Thích sự bình yên này lắm......
Ngồi ăn mà ngẫm nghĩ về nhiều chuyện, về những mối quan hệ, về cách cư xử trong cuộc sống, về cách mình đối diện với những loại người khác nhau. Hôm qua có cuộc cãi vã với bà C, mà lý do thì thực sự ko đáng, thế nên hôm nay dù trong lòng còn giận vẫn đi nt xin lỗi. Ko bik tại sao có lúc mình lại nguội như thế? Chắc là do mình nghĩ thời gian bên nhau, học chung, chơi chung cũng có còn được nhiêu nữa đâu, có 1 năm mấy nữa à, rồi sau này mỗi đứa đi con đường khác hết rồi. Thế nên bỏ qua mấy chuyện giận hờn này...
Tự nhiên ngồi ngẫm lại, nhận ra 2 lần thay đổi môi trường sống, là 2 lần mình cư xử khác nhau. Lần 1, chuyển từ quê lên tp học đại học - đã có những phản ứng rất tiêu cực trong suốt những năm cấp 3. Chọn cho mình lối sống lập dị, bất cần đời, ngạo ngễ vì nghĩ sau này rồi cũng xa nhau, the nên sống thân thiện làm gì, để sau này mỗi lần ngoái đầu nhìn lại lại thấy đau. Lúc ấy mình sợ chia ly nên cố gắng sống lạnh lùng, dứt khoát, quyết làm một hòn đá lăn ko phủ rêu.....
Và mình đã sai...mỗi khi ngoái nhìn lại, lòng ko thấy thanh thản nhẹ nhàng, mà thấy đầy tiếc nuối....Tiếc nuối vì đã ko sống trọn vẹn, tiếc nuoi vì đã gần như bỏ qua cả 1 thời áo trắng vui tươi nhất.
Lần 2, lên ĐH, cuộc sống những tưởng đã ổn định. Mình sẽ ko phải đối diện với những thay đổi nào nữa...Cho đến khi ý định du học master của ba bùng trỗi dậy và làm nên một cơn bão càn quét cả nhà mình. Lúc đó mình buộc phải đối diện với một thay đổi nữa trong cuộc đời, lần này xa hơn và rộng hơn, bước ra khỏi lãnh thổ Việt Nam, đặt chân lên máy bay, và đến một vùng đất khác. Vùng đất mà mẹ chỉ có thể nhìn trên tấm bản đồ trong cuốn sổ nhỏ và đo xem nó cách VN bao nhiêu gang tay....Nghe mà nhói lòng....Sự thay đổi...quả thực ko dễ dàng gì. Nhưng lần này, mình chọn cách đối mặt khác với nó. Mình ko làm một hòn đá lăn ko phủ rêu nữa, mình sống trọn vẹn hơn trong từng khoảnh khắc, biết trân trọng yêu quý khoảng thời gian bên mẹ cha, biết tận hưởng những lúc vui đùa cùng bạn bè dẫu bản thân đôi khi vẫn xây lên 1 bức tường để tự bảo vệ mình....Quan trọng nhất, là đã biết đi tìm và tôn trọng giá trị của 2 chữ bình yên. Có lẽ qua nhiều mùa giông bão rồi, mình chắc cũng hiểu bình yên quý đến nhường nào. Giong bão có the giúp b lớn lên, vững vàng hơn, nhưng cũng đồng nghĩa với những lỗ hổng hay chông chênh trong tâm hồn cũng dần rõ nét hơn. Thế nên, đừng đánh giá thấp bình yên
Thôi lảm nhảm tí thôi, ráng đi làm bài cho xong để tối nay nộp. Chào nhé, mình lại lao đầu vào bão đây.....
Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014
Có những ngày bạn thấy mình thật trẻ *giơ mặt mâm, cười híp mắt*
FREE, YOUNG AND WILD :) :) :) :)
Nhiều khi mình cảm thấy yêu mấy ngày giống vầy ghê gớm, lên thư viện học, thi thoảng ngồi nói mấy thứ vu vơ trên trời dưới đất, nghĩ ra mấy trò điên khùng, ngồi chọc Minh T Đào nữa, zui cực kì :)))) Đi bên bé đậu phộng khiến mình có cảm giác bình yên, tin tưởng và có thể làm đủ thứ trò điên khùng :))) nói chung là ko sợ bị đánh giá j cả
Hôm nay là tuần 8, và đã có lịch thi final rồi, nhìn cái lịch thi đáng lẽ người ta phải lo hén, mình thì hét toáng lên mừng vì nếu thi lịch như zay là mình có thể đi Phương Thịnh với tụi Sing rồi !!!!!!!!!!! Yahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh !!!!!!!!!!!
Cơ hội cuối cùng để lưu dấu kỉ niệm với tụi nó - Cơ hội cuối cùng để điên khùng vác balo lên rong ruổi lên những miền hẻo lánh và trải nghiệm cái thứ gọi là Service Learning :) Dù gì thì sẽ tận hưởng cơ hội này hết mức có thể - điên khùng hết mức có thể - chơi tới bến, làm việc hết mình luôn. Để ghi dấu tuổi 20 mà :)
Đó, 2 niềm vui nho nhỏ của mình đó, giờ nghe bài này cho đúng chất FREE YOUNG AND WILD rồi đi làm bài tiếp. Mai nộp bài logistics rồi
http://www.youtube.com/watch?v=10eO3Q59ggc
Ps: Công nhận nghĩ tới mấy thứ giống vầy đột nhiên có động lực làm bài hẳn :) chả bù nãy giờ ngồi ngáp như ngáp ruồi, chán phèo húp nước lèo :))) muahahaa cố lên vì Phương Thịnh tháng 5 này :)
Nhiều khi mình cảm thấy yêu mấy ngày giống vầy ghê gớm, lên thư viện học, thi thoảng ngồi nói mấy thứ vu vơ trên trời dưới đất, nghĩ ra mấy trò điên khùng, ngồi chọc Minh T Đào nữa, zui cực kì :)))) Đi bên bé đậu phộng khiến mình có cảm giác bình yên, tin tưởng và có thể làm đủ thứ trò điên khùng :))) nói chung là ko sợ bị đánh giá j cả
Hôm nay là tuần 8, và đã có lịch thi final rồi, nhìn cái lịch thi đáng lẽ người ta phải lo hén, mình thì hét toáng lên mừng vì nếu thi lịch như zay là mình có thể đi Phương Thịnh với tụi Sing rồi !!!!!!!!!!! Yahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh !!!!!!!!!!!
Cơ hội cuối cùng để lưu dấu kỉ niệm với tụi nó - Cơ hội cuối cùng để điên khùng vác balo lên rong ruổi lên những miền hẻo lánh và trải nghiệm cái thứ gọi là Service Learning :) Dù gì thì sẽ tận hưởng cơ hội này hết mức có thể - điên khùng hết mức có thể - chơi tới bến, làm việc hết mình luôn. Để ghi dấu tuổi 20 mà :)
Đó, 2 niềm vui nho nhỏ của mình đó, giờ nghe bài này cho đúng chất FREE YOUNG AND WILD rồi đi làm bài tiếp. Mai nộp bài logistics rồi
http://www.youtube.com/watch?v=10eO3Q59ggc
Ps: Công nhận nghĩ tới mấy thứ giống vầy đột nhiên có động lực làm bài hẳn :) chả bù nãy giờ ngồi ngáp như ngáp ruồi, chán phèo húp nước lèo :))) muahahaa cố lên vì Phương Thịnh tháng 5 này :)
Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014
Vu vơ 20
Viết vội cho những nỗi buồn len lỏi mùa assignment.....
Đêm qua khùng thế nào lại mò vào fb Win rồi lại ngồi tự kỉ, tự nhiên ngẫm lại, một khoảng thời gian 10 năm, với bao lần "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" - cũng ko hiểu tại sao lại có duyên gặp lại nhau nhiều lần như thế....Mà ngày đó, mình chỉ nhìn thấy mặt là đã ghét rồi, ghét ko lý do, đơn giản là ghét. Nhưng hắn vẫn lặng thầm đi theo sau quan tâm...làm mình thấy mình rất con nít....Gio nghĩ lại, toàn đến lúc người ta rời đi, mình mới ngồi đó ngộ ra mình đã rất con nít trong mấy thứ tình cảm kiểu này. Thở hắt...nói đến mấy chuyện này là thấy sợ...ko muốn nghĩ đến nữa....
Sáng nay lại vô tình thấy fb Coin, nhận được tin vui đâu đó là sắp lập gia đình rồi, "mùa hè năm nay" - nhìn họ rất đẹp đôi :) Thời con nít cư xử ngu ngốc, vụng về của mình hồi đó cũng qua lâu rồi, chắc là đã đến hồi kết thúc :)
Chặng đường mới - của tuổi 20 - mở ra trước mắt quá nhiều khó khăn và thử thách - quá nhiều lựa chọn và ngã rẽ - mà mình thì vẫn cứ đứng đó và co ro trong rất nhiều nỗi sợ vô hình.
Nhưng dù thế nào thì......
Tuổi 20 àh, tao hứa sẽ ko để mày phải nhạt nhẽo !
Đêm qua khùng thế nào lại mò vào fb Win rồi lại ngồi tự kỉ, tự nhiên ngẫm lại, một khoảng thời gian 10 năm, với bao lần "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" - cũng ko hiểu tại sao lại có duyên gặp lại nhau nhiều lần như thế....Mà ngày đó, mình chỉ nhìn thấy mặt là đã ghét rồi, ghét ko lý do, đơn giản là ghét. Nhưng hắn vẫn lặng thầm đi theo sau quan tâm...làm mình thấy mình rất con nít....Gio nghĩ lại, toàn đến lúc người ta rời đi, mình mới ngồi đó ngộ ra mình đã rất con nít trong mấy thứ tình cảm kiểu này. Thở hắt...nói đến mấy chuyện này là thấy sợ...ko muốn nghĩ đến nữa....
Sáng nay lại vô tình thấy fb Coin, nhận được tin vui đâu đó là sắp lập gia đình rồi, "mùa hè năm nay" - nhìn họ rất đẹp đôi :) Thời con nít cư xử ngu ngốc, vụng về của mình hồi đó cũng qua lâu rồi, chắc là đã đến hồi kết thúc :)
Chặng đường mới - của tuổi 20 - mở ra trước mắt quá nhiều khó khăn và thử thách - quá nhiều lựa chọn và ngã rẽ - mà mình thì vẫn cứ đứng đó và co ro trong rất nhiều nỗi sợ vô hình.
Nhưng dù thế nào thì......
Tuổi 20 àh, tao hứa sẽ ko để mày phải nhạt nhẽo !
Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014
Đêm phia ngồi ngẫm nghĩ
Nói thật nghen, dạo này mình hơi bị lười và mất mục tiêu
Cụ thể là mình thấy mình rất chây lười và chậm chạp trong việc làm assignment, toàn đợi đến đít mới nhảy. Trong khi đó hồn thì lảng vảng, phất phơ đâu đâu ấy
Mình cũng thấy dạo này mình lười viết blog, mà khi mình lười viết blog là mình đang bận đi long nhong đâu đó hoặc là bận tâm sự với một ai đó. Thường thì hình thức tâm sự - tức là verbal - sẽ hiệu quả sau một thời gian cắm mặt viết blog. Và ngược lại. Tức là bây giờ mình lại muốn quay trở về trạng thái viết blog, để mà tĩnh tâm suy xét và tìm ra lối đi cho chính bản thân mình hơn là đi lê lết bên phòng chị Mai với Linh và nói về những chuyện crush on someone
Như vầy hén, sau một thời gian vật vã vì nhiều thứ sau Tết, cụ thể là:
- Panic vì suốt Tết ba cứ nhắc liên tục về chuyện đi du học
- Panic vì bị con CR đầu tiên trong university life - mà nguyên nhân ko đâu xa - là do chính mình hết - học chung với người giỏi nên ỷ lại - lười coi bài - vậy thôi ! Tự kiểm điểm
- Panic vì chưa tìm ra lối đi, chưa tìm ra ngành nào để học lên master - phụ huynh thì vẫn cãi nhau chí chóe rằng nên cho mình ở lại hay tống khứ sang nước ngoài, trong khi mình đang còn lơ tơ mơ chưa bik đường đi nước bước thế nào huống hồ j chuyện đi ở
- Panic vì chuyện crush on Bọ Cạp (BC)
Sau đó, vào học sem A 2014, trải qua một khoảng thời gian chạy như zịt lúc đầu sem với đủ các thể loại event: thank you party của RBX, UNIN Day (Ngày hội heo đất) của EVG rồi đi làm tình nguyện viên phiên dịch cho AVVRG (Australia Vietnam Volunteer Resources Group). Mình gom được kha khá kinh nghiệm như sau:
1. Nói về AVVRG trước hen. Đi với mấy bác sĩ Úc, làm phiên dịch viên, được vào tận bệnh viện, được nghe họ kể những câu chuyện về đất nước phát triển, về những cái nghề mình mới lần đầu được nghe tên vd như palliative care, mobile nurse or st else. Từ đó cho mình cái nhìn sâu rộng hơn về xã hội bên đó. Đồng thời, có cơ hội gặp gỡ với cô Carol - 1 social worker, xuất thân từ bác sĩ nhi khoa. Từ đó mình bắt đầu hiểu hơn về social work, về những dự định dài hạn cho chính cuộc đời mình
Đi với các bác sĩ người Úc, mình cũng học cách giao tiếp với bạn bè quốc tế, làm sao giữ thể diện được cho Việt Nam, làm sao để tránh những xung đột văn hóa.
Họ cũng đã cho mình đến gần hơn với giấc mơ y khoa mãi dang dở, dù chỉ là một vài ngày mặc đồ bác sĩ, vào phòng mổ, và chứng kiến em bé được sinh ra đời, hay vào khoa bỏng để thăm bệnh nhân băng bó đầy mình, hay đi thăm mấy khoa hồi sức cấp cứu mà nghe lòng đau nhói vì những thân hình bé bỏng đã phải ngập ngụa trong mớ dây nhợ và máy thở oxi, thấy xót lòng khi đứa bé quá bụ bẫm dễ thương tay chân tròn lẳn lại bị chết não, hay cậu thanh niên kia vì giận gia đình mà bồng bột uống thuốc trừ sâu. Mỗi con người là một câu chuyện, mà khi đi về lòng lại nhiều đắn đo suy nghĩ
Với mình, AVVRG giống như một giấc mơ - giấc mơ được làm bác sĩ và được làm phiên dịch viên. Giac mơ đó quá tuyệt, tuyệt đến nỗi không muốn tỉnh giấc mà trở lại với thực tế ở trường đại học
Ah có một kết thúc bất ngờ mà AVVRG đã để lại trong mình, là những món quà lưu niệm được các cô bác sĩ tặng cho trong buổi farewell đơn giản vì họ rất mến mình, hay món tiền nho nhỏ gọi là lương cho những ngày đi làm phiên dịch. Mình đã không mong đợi những điều như thế khi bước chân vào làm cho AVVRG, nhưng tất cả lại kết thúc đẹp đến nỗi mình không muốn rời đi :) Cảm ơn đã cho tôi biết đến AVVRG và gặp những con người tuyệt vời đó
2. AVVRG kết thúc cũng là lúc mình chạy về lo cho THANK YOU PARTY của RBX. Đây lại là một trải nghiệm mới nữa - Lần đầu chạy event
Lần đầu biết thế nào gọi là cân đo đong đếm số lượng hoa quả, bánh trái cho một số lượng người nhất định. Lần đầu biết thế nào là đi chợ mặc cả, hay cân nhắc từng đồng tiền bỏ ra. Lần đầu biết thế nào là chạy đúng kiểu một event planner, lo từng cái nhỏ nhất trong event, từ cái khăn giấy tới cái thùng rác hay cái nĩa. Mọi thứ phải thật hoàn hảo. Rồi còn được học về việc phân chia task, phân bố nhân lực, vẽ sơ đồ cho khách tham dự.
Hôm event diễn ra, còn học được cả cách gọt ổi, gọt dưa hấu, phết bơ đậu phộng với cá ngừ lên sandwich - những thứ mình ít khi làm
Hôm đó event kết thúc cũng là lúc mình nổi khùng với president vì cứ pop-up nhảy vô đòi thêm món này món kia, làm rốt cuộc dư đồ ăn quá trời. Hôm đó Thủy khuyên mình 1 câu: Đừng show up cảm xúc ra nhiều quá ! Sống chân thật thì tốt nhưng đừng để người ta nắm hết khuyết điểm của mình
Bữa đó event xong, RBX executives có cơ hội ngồi lại nói chuyện với nhau, nói ra những cái được và chưa được trong định hình phát triển của tổ chức. Suốt những ngày chạy như zịt, lo chuẩn bị cho event, mình đã nghe rất nhiều lời complaint về việc RBX is going down, về tâm trạng mọi người ko tốt, làm thì làm cho có chứ ko hứng thú. Mình thấy hết nhưng vẫn băn khoăn 1 câu hỏi: Nếu điều đó xảy ra trong 1 công ty, thì với tư cách là HR mình phải làm gì để cải thiện?
Sau đó mới có dịp chứng kiến chị Hà và Thủy handle cái crisis này như thế nào. Đầu tiên, họ mở một cuộc họp kín giữa các executives, cho mọi người ngồi xả hết những điều bực mình ra, sau đó thống nhất tìm giải pháp. 2 ngày sau đó, khi tổ chức xong event, cả đám đã có buổi nói chiện với president - may là president ko quá bossy, còn biết lắng nghe và tiếp thu ý kiến. Từ đó mình cũng nhìn nhận rõ hơn về viewpoint của những người đứng đầu tổ chức như thầy và president. May mắn là sau buổi nói chiện hôm đó, hứng khởi làm việc đã trở lại với mọi người trong RBX
3. Cuối cùng là UNIN Day - ngày hội heo đất của EVG
Mình ko tham gia xuyên suốt nhưng cũng có 1 số giai đoạn involved và đã học được một số điều quý giá như sau:
Học cách tổ chức một ngày tô heo chẳng hạn, cũng phải lo lắng đến từng chi tiết, dự trù những tình huống có thể xảy ra, phân công ai làm việc gì,mấy giờ có, học cách flexible về nguồn nguyên liệu.
Còn nhớ sáng hôm tô heo, mới 7h sáng chị bạn đã gọi muốn cháy máy vì "Emm ơi bây giờ người ta mới báo là hết hàng ko giao cho mình được, e chạy với chị ra chợ Lớn mua nghen" - nghe tin như sét đánh ngang tai, ko bik chi mô cả. Chợ Lớn nằm ở đâu????? 1 năm rưỡi xuống đất Sài Thành này, e đặt chân ra chợ Bến Thành đúng 1 lần, hỏi e mấy chợ khác sao e bik?? Thế mà cũng phải lóc cóc mò dậy đi search google map rồi vùa lái xe vừa hỏi đường. Chưa kể, lúc lấp gấp đi, chân bị quẹt vô cửa chảy máu ròng ròng mà mình ko kịp băng bó j ráo,cứ để chân máu thế mà đi, lái xe mà mỗi lần muốn đạp thắng là giống như cực hình. Vậy mà cuối cùng cũng vượt qua trọn vẹn ngày hôm đó, dù phải mò mẫm đường đi đến chợ Lớn, vừa phải ngồi đằng sau ôm 2 thùng màu nước chạy từ chợ Lớn về q7, rồi lại lái chiếc xe tay ga đi nhong nhong ra q5 mua giấy a3. Rất nhiều challenges đã xuất hiện hôm đó, nhưng mình đã vượt qua được và lớn lên thêm được 1 ít.
Hôm đó cũng lần đầu tiên biết chợ Lớn nằm ở q6, vào mấy khu buôn bán của người Tàu thấy cũng hay hay, coi như hành trình khám phá một vùng đất mới của SG
3 events liên tiếp diễn ra ngay đầu sem khiến mình muốn ná thở. Cực nhọc có, nhong nhong ngoài đường có, máu và nước mắt có luôn. Nhưng trên hết, nó đã dạy cho mình những bài học và cách nhìn nhận khác hơn về cuộc đời. Có thể coi đó là những trải nghiệm khó quên đầu năm 2014
Và rồi, sau những tháng ngày chạy long nhong ngoài đường, mình đã trở lại tu tâm dưỡng tính ngồi mài đít ở thư viện, tiếp tục công cuộc kéo điểm lại sau khi bị con CR vừa rồi kéo xuống. Công cuộc mài đít ở thư viện đưa mình trở lại với bản chất hướng nội bấy lâu nay...lắm lúc ngồi học cũng nhớ 4 tuần liền nhong nhong ngoài đường ko. Mà cảm giác lúc lái xe ở ngoài đường, cứ nhong nhong vậy suốt rất thú vị, mình mà đi được một phát rồi là ko muốn về, chỉ muốn đi đi hoài đi mãi, khám phá tiếp cái mới vậy á
Mà đã mài đít ở thư viện rồi thì lại muốn ở nhà hoài hoài ko muốn đi ra đường. Bởi thế nên ai kêu mình hâm mình cũng chịu. Khùng quá mà !
Công cuộc học hành trơ lại và bận bịu với assignment,cũng là lúc vấn đề về việc giao tiếp và điều hòa các mối quan hệ bắt đầu có trục trặc. Nhóm IP của mình có 1 bà chị kia rất lười, lại mặt dày, toàn thích nhận việc nhẹ về mình. Mình nhiều lần nổi máu điên, muốn chửi thẳng mặt, nhưng khi nói chiện với mấy chị lớn như chị Thi, chị Hoàng thì được mấy chị khuyên là phải từ từ lại. Mấy chị đã có kinh nghiệm trong chuyện này, thường gặp mấy đứa lười như vầy:
1 là cứ hối thúc liên tục, chừng nào nó nộp bài thì thôi
2 là lơ nó đi, or làm luôn phần của nó, chứ để nó viết ko ra gì - mình ngồi sửa lại thì còn mệt hơn.
Mình chọn cách 1, vì đơn giản mình yêu sự công bằng. Mà dạo gần đây thì bầu không khí cũng ổn hơn 1 xíu. Hi vọng là tới lúc nộp bài report vẫn duy trì được thế này
1 vấn đề khác lại phát sinh là môn Logistics - thú thật nhiều khi mình đã nản với ông thầy dạy môn này khi thầy liên tục giảng ngoài lề, lan man và khó hiểu. Lại thêm lúc đó vì bị ba mẹ hối thúc vụ du học quài, mình đâm bẫn bách, tụt hết nhiệt huyết ko bik làm gì luôn. Cứ thế chây lười để mọi thứ trôi đi trôi đi. Cho đến một ngày, cụ thể là thứ 3 vùa rồi, mình đã thực sự hoảng khi thấy thầy và bạn bè đang nói một ngôn ngữ khác mình, họ nói họ discuss về những từ chuyên ngành, những thứ mình ko tài nào hiểu nổi. Hoảng loạn đâm sợ hãi và bắt đầu học hành đàng hoàng hơn. Mình leo lên thư viện, ngồi liền tù tì 4 tiếng đồng hồ trên đó, đọc xong 1 chương sách 60 trang, take note lại dàng hoàng và đã hiểu bài hơn. Bingo !!!!! Cái chính là do ở mình đó - do mình lười và mất nhiệt huyết nên dễ dãi với mọi thứ. Gặp thêm thứ 4 tuần sau due bài assignment 2 của logistics mà mình chưa làm ra hồn j cả. Thế nên tối nay mới ngồi gõ những dòng reflection kiểu vầy để có động lực mà thức cày bài nè.
Nói chứ cũng sẽ ráng, mình ko thích bị "viên socola MM" đó khinh thường vì học dốt, nên mình sẽ ráng
Có một câu rất hay vô tình nhặt được "Problems come to solve not to stay" (Vấn đề xảy ra là để mình giải quyết chứ không phải để ở đó và than vãn)
Rồi, cuối cùng là chuyện nghề nghiệp, định hướng tương lai. Sau khi cày nát Internet, làm trắc nghiệm các thể loại, mình nhận ra là mình nên dừng tìm kiếm những nghề nghiệp mông lung và trái chuyên ngành của mình. Ngược lại mình nên dựa vào những cái sẵn có và từ đó build up lên. Nếu sau này muốn học thêm or chuyển sang ngành khác thì mình vẫn có thể học được mà. Nhìn vấn đề theo cách như vậy thấy mình dễ thở hơn nhiều lắm. Và mình đã dự định như sau:
- Mới ra trường, học chuyên sâu về HR và làm việc về nó
- Sau đó 1 khoảng thời gian, sẽ học về counselling psychology, đi làm về nó, lúc này mình thích tư vấn cho người khác
- Và về già thì đi làm social work, làm công ăn lương nhà nước
Xong ! Đó là hoạch định cuộc đời như thế. Còn chuyện tương lai hãy để nó tới, mình sẽ đón nhận và linh hoạt thử xem sao
Còn chuyện cho tương lai gần, là cho những năm tháng tuổi trẻ, cụ thể là từ 20-30t thì mình nghĩ sẽ đi du học 5-6 năm gì đó, sau đó quay trở về nước - giúp nước mình
Trong 5-6 năm đó, mình mong sẽ sống thật trọn vẹn những năm tháng tuổi trẻ, play hard and work hard, khám phá những miền đất lạ, đặt chân đến những nơi mình sẽ ko có cơ hội lần thứ 2
Ra đi là để trở về, sau đó mình sẽ quay về phát triển nơi sinh ra mình
Còn chuyện yêu đương này kia hả? Mệt não lắm....Mình đang have a crush on BC - ở một trạng thái lửng lửng lơ lơ giữa bạn thân và crush, thế nên là mệt mỏi lắm. Mình rất muốn thoát ra khỏi cảm giác này. Và cách mình chọn thoát ra khỏi là khiến cho bản thân bận rộn để ko có thời gian nghĩ nhiều nữa. Và mình tin đó là liều thuốc hữu hiệu.
Vậy hen, lâu lâu mình ngồi tâm sự chút chơi, giờ đi cày tiếp, phải ráng cải thiện tình hình học tập trong sem này. Wish me luck !
Cụ thể là mình thấy mình rất chây lười và chậm chạp trong việc làm assignment, toàn đợi đến đít mới nhảy. Trong khi đó hồn thì lảng vảng, phất phơ đâu đâu ấy
Mình cũng thấy dạo này mình lười viết blog, mà khi mình lười viết blog là mình đang bận đi long nhong đâu đó hoặc là bận tâm sự với một ai đó. Thường thì hình thức tâm sự - tức là verbal - sẽ hiệu quả sau một thời gian cắm mặt viết blog. Và ngược lại. Tức là bây giờ mình lại muốn quay trở về trạng thái viết blog, để mà tĩnh tâm suy xét và tìm ra lối đi cho chính bản thân mình hơn là đi lê lết bên phòng chị Mai với Linh và nói về những chuyện crush on someone
Như vầy hén, sau một thời gian vật vã vì nhiều thứ sau Tết, cụ thể là:
- Panic vì suốt Tết ba cứ nhắc liên tục về chuyện đi du học
- Panic vì bị con CR đầu tiên trong university life - mà nguyên nhân ko đâu xa - là do chính mình hết - học chung với người giỏi nên ỷ lại - lười coi bài - vậy thôi ! Tự kiểm điểm
- Panic vì chưa tìm ra lối đi, chưa tìm ra ngành nào để học lên master - phụ huynh thì vẫn cãi nhau chí chóe rằng nên cho mình ở lại hay tống khứ sang nước ngoài, trong khi mình đang còn lơ tơ mơ chưa bik đường đi nước bước thế nào huống hồ j chuyện đi ở
- Panic vì chuyện crush on Bọ Cạp (BC)
Sau đó, vào học sem A 2014, trải qua một khoảng thời gian chạy như zịt lúc đầu sem với đủ các thể loại event: thank you party của RBX, UNIN Day (Ngày hội heo đất) của EVG rồi đi làm tình nguyện viên phiên dịch cho AVVRG (Australia Vietnam Volunteer Resources Group). Mình gom được kha khá kinh nghiệm như sau:
1. Nói về AVVRG trước hen. Đi với mấy bác sĩ Úc, làm phiên dịch viên, được vào tận bệnh viện, được nghe họ kể những câu chuyện về đất nước phát triển, về những cái nghề mình mới lần đầu được nghe tên vd như palliative care, mobile nurse or st else. Từ đó cho mình cái nhìn sâu rộng hơn về xã hội bên đó. Đồng thời, có cơ hội gặp gỡ với cô Carol - 1 social worker, xuất thân từ bác sĩ nhi khoa. Từ đó mình bắt đầu hiểu hơn về social work, về những dự định dài hạn cho chính cuộc đời mình
Đi với các bác sĩ người Úc, mình cũng học cách giao tiếp với bạn bè quốc tế, làm sao giữ thể diện được cho Việt Nam, làm sao để tránh những xung đột văn hóa.
Họ cũng đã cho mình đến gần hơn với giấc mơ y khoa mãi dang dở, dù chỉ là một vài ngày mặc đồ bác sĩ, vào phòng mổ, và chứng kiến em bé được sinh ra đời, hay vào khoa bỏng để thăm bệnh nhân băng bó đầy mình, hay đi thăm mấy khoa hồi sức cấp cứu mà nghe lòng đau nhói vì những thân hình bé bỏng đã phải ngập ngụa trong mớ dây nhợ và máy thở oxi, thấy xót lòng khi đứa bé quá bụ bẫm dễ thương tay chân tròn lẳn lại bị chết não, hay cậu thanh niên kia vì giận gia đình mà bồng bột uống thuốc trừ sâu. Mỗi con người là một câu chuyện, mà khi đi về lòng lại nhiều đắn đo suy nghĩ
Với mình, AVVRG giống như một giấc mơ - giấc mơ được làm bác sĩ và được làm phiên dịch viên. Giac mơ đó quá tuyệt, tuyệt đến nỗi không muốn tỉnh giấc mà trở lại với thực tế ở trường đại học
Ah có một kết thúc bất ngờ mà AVVRG đã để lại trong mình, là những món quà lưu niệm được các cô bác sĩ tặng cho trong buổi farewell đơn giản vì họ rất mến mình, hay món tiền nho nhỏ gọi là lương cho những ngày đi làm phiên dịch. Mình đã không mong đợi những điều như thế khi bước chân vào làm cho AVVRG, nhưng tất cả lại kết thúc đẹp đến nỗi mình không muốn rời đi :) Cảm ơn đã cho tôi biết đến AVVRG và gặp những con người tuyệt vời đó
2. AVVRG kết thúc cũng là lúc mình chạy về lo cho THANK YOU PARTY của RBX. Đây lại là một trải nghiệm mới nữa - Lần đầu chạy event
Lần đầu biết thế nào gọi là cân đo đong đếm số lượng hoa quả, bánh trái cho một số lượng người nhất định. Lần đầu biết thế nào là đi chợ mặc cả, hay cân nhắc từng đồng tiền bỏ ra. Lần đầu biết thế nào là chạy đúng kiểu một event planner, lo từng cái nhỏ nhất trong event, từ cái khăn giấy tới cái thùng rác hay cái nĩa. Mọi thứ phải thật hoàn hảo. Rồi còn được học về việc phân chia task, phân bố nhân lực, vẽ sơ đồ cho khách tham dự.
Hôm event diễn ra, còn học được cả cách gọt ổi, gọt dưa hấu, phết bơ đậu phộng với cá ngừ lên sandwich - những thứ mình ít khi làm
Hôm đó event kết thúc cũng là lúc mình nổi khùng với president vì cứ pop-up nhảy vô đòi thêm món này món kia, làm rốt cuộc dư đồ ăn quá trời. Hôm đó Thủy khuyên mình 1 câu: Đừng show up cảm xúc ra nhiều quá ! Sống chân thật thì tốt nhưng đừng để người ta nắm hết khuyết điểm của mình
Bữa đó event xong, RBX executives có cơ hội ngồi lại nói chuyện với nhau, nói ra những cái được và chưa được trong định hình phát triển của tổ chức. Suốt những ngày chạy như zịt, lo chuẩn bị cho event, mình đã nghe rất nhiều lời complaint về việc RBX is going down, về tâm trạng mọi người ko tốt, làm thì làm cho có chứ ko hứng thú. Mình thấy hết nhưng vẫn băn khoăn 1 câu hỏi: Nếu điều đó xảy ra trong 1 công ty, thì với tư cách là HR mình phải làm gì để cải thiện?
Sau đó mới có dịp chứng kiến chị Hà và Thủy handle cái crisis này như thế nào. Đầu tiên, họ mở một cuộc họp kín giữa các executives, cho mọi người ngồi xả hết những điều bực mình ra, sau đó thống nhất tìm giải pháp. 2 ngày sau đó, khi tổ chức xong event, cả đám đã có buổi nói chiện với president - may là president ko quá bossy, còn biết lắng nghe và tiếp thu ý kiến. Từ đó mình cũng nhìn nhận rõ hơn về viewpoint của những người đứng đầu tổ chức như thầy và president. May mắn là sau buổi nói chiện hôm đó, hứng khởi làm việc đã trở lại với mọi người trong RBX
3. Cuối cùng là UNIN Day - ngày hội heo đất của EVG
Mình ko tham gia xuyên suốt nhưng cũng có 1 số giai đoạn involved và đã học được một số điều quý giá như sau:
Học cách tổ chức một ngày tô heo chẳng hạn, cũng phải lo lắng đến từng chi tiết, dự trù những tình huống có thể xảy ra, phân công ai làm việc gì,mấy giờ có, học cách flexible về nguồn nguyên liệu.
Còn nhớ sáng hôm tô heo, mới 7h sáng chị bạn đã gọi muốn cháy máy vì "Emm ơi bây giờ người ta mới báo là hết hàng ko giao cho mình được, e chạy với chị ra chợ Lớn mua nghen" - nghe tin như sét đánh ngang tai, ko bik chi mô cả. Chợ Lớn nằm ở đâu????? 1 năm rưỡi xuống đất Sài Thành này, e đặt chân ra chợ Bến Thành đúng 1 lần, hỏi e mấy chợ khác sao e bik?? Thế mà cũng phải lóc cóc mò dậy đi search google map rồi vùa lái xe vừa hỏi đường. Chưa kể, lúc lấp gấp đi, chân bị quẹt vô cửa chảy máu ròng ròng mà mình ko kịp băng bó j ráo,cứ để chân máu thế mà đi, lái xe mà mỗi lần muốn đạp thắng là giống như cực hình. Vậy mà cuối cùng cũng vượt qua trọn vẹn ngày hôm đó, dù phải mò mẫm đường đi đến chợ Lớn, vừa phải ngồi đằng sau ôm 2 thùng màu nước chạy từ chợ Lớn về q7, rồi lại lái chiếc xe tay ga đi nhong nhong ra q5 mua giấy a3. Rất nhiều challenges đã xuất hiện hôm đó, nhưng mình đã vượt qua được và lớn lên thêm được 1 ít.
Hôm đó cũng lần đầu tiên biết chợ Lớn nằm ở q6, vào mấy khu buôn bán của người Tàu thấy cũng hay hay, coi như hành trình khám phá một vùng đất mới của SG
3 events liên tiếp diễn ra ngay đầu sem khiến mình muốn ná thở. Cực nhọc có, nhong nhong ngoài đường có, máu và nước mắt có luôn. Nhưng trên hết, nó đã dạy cho mình những bài học và cách nhìn nhận khác hơn về cuộc đời. Có thể coi đó là những trải nghiệm khó quên đầu năm 2014
Và rồi, sau những tháng ngày chạy long nhong ngoài đường, mình đã trở lại tu tâm dưỡng tính ngồi mài đít ở thư viện, tiếp tục công cuộc kéo điểm lại sau khi bị con CR vừa rồi kéo xuống. Công cuộc mài đít ở thư viện đưa mình trở lại với bản chất hướng nội bấy lâu nay...lắm lúc ngồi học cũng nhớ 4 tuần liền nhong nhong ngoài đường ko. Mà cảm giác lúc lái xe ở ngoài đường, cứ nhong nhong vậy suốt rất thú vị, mình mà đi được một phát rồi là ko muốn về, chỉ muốn đi đi hoài đi mãi, khám phá tiếp cái mới vậy á
Mà đã mài đít ở thư viện rồi thì lại muốn ở nhà hoài hoài ko muốn đi ra đường. Bởi thế nên ai kêu mình hâm mình cũng chịu. Khùng quá mà !
Công cuộc học hành trơ lại và bận bịu với assignment,cũng là lúc vấn đề về việc giao tiếp và điều hòa các mối quan hệ bắt đầu có trục trặc. Nhóm IP của mình có 1 bà chị kia rất lười, lại mặt dày, toàn thích nhận việc nhẹ về mình. Mình nhiều lần nổi máu điên, muốn chửi thẳng mặt, nhưng khi nói chiện với mấy chị lớn như chị Thi, chị Hoàng thì được mấy chị khuyên là phải từ từ lại. Mấy chị đã có kinh nghiệm trong chuyện này, thường gặp mấy đứa lười như vầy:
1 là cứ hối thúc liên tục, chừng nào nó nộp bài thì thôi
2 là lơ nó đi, or làm luôn phần của nó, chứ để nó viết ko ra gì - mình ngồi sửa lại thì còn mệt hơn.
Mình chọn cách 1, vì đơn giản mình yêu sự công bằng. Mà dạo gần đây thì bầu không khí cũng ổn hơn 1 xíu. Hi vọng là tới lúc nộp bài report vẫn duy trì được thế này
1 vấn đề khác lại phát sinh là môn Logistics - thú thật nhiều khi mình đã nản với ông thầy dạy môn này khi thầy liên tục giảng ngoài lề, lan man và khó hiểu. Lại thêm lúc đó vì bị ba mẹ hối thúc vụ du học quài, mình đâm bẫn bách, tụt hết nhiệt huyết ko bik làm gì luôn. Cứ thế chây lười để mọi thứ trôi đi trôi đi. Cho đến một ngày, cụ thể là thứ 3 vùa rồi, mình đã thực sự hoảng khi thấy thầy và bạn bè đang nói một ngôn ngữ khác mình, họ nói họ discuss về những từ chuyên ngành, những thứ mình ko tài nào hiểu nổi. Hoảng loạn đâm sợ hãi và bắt đầu học hành đàng hoàng hơn. Mình leo lên thư viện, ngồi liền tù tì 4 tiếng đồng hồ trên đó, đọc xong 1 chương sách 60 trang, take note lại dàng hoàng và đã hiểu bài hơn. Bingo !!!!! Cái chính là do ở mình đó - do mình lười và mất nhiệt huyết nên dễ dãi với mọi thứ. Gặp thêm thứ 4 tuần sau due bài assignment 2 của logistics mà mình chưa làm ra hồn j cả. Thế nên tối nay mới ngồi gõ những dòng reflection kiểu vầy để có động lực mà thức cày bài nè.
Nói chứ cũng sẽ ráng, mình ko thích bị "viên socola MM" đó khinh thường vì học dốt, nên mình sẽ ráng
Có một câu rất hay vô tình nhặt được "Problems come to solve not to stay" (Vấn đề xảy ra là để mình giải quyết chứ không phải để ở đó và than vãn)
Rồi, cuối cùng là chuyện nghề nghiệp, định hướng tương lai. Sau khi cày nát Internet, làm trắc nghiệm các thể loại, mình nhận ra là mình nên dừng tìm kiếm những nghề nghiệp mông lung và trái chuyên ngành của mình. Ngược lại mình nên dựa vào những cái sẵn có và từ đó build up lên. Nếu sau này muốn học thêm or chuyển sang ngành khác thì mình vẫn có thể học được mà. Nhìn vấn đề theo cách như vậy thấy mình dễ thở hơn nhiều lắm. Và mình đã dự định như sau:
- Mới ra trường, học chuyên sâu về HR và làm việc về nó
- Sau đó 1 khoảng thời gian, sẽ học về counselling psychology, đi làm về nó, lúc này mình thích tư vấn cho người khác
- Và về già thì đi làm social work, làm công ăn lương nhà nước
Xong ! Đó là hoạch định cuộc đời như thế. Còn chuyện tương lai hãy để nó tới, mình sẽ đón nhận và linh hoạt thử xem sao
Còn chuyện cho tương lai gần, là cho những năm tháng tuổi trẻ, cụ thể là từ 20-30t thì mình nghĩ sẽ đi du học 5-6 năm gì đó, sau đó quay trở về nước - giúp nước mình
Trong 5-6 năm đó, mình mong sẽ sống thật trọn vẹn những năm tháng tuổi trẻ, play hard and work hard, khám phá những miền đất lạ, đặt chân đến những nơi mình sẽ ko có cơ hội lần thứ 2
Ra đi là để trở về, sau đó mình sẽ quay về phát triển nơi sinh ra mình
Còn chuyện yêu đương này kia hả? Mệt não lắm....Mình đang have a crush on BC - ở một trạng thái lửng lửng lơ lơ giữa bạn thân và crush, thế nên là mệt mỏi lắm. Mình rất muốn thoát ra khỏi cảm giác này. Và cách mình chọn thoát ra khỏi là khiến cho bản thân bận rộn để ko có thời gian nghĩ nhiều nữa. Và mình tin đó là liều thuốc hữu hiệu.
Vậy hen, lâu lâu mình ngồi tâm sự chút chơi, giờ đi cày tiếp, phải ráng cải thiện tình hình học tập trong sem này. Wish me luck !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)