My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

CHANGE and How I react to it when time goes by

Hôm nay là ngày giỗ tổ, mình vẫn phải lên trường học bài và làm bài để tối nay nộp Logistics. Ngồi làm bài trong thư viện lạnh hoác, lại đói meo râu vì chưa ăn trưa...Thế là lúc 3h xách hộp cơm đi tòng teng lên lầu 4 ngồi ăn.

Lầu 4 hôm nay vắng người, mình chọn một cái bàn ngồi nhìn thẳng ra khung cảnh ngoài kia, có những tán cây xanh mướt, xa xa có những công trình đang xây dựng, ngẩng mặt lên cao là có thể nhìn thấy cả bầu trời, có những đám mây lững thững trôi....Thích sự bình yên này lắm......

Ngồi ăn mà ngẫm nghĩ về nhiều chuyện, về những mối quan hệ, về cách cư xử trong cuộc sống, về cách mình đối diện với những loại người khác nhau. Hôm qua có cuộc cãi vã với bà C, mà lý do thì thực sự ko đáng, thế nên hôm nay dù trong lòng còn giận vẫn đi nt xin lỗi. Ko bik tại sao có lúc mình lại nguội như thế? Chắc là do mình nghĩ thời gian bên nhau, học chung, chơi chung cũng có còn được nhiêu nữa đâu, có 1 năm mấy nữa à, rồi sau này mỗi đứa đi con đường khác hết rồi. Thế nên bỏ qua mấy chuyện giận hờn này...

Tự nhiên ngồi ngẫm lại, nhận ra 2 lần thay đổi môi trường sống, là 2 lần mình cư xử khác nhau. Lần 1, chuyển từ quê lên tp học đại học - đã có những phản ứng rất tiêu cực trong suốt những năm cấp 3. Chọn cho mình lối sống lập dị, bất cần đời, ngạo ngễ vì nghĩ sau này rồi cũng xa nhau, the nên sống thân thiện làm gì, để sau này mỗi lần ngoái đầu nhìn lại lại thấy đau. Lúc ấy mình sợ chia ly nên cố gắng sống lạnh lùng, dứt khoát, quyết làm một hòn đá lăn ko phủ rêu.....

Và mình đã sai...mỗi khi ngoái nhìn lại, lòng ko thấy thanh thản nhẹ nhàng, mà thấy đầy tiếc nuối....Tiếc nuối vì đã ko sống trọn vẹn, tiếc nuoi vì đã gần như bỏ qua cả 1 thời áo trắng vui tươi nhất.

Lần 2, lên ĐH, cuộc sống những tưởng đã ổn định. Mình sẽ ko phải đối diện với những thay đổi nào nữa...Cho đến khi ý định du học master của ba bùng trỗi dậy và làm nên một cơn bão càn quét cả nhà mình. Lúc đó mình buộc phải đối diện với một thay đổi nữa trong cuộc đời, lần này xa hơn và rộng hơn, bước ra khỏi lãnh thổ Việt Nam, đặt chân lên máy bay, và đến một vùng đất khác. Vùng đất mà mẹ chỉ có thể nhìn trên tấm bản đồ trong cuốn sổ nhỏ và đo xem nó cách VN bao nhiêu gang tay....Nghe mà nhói lòng....Sự thay đổi...quả thực ko dễ dàng gì. Nhưng lần này, mình chọn cách đối mặt khác với nó. Mình ko làm một hòn đá lăn ko phủ rêu nữa, mình sống trọn vẹn hơn trong từng khoảnh khắc, biết trân trọng yêu quý khoảng thời gian bên mẹ cha, biết tận hưởng những lúc vui đùa cùng bạn bè dẫu bản thân đôi khi vẫn xây lên 1 bức tường để tự bảo vệ mình....Quan trọng nhất, là đã biết đi tìm và tôn trọng giá trị của 2 chữ bình yên. Có lẽ qua nhiều mùa giông bão rồi, mình chắc cũng hiểu bình yên quý đến nhường nào. Giong bão có the giúp b lớn lên, vững vàng hơn, nhưng cũng đồng nghĩa với những lỗ hổng hay chông chênh trong tâm hồn cũng dần rõ nét hơn. Thế nên, đừng đánh giá thấp bình yên

Thôi lảm nhảm tí thôi, ráng đi làm bài cho xong để tối nay nộp. Chào nhé, mình lại lao đầu vào bão đây.....

1 nhận xét:

  1. đừng sợ giông bão, vì không có giông bão sẽ không trưởng thành được, và quan trọng hơn là, không có giông bão, sẽ không hiểu hết giá trị của 2 chữ bình yên. Cứ sống hết mình và đừng sợ hãi, vì dù sao, khi ngoảnh đầu nhìn lại, có hoài niệm để nhớ về dù là buồn hay vui thì vẫn hơn là một trang giấy trắng :) . coi như mình đang tô màu cuộc sống, 1 bức tranh không thể chỉ có những gam màu sáng, phải có sáng tối kết hợp mới làm nên một bức tranh thực sự, vì thế, đừng trốn tránh và chấp nhận đương đầu :)

    Trả lờiXóa