Tôi phát triển chậm...
March 6, 2011 at 9:04pm
Hôm
trước về Quy Nhơn, tôi nói chuyện với cô bạn thân (giờ đã 1 chồng, 1
con) thì được khen là "sướng" vì đã được đi đây đi đó, đã xây nhà hoành
tráng cho ba mẹ, đã hoàn thành xong album nhạc đầu tay, và đã có công
việc làm khá ổn định. Chỉ thiếu một cái là chưa có tình yêu thôi, nhưng
mà được an ủi là "trai tân" bây giờ ở Việt Nam có giá lắm.Tôi du học từ năm 16 tuổi, được người Singapore và người Mỹ nuôi "toàn phần" đến mức chưa bao giờ biết khổ là gì. Tốt nghiệp đại học năm 24 tuổi (muộn hơn 3 năm so với bạn cùng lứa) thì được công việc giảng dạy khá tốt, được cấp riêng căn hộ 3 phòng và ăn uống hoàn toàn miễn phí. Khi mới nhận công việc đầu tiên của cuộc đời, tôi nghĩ cứ như thế này thì chẳng phải lo lắng gì, cả đời cứ thong thả, mà không sợ khổ nhọc, vừa đảm bảo tài chính cho gia đình, vừa có thể có tiền để đi du lịch đó đây (tôi chưa bao giờ có ước mơ mua nhà, mua xe hơi cả).
3 tháng sau khi bắt đầu công việc đầu đời, tôi cảm thấy chán, vì quanh tôi là những giáo viên già và những học sinh nhỏ. Tôi như người lạc lõng khi đứng giữa hai thế hệ. Thế hệ trước thì thích làm vườn, nói chuyện về con cái họ. Thế hệ sau thì cuồng nhiệt về Lady Gaga và tò mò về quan hệ nam nữ. Cái cảm giác bình yên lúc trước của tôi bị nhấn chìm bởi khát khao được bước vào xã hội, được đi thuê nhà phải trả tiền hằng tháng, được tự nấu ăn, được gặp gỡ thế hệ 8x. Những tháng tiếp theo, tôi rơi vào trầm cảm, vì tôi chán chường cuộc sống giá lạnh và cô đơn. Tôi muốn thời tuổi trẻ của mình sóng gió để đáng nhớ hơn là hằng đêm đắp chăn ngồi xem phim Hàn Quốc một mình.
Vì thế tôi quyết định về Việt Nam để làm album đầy tay dù gia đình phản đối kịch liệt, để được bước ra vùng vẫy trong đam mê của mình, để được kể lại cho con trai sau này là bố đã từng liều lĩnh như thế. Kể từ lúc về Việt Nam, tôi lướt hết con sóng này đến con sóng khác, có lúc cảm thấy hạnh phúc tột đỉnh, đôi khi lọt tõm vào hố sâu tuyệt vọng, nhưng tôi vẫn không đánh mất ván lướt. May quá!!!
Hiện tại thì tôi đang thuê nhà trả tiền hằng tháng, đang tự nấu ăn bằng bếp ga du lịch, đã gặp gỡ những người bạn 8x cực kỳ dễ thương. Hôm nay đi xe máy chở 1 cô bạn mới quen đi dọc ngang Sài Gòn khoảng 40 cây số mà không bị sứt mẻ gì, cảm thấy tự hào vào bản thân ghê gớm (mặc dù nó là chuyện nhỏ nhặt đối với nhiều bạn nam khác). Tôi hoàn thành ước nguyện cách đây một năm rồi. Bây giờ làm gì tiếp đây?
Tôi đã quyết định ở lại Việt Nam làm việc. Bạn có hiểu vì sao không?
Vì tôi phát triển chậm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét