Hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá....
1. E Vờ Gờ - nơi mình đặt trọn tin tưởng, lại đi phản bội lại lòng tin của mình....
Đã từ chối ko bảo lãnh cho tụi Sing của mình về VN làm project năm nay, rồi khoán cho a bác sĩ C, sau đó lại la làng lên bên đây mượn danh tiếng của E Vờ Gờ làm chuyện ko hay bla bla. Nghe nhiều quá rồi đâm ra lại ko muốn nghe nữa, và cũng ko bik phải làm gì. Tự nhiên thấy khinh bỉ cái con người miệng lúc nào cũng đóng góp cho community, lúc nào cũng change the youth in Vietnam. Bullshit quá....
Tự nhiên nhớ lại lời cô Phoenix nói với mình lúc tư vấn về việc chọn làm việc trong lĩnh vực NPO sau này, cô nói môi trường đó còn phức tạp hơn ở business, có những vụ nhân danh giúp đỡ này kia nhưng ăn chặn tùm lum, ko minh bạch về tài chính. Rồi cô nói em sẽ gặp rất nhiều người miệng nam mô mà bụng một bồ dao găm...Gio thì mình gặp rồi đó.......
Tự nhiên lại nghĩ...hay thôi cứ làm bên business đi, đừng sợ nó, ít ra bên đó cũng sòng phẳng tiền bạc, ko bố thí, ko mang danh charity gì sất. Làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít...Cuộc đời mà, biết được cái j đâu. Gio thì thấy nản thực sự, muốn dừng tất cả volunteer work lại....thấy chán cái thói giả tạo, nãy bực mình quá đã buột miệng chửi "Đời khốn nạn"
Hồi đó, lúc thất vọng với CAN, mình đã tự hỏi, mình sẽ làm gì nếu ko có CAN, rồi cũng cố tạo ra cả trăm lý do để yêu thứ khác mà từ bỏ CAN được. Rồi chẳng cần phải thực hiện hết ngần ấy thứ, đến lúc CAN sa lầy, đến lúc CAN chẳng còn phải hình hài ban đầu mình đã từng biết, mình đã buông tay một cách nhẹ hẫng. Nói một cái rồi buông thôi - đơn giản và nhẹ hều. Nó không quá khó như mình tưởng, không quá đau đớn như mình nghĩ. Mình chỉ đau một hai ngày, rồi lại bình tâm mà yêu E Vờ Gờ, cứ tưởng đây sẽ là nơi xứng đáng để đặt sự tin tưởng vào đó, nơi vision được vạch ra rõ ràng, nơi bộ máy hoạt động có tổ chức, nơi người leader tâm huyết,etc. Rồi cũng có một ngày bức tranh hào nhoáng đó được hạ xuống, những sự thật ghẻ lở, tồi tệ bắt đầu hiện ra. Bản chất của một NPO trong xã hội Việt Nam rồi cũng hiện ra, rồi cũng rành rành mươi mươi. Mình sững lại khi đọc những dòng wall post đó, rồi đơ ra ko phản ứng, rồi cuối cùng là bây giờ đã biết phản ứng lại, biết nó là về cái gì rồi, biết căm ghét rồi.
Kỉ niệm đẹp nhất của tuổi 19 - mong có lại ở tuổi 20, đã thành mây thành khói. Tuổi 20, cũng đã bắt đầu nhận ra bộ mặt thật của cuộc đời,chẳng màu hồng cũng chẳng màu xám, nó cứ dở dở ương ương, như trêu ngươi như đùa cợt:
- Đời thế đấy, mày sẽ làm người tốt hay người xấu?
2. Rờ quả mít - cũng lắm trò đau đầu
Chuyện E Vờ Gờ đau đầu vậy đã đành.... chuyện ở Rờ quả mít cũng hại não không kém. Rờ quả mít cũng là cái nôi của những kẻ business, những kẻ luôn tính toán trong mỗi bước đi, biết cách lợi dụng người khác rất khéo léo. Rờ quả mít- nôm na dạy mình biết phòng vệ, biết dè chừng, biết im lặng và quan sát tình hình. Vẫn là bà C, vẫn là những lần trêu ngươi, lên mặt dạy đời ta đây hơn người, rồi lấy mình ra làm trò cười thiên hạ. Vẫn là những mối quan hệ, nửa thân thiết, nửa có chút lợi dụng trong đó. Mà đôi khi dừng chân cũng chả biết mình với cái đứa-mình-nghĩ-là-bạn-thân đang là cái gì nữa. Rờ quả mít - dạy mình đeo mặt nạ hoàn hảo trong giới business, mỗi bước đi đều phải thận trọng. Mỗi bước đi - một là sống, hai là chết. Đơn giản vậy thôi
Rờ quả mít cũng cho mình lên bờ xuống ruộng với các phen assignments, nói chi đâu xa, đơn cử như đợt này, chạy assignment cùng một lúc, IP và Logis, mà hồn thì cứ bên IP. Logis lơ là. Lúc ông thầy phát điểm work module 1 ra, mừng chết mẹ, vì được DI, cày tróc móng tróc vảy, tưởng fail rồi....Thầy thì cứ comment theo kiểu trên trời dưới đất, lần 1 "oh you did very good", lần 2" oh no, you lack of detail in your report" - trong khi cả 2 lần ổng xem cùng một bài !! Vì rờ quả mít đôi khi có những người thầy quá sức bá đạo như vậy, nên những đứa như mình lại phải lóc cóc đi cày. Cày để ra trường còn có tấm bằng coi được, chắc thế. Mà rờ quả mít có rộng lượng cho tới ngày tốt nghiệp ko thì lại là một chuyện khác
3. Chuyện ba, chuyện mẹ
Hai chuyện đau đầu ở trên đủ khiến bầu trời của mình xám xịt mây đen, đôi khi bực mình muốn hét lên cái sự giận dữ của mình, muốn take revenge, nhưng khựng lại, mình take revenge thì mình cũng như nó thôi, cũng tầm thường như nhau. Rồi lại vô tình đọc câu:
Weak people revenge
Strong people forgive
Intelligent people ignore
Rồi lại lóc cóc nhìn lại ba mẹ mình, rồi lại quanh về làm đúng bản chất con ngoan trò giỏi. Thấy xót ba xót mẹ, cày cật lực để nuôi mình học, chăm lo mình từng miếng ăn giấc ngủ. Ba thì dán mặt trên rẫy để cày...tìm mọi cách để kiếm tiền...thậm chí là chở gà đá từ trên Tây ninh xuống để bán cho tụi chọi gà dưới tp để kiếm tiền. Tiền ba mẹ cho, mỗi lần cầm lên, đều muốn rớt nước mắt.....
Ý định abroad vẫn nằm yên trên giấy, chưa một plan được vạch ra, chưa một định hình về cái mình cần làm để abroad. Tất cả nằm trên giấy, trong đầu, trong mớ lùng bùng suy nghĩ. Ba mẹ thì hồi hộp tính, hồi hộp hỏi - mình thì cứ ậm ừ, mọi thứ ổn bố mẹ ạ. Ba thì hồi hộp tính chặng đường dài, làm gì để có tiền nuôi mình, sao ko cho con một lần được financially independent ba ơi? Thấy ba như vậy con xót lắm.........Mẹ thì đêm nằm mơ hoài, mơ thấy nước Mỹ trong tấm bản đồ nhỏ xíu ở mấy trang đầu cuốn sổ, đo nó cách xa VN bao nhiêu gang tay....Lại nhớ cái ngày mình đi thi IELTS, có mẹ ngồi ở ngoài sảnh chờ mình thi, đói bụng ngồi gác chân lên bậc thềm, lấy khoai lang ra ăn, bật cải lương nhâm nhi.....Cuộc đời lo cho con cái quá nhiều rồi...giờ giấc ngủ cũng nặng gánh lo âu....Đôi khi thấy cái 20 tuổi của mình thật bất tài vô dụng
Thôi lảm nhảm đêm khuya thế đủ rồi, cái thằng assignment lại dí trối chết đằng kia, ngày mai mừng quá ko phải lên trường, ko phải ngồi làm bài chung với mấy ng kia, đỡ được tiền trà bánh...mỗi lần đi họp nhóm là y như rằng phải chi tiền bánh trong khi bản thân lại ko thể nào thích và nuốt nổi loại bánh đó. Đúng cuộc đời !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét