My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

Những ngày tủi thân vì cái bóng quá lớn của YOU

Vì là thế giới này quá rộng - đi thật lâu thật sâu cũng ko bik người tốt ở đâu mà người xấu thì vẫn cứ gặp hoài hoài..........
Xã hội này trọng hình thức - mình ko phủ nhận. Nhưng tại sao mình ko chấp nhận được thực tế của những con người như thế?
** Cái cục tức vẫn còn dồn ứ - nhân vật mà đến tận bây giờ mình vẫn đặt câu hỏi "Bạn thân" hay là "Người giấu dao sau lưng đứng bên cạnh bạn" ?

- Tại sao lúc nào cũng chửi đổng tổ chức nào là buổi đó sẽ như chùa bà đanh, họp gì mà họp lâu thế, làm leader cái này nhảm lắm luôn, mất hứng thú với nó, gặp người cấp cao cũng ko ăn mặc chỉnh tề, v.v Rồi khi được lên báo, được vận đồ formal, được bắt tay vs người cấp cao thì lại xum xoe, vui vẻ ?

Đâu là bộ mặt thật vậy? Phơi ra đi, đừng cứ mỗi lần nói đằng sau lưng thì lại kéo tôi vào sự suy thoái về nhiệt tâm của you....

Tôi chỉ xuất hiện khi cần ôn bài hoặc làm bài nhóm thôi. Còn những cái khác, bỏ tôi lại bên lề cuộc sống của you - You thật biết cách làm một đứa gà non đau đầu và dấy lên nỗi hoài nghi về thế giới đấy you ah.....

Cái chữ "lù đù", "ngờ nghệch" cứ xoáy vào lòng những vết thương nhức nhối ko lành được.....
Tôi sau này ra đời như thế nào?

 ** Tủi thân nữa - đang thấy giống như 1 món đồ cổ bi cất lâu ngày trong RBX, Leader chắc cũng mệt với tính ẩm ương con nít của mình. Còn sáng nay RBX ra mắt mọi người, báo chí rầm rộ, sinh viên trường khác rầm rộ, v.v Rồi sao? Mình đến - ko đồng phục, chỉ mặc áo xám quần jean, mang sadal đơn giản. Thấy tự dưng lọt thỏm giữa cái không khí vui tươi đến nào lòng của RBX tại Sydney hôm đó. Mình cũng ko bik mình đang bị cái gì. Chỉ là đã hiểu cảm giác: Đứng giữa biển người mà vẫn thấy cô đơn là thế nào

Đôi khi thấy mệt với sự trung thành + giữ bí mật + giữ lời hứa + ngờ nghệch của mình. Nó khiến mình vướng vào những chuyện nhức đầu ko thể tả

** Mấy ngày nay, chắc đi làm diễn viên được, ai mướn khóc chắc cũng khóc được. Cứ nghĩ đến những chuyện trên là nước mắt cứ để chế độ tự động rơi.......Thấy hoảng về giá trị cuộc sống....

Thôi ráng ôn bài tiếp mày ơi, đừng yếu mếm vậy, sau này ra đời còn sao nữa

Ps: Trời ơi coi chương trình "Con đã lớn khôn" mắc cười quá :)))) Đúng là khi buồn hay stress j coi chương trình về mấy đứa con nít là mình cười ko chịu được :))) Cuộc đời đôi khi đáng yêu nhờ mấy thứ nhỏ nhỏ vậy. Link nè:
http://www.youtube.com/watch?v=KP5AgjWcSKU

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

Mới nộp bài OB xong

http://www.nhaccuatui.com/playlist/ha-trang-hoa-tau.cxfoxi2NImEb.html?st=7
Mới nộp bài xong, phù phù, mệt quá, ngồi nghe thư giãn xíu rồi tối nay chiến tiếp - còn BF cho thứ 3 tuần sau nữa. Haiz tui ơi tui ráng lên tui ơi

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Ghi chép vội - nhưng đủ sâu để sau này trưởng thành hơn

 Ngày hôm nay quá nhiều thứ cùng đến một lúc làm tôi choáng ngợp - chỉ kịp take note những điều hay ho này để có thời gian quay lại ngẫm nghĩ nhiều hơn.

Những điều dưới đây ít nhiều dạy tôi nhiều trải nghiệm - để trưởng thành hơn
Tôi ơi, cứ giữ lòng khát hao học hỏi này nhé ! Sẽ rất hữu ích trên đường đời sau này.
Success consists of going from failure to failure without losing enthusiasm." (Winston Churchill) 

1. Amcham scholarship:
http://hailevu.wordpress.com/2012/03/02/kinh-nghi%E1%BB%87m-ph%E1%BB%8Fng-v%E1%BA%A5n-h%E1%BB%8Dc-b%E1%BB%95ng-amcham/

2. Làm việc trong môi trường đa văn hóa (câu chuyện về lớp học OB và Đan Mạch)

3. Nghị lực của chị Đặng Thị Hương
http://tiin.vn/chuyen-muc/hoc/tuoi-tho-ngu-gam-cau-thang-cua-nu-sinh-viet-xuat-sac-nhat-tai-uc.html
http://kenh14.vn/hoc-duong/co-be-osin-thanh-sinh-vien-xuat-sac-nuoc-uc-20131125033929865.chn

4. How to speak out with confidence and communicate in english

5. Ra trường làm việc cho tư bản hay XHCN? 
Chị Mai đã khuyên tôi rằng nên làm cho tư bản trước, vừa được làm trong môi trường cạnh tranh vừa được nhiều tiền. Sau đó về làm cho XHCN để lấy lương hưu

6. Học bổng song phương Bỉ

7. Học bổng IDEAS (Ireland)

8. Trò chuyện cùng nữ quản lý dự án Phan Thị Thanh Nhàn
 http://afamily.vn/cong-so/tro-chuyen-cung-nu-quan-ly-du-an-xinh-dep-goi-cam-2013112425239706.chn

9. How to be a good leader ( mình làm sao để trở thành 1 good leader - có thể cứng rắn hoặc mềm mỏng đúng lúc? )

10. Bài học từ chị Thi về việc phân chia công việc - HR diary - solution for SOCIAL LOAFING

11. Bài học từ anh Hải (EC) về solution cho GROUPTHINK - list out hết tất cả ideas của mọi người trong nhóm, cho từng người present về ideas của họ, rồi vote

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

Bài rất hay nhặt từ kenh14

Những cơn “khủng hoảng” dai dẳng của tuổi 20 bấy giờ


Thời thế thay đổi, xã hội xoay vần, làm gì có ai đứng nguyên một chỗ. Chính vì thế, mà những cơn “khủng hoảng” của thời kì 20 lúc này có vẻ cũng đã khác xưa… Khác nhiều!

1. Học

Dĩ nhiên việc học vẫn phải đứng đầu danh sách, phần vì nó quan trọng nhất, phần vì việc học có được thu xếp ổn thỏa thì mới yên lòng mà nghĩ đến những việc ở sau. Chữ “học” ở đây cũng năm điều, bảy loại. “Học” vì bố mẹ muốn học, “học” vì bạn bè xung quanh chúng nó ai cũng học. Vì không học thì cũng chẳng biết làm gì. “Học” còn vì là quý tử nên phải vớt vát danh dự cho cả cái nhà này! Rồi “học” vì cái bằng nhưng không cần biết học xong thì cái bằng chứng nhận đó nó sẽ đưa mình vào đâu. Cứ lao đầu vào “học”, dù chẳng biết mình đang học cái gì.

Chữ “học” xin phép được đưa vào ngoặc kép, xem như là tượng trưng cho những bạn trẻ tuổi đôi mươi đang thực sự bị nhốt trong lồng và chưa bao giờ được làm những điều mình muốn, không biết mình thực sự sẽ đi đến đâu.

Những cơn “khủng hoảng” dai dẳng của tuổi 20 bấy giờ 1
2. Yêu

Phải yêu chứ! Và yêu bây giờ cũng nhiều thứ khủng hoảng lắm chứ, có dễ như ngày xưa đâu, kinh tế thị trường rồi mà. Yêu để còn bằng bạn bằng bè, để ra đường ngẩng cao đầu ngang hàng với những người cùng… đẳng cấp. Yêu để còn biết ai thoáng ai keo, biết anh này với anh kia trong hai anh, anh nào ví mỏng. Yêu để biết chân dài có đúng thực là chỉ cặp đại gia hay không. Để biết văn thơ nhạc họa người đời vẫn nói về tình yêu liệu chỉ có thế?

Yêu rồi vô tình ai cũng thành nhà kinh tế, để biết đồng tiền đi liền khúc ruột, trái tim cũng vì vậy mà đội giá lên theo. Những tuổi hai mươi yêu một người rồi chụp mũ vạn người khác cũng như kẻ kia, chửi đổng, chửi đời, thành ra chẳng còn ai tốt. Khủng hoảng chứ, vì tìm người để yêu được cũng thật lắm hoang mang!
Những cơn “khủng hoảng” dai dẳng của tuổi 20 bấy giờ 2

3. Chơi

Xong chuyện yêu rồi lại đến chuyện chơi. Ngập ngụa trong vô vàn chỗ chơi, kiểu chơi, người chơi nên giờ không biết phải ném tiền qua cửa sổ nào thì đúng? Chỗ nào đủ sang, nơi nào đủ đẳng cấp? Bạn nào thì không mất sĩ diện, chơi kiểu gì thì mới không bị đóng mác “nhà quê”?

Lại đến chuyện làm sao để lên đời điện thoại mà chạy đua cho kịp với công nghệ nay kiểu này mà mai đã thành kiểu nọ. Rồi quần áo hãng nào, nước hoa hãng nào thì mốt, thì tây. Tiền có thể không có nhưng “bộ mặt” mình thì nhất định phải giữ. Giới trẻ quay cuồng, bộn bề với đủ các hình thức để chơi và biến chính mình thành trò chơi.

4. Ảo

Không thể không nhắc đến “ảo” bởi đây có lẽ là cơn khủng hoảng lớn nhất và dai dẳng nhất của những người ngót nghét và trên dưới hai mươi, từ khi cơn bão mang tên “mạng xã hội” chính thức đổ bộ. Biến toilet thành studio không kể là nam hay nữ với đủ các tư thế, kiểu cách chụp hình. Biến facebook thành nhật kí, thậm chí là thành cái gương của cuộc sống thường nhật. Đi ăn: check in. Đến trường: tự sướng. Tụ tập đi chơi: post hình khoe hão. Thậm chí cả vào WC cũng phải bồi thêm dòng status “cảm thấy tuyệt vời” thì mới hả dạ. Để rồi hí hửng vắt kiệt não nghĩ ra một cái status dám chắc sẽ được khối người like, nhưng lại buồn nguyên ngày chỉ vì lượt likes không được như mong muốn.
Những cơn “khủng hoảng” dai dẳng của tuổi 20 bấy giờ 3
Thế giới ảo chia thành hai loại, một là mình và hai là những người còn lại. Thế nên, mình luôn là nhất. Những trò lố lăng tiêu khiển thì luôn là người ta. Núp sau bàn phím hống hách ba hoa luận bình thiên hạ, trong khi trên thực tế mình cũng chẳng làm được cái trò trống gì!

Họ khủng hoảng bởi không thể phân biệt đâu là thật, còn đâu chỉ là giả. Đến tình cảm gia đình, tình yêu đôi lứa cũng biến thành công cụ PR bản thân trên mạng xã hội thì lấy căn cứ gì để tin?

Không thể vơ đũa cả nắm, tóm gọn cả một thế hệ trẻ vào đây, vì chính xác rồi không phải tất cả những tuổi hai mươi bây giờ ai cũng thế. Nhưng chỉ vài điểm đó thôi cũng đủ để tất cả chúng ta cùng hiểu, có rất nhiều những “hai mươi” đang khủng hoảng đến lạc loài!

Nhận xét của vị CEO người Nhật về dân Việt Nam

CEO Nhật Bản nói gì về người Việt Nam?

“Chúng tôi tôn trọng những người trực tiếp làm ra cái thìa, cái kính vì họ có kỹ năng”. Đó là tâm sự của  ông Ito Junichi, CEO công ty World Link Japan Inc về sự khác biệt trong việc đào tạo lao động ở Việt Nam với đất nước mặt trời mọc. 
Theo như sự nhìn nhận của vị doanh nhân người Nhật này, thì người lao động Việt Nam ngày nay thích kiếm tiền nhưng lại không chăm chỉ.
CEO Nhật Bản nói gì về người Việt Nam?Vị CEO người Nhật
 Cùng xuất phát điểm là những đất nước bước ra từ chiến tranh với vô vàn khó khăn trong công cuộc hàn gắn vết thương do bom đạn, dựng xây đất nước, với những người dân cần lao, chăm chỉ.
 Ông Ito Junichi cho biết: “Khi tôi mới đến Việt Nam (VN) 20 năm trước, tôi thấy người VN cũng rất chăm chỉ như người Nhật”.
Thế nhưng chỉ sau đó ít năm: “Nhưng giờ thì tôi không còn cảm thấy điều đó nữa. Giờ tôi thấy người VN thích kiếm tiền nhưng không còn chăm chỉ như 20 năm trước nữa.”
Một điều có thể thấy là người Việt Nam thường coi thường những người lao động chân tay như thợ hàn, công nhân lao động, công nhân xí nghiệp. Nhiều người trẻ chỉ thích làm trong những văn phòng tiện lợi, nhà có điều hòa.”
Khác với nước Nhật: “Ở Tokyo, trường đại học nổi tiếng nhất là Đại học Tokyo. Nhưng các sinh viên ở trường này nếu có đến làm cho công ty tàu hỏa của thành phố thì việc đầu tiên họ phải làm là dọn dẹp nhà vệ sinh, cắt vé. Họ phải học lao động bằng chân tay. Họ phải trải qua mọi việc từ dưới lên trên trước khi muốn trở thành sếp. Theo tôi, việc người trẻ không tôn trọng những người lao động chân tay là khuyết điểm rất lớn của xã hội”.
 Trong khi đó, ở Việt Nam người trẻ lại coi thường lao động chân tay, nhiều công ty Nhật muốn nhân viên ra xí nghiệp chỉ dẫn cho công nhân nhưng nhân viên trẻ VN không muốn làm việc đó. Còn người Nhật thì họ trân trọng những người làm ra cái thìa, cái kính bởi họ có kĩ năng.

 Ở Việt Nam, giờ có nhiều người tốt nghiệp đại học, nhiều người có bằng MBA nhưng họ chưa đụng tay làm những việc thật bao giờ cả. Họ chưa bao giờ làm những công việc tay chân lấm láp. Những người trẻ đó chỉ học trên giấy tờ, đọc sách nhưng họ chẳng hiểu gì thực tế cả.
Ông CEO này kể lại: “Tôi có họp với những người làm việc trong các lĩnh vực như chứng khoán, ngân hàng… để bàn về đầu tư một nhà máy, những người này cần tiền để làm nhà máy nhưng họ không hiểu gì về nguyên liệu thô, quy trình sản xuất hay thị trường… Tôi hỏi thì họ bảo “sếp tôi bảo phải làm”. Những người như vậy, họ chỉ hiểu được phần ngọn, phần bề mặt mà không hiểu hết mọi thứ…”
Để thấy rằng người Việt Nam chỉ thích lao động bàn giấy mà không gắn với thực tiễn, chỉ thích bề nổi mà không thấy cái bề sâu.
Thiết nghĩ giáo dục Việt Nam nên tạo điều kiện cho những người giỏi kĩ năng. Thay vì tạo điều kiện cho những người chỉ giỏi làm bài kiểm tra mà bỏ quên những người không giỏi làm bài kiểm tra nhưng có kĩ năng.
Nhìn nhận về cách sống, cách nghĩ của người Việt hiện đại

Độc giả Chi cũng nhận định thẳng thắn vấn đề về lối sống của người Việt ngày nay qua những gì CEO Nhật Bản nhận định:
“Ông Nhật này nói quá hay, quá đúng, ngay tim đen. Dân Việt đa số nay toàn loại ‘có khiếu’ chém gió, ăn bám, chỉ muốn khoe mẽ mà óc rỗng tuếch, tâm nông cạn. Đây chính là nguyên nhân sâu xa khiến Việt Nam chưa, và có nguy cơ, chẳng bao giờ tạo lập được cái công nghiệp gì cho ra hồn.
Hãy nhìn cho kỹ và ra sức học theo lối sống cần cù chịu khó, tinh thần yêu lao động đích thực của dân Nhật, Hàn! Thôi ngay mấy cái trò chém gió, ru ngủ bấy lâu nay!”
Bạn đọc do van có đánh giá: “Chuyên gia Nhật này nhận xét quá đúng về hiện tại của đất nước ta. Đây là những thứ đã kiềm soát VN, vì thế không bao giờ phát triển. Mọi người trẻ bây giờ, chỉ thích nói không thích làm,… hay xem thường những ngành nghề chân tay,… đây cũng là lỗi của hệ thống giáo dục Việt Nam cũng như chính sách của nước ta. Cần thay đổi nếu không 50 năm sau đất nước vẫn như xưa.
Cảm ơn ông bạn người Nhật có suy nghĩ và chia sẽ đúng đắng về điều này. Hi vọng rằng chính phủ, ngành giáo dục và xã hội nhìn thấy và thay đổi, chứ không như bây giờ nhà nhà cho con học ngân hàng tài chính, thương mại kế toán,..”

 http://vanhoanhat.com/ceo-nhat-ban-noi-gi-ve-nguoi-viet-nam/

Graduation Ceremony 2013

Hôm bữa sáng t7 đi làm tnv cho graduation ceremony của mấy anh chị mà lòng cũng bồi hồi nhiều cảm xúc khó tả.

Lúc đầu đi vào không gian trong sport hall trống lắm, chỉ có tnv ngồi với nhau. Lúc các anh chị vào chuẩn bị cho rehearsal mới thấy có không khí lên hẳn. Nhìn các tân khoa lần lượt bước vào khán phòng, mặc gown chỉnh tề, đầu đội mũ cử nhân thấy thật trang trọng làm sao.

Ban đầu mình được phân công nhiệm vụ làm volunteer đứng ngay sát bục lúc mấy a/c lên nhận bằng thì chỉnh gown cho mấy a.c. Mình cực kì thích cv này vì được là người chỉnh trang phục, giúp họ long lanh hơn khi lên nhận bằng :) Mới đầu cũng ngại vì tự dưng lại cầm áo người ta chỉnh chỉnh, nhưng tự dưng lúc chỉnh được người ta cảm ơn hay nhận được nụ cười nhẹ gật đầu cảm ơn mà thấy ấm lòng. Dù là sau đó bị lùi về vị trí đứng canh phụ huynh, ko được chỉnh gown cho các anh chị mà là core team chỉnh, nhưng thấy vui vì ít ra mình cũng được ở trong nơi quan trọng của nhất buổi lễ và có những đóng góp thiết thực. Hôm nay trên trang confession có mấy a/c đã post lời cảm ơn rất dễ thương thế này:

"Cảm ơn các bạn voluteer ngày hôm nay nhé, nhờ các bạn mà trang phục mình trông chỉnh tề hơn hẳn, bao tháng ngày FA ko có ai nâng khăn sửa túi hnay thật xúc động quá" 
""FROM ALUMNI

mình muốn cảm ơn các bạn volunteer đã giúp cho buổi lễ của các anh chị được diễn ra tốt đẹp.

cảm ơn hai pé đã chỉnh áo cho anh,

các pé học tốt, sớm ra trường nhé""


Lúc nhìn họ dắt ba mẹ vào khán phòng dự lễ, tự dưng trong lòng cũng dâng lên 1 sự xúc động. Thấy từng người cha người mẹ bước vào, dáng vẻ đã in hằn nếp thời gian, họ là những người đã làm việc cật lực để con mình được học trong môi trường tốt nhất. Đồng tiền của mồ hôi và nước mắt, hôm đó nhìn ai cũng thật xúc động

Graduation rồi cũng qua đi, các anh chị giờ đã trở thành alumni, tụi tôi thì vẫn là những đứa học sinh tiếp tục cày trâu cày bò mong ngày ra trường. Nhưng 1 lần được chứng kiến buổi lễ tốt nghiệp như thế cũng đủ tiếp sức cho tôi trên con đường còn lại. Được chứng kiến ánh mắt hạnh phúc của các anh chị, nhìn bố mẹ họ xúc động - Tất cả là những ký ức khó quên :)

** Tản mạn đôi chút về suy nghĩ của các bạn tôi về việc graduate:

Nước và Bà già luôn khăng khăng suy nghĩ mà họ cho rằng khác người của mình là ko thích tốt nghiệp sớm. Họ nghĩ rằng tốt nghiệp sớm, bị đá ra đường thì phải tự kiếm việc thì khổ chứ có sướng j đâu. Đi học sướng hơn. Nước còn nói rằng, ra trường rồi bố mẹ kì vọng có cv tốt, có cv tốt rồi lại kì vọng có lương cao. Cứ thế mức kì vọng tăng dần mà mình ko đáp ứng được thì rất mệt mỏi. Với 2 bạn này, người ta tốt nghiệp thì kệ người ta. Ra trường thời điểm này cũng khổ nữa, khó kiếm việc làm

Còn tôi - tôi nghĩ j?

Tôi thành thật thừa nhận rằng khi thấy các anh chị tốt nghiệp, lòng tôi cũng nôn nao chẳng kém. Nhưng về việc tốt nghiệp sướng hay đi làm sướng thì tôi lại suy nghĩ khác họ. Không phải tôi háo hức muốn tốt nghiệp sớm, mà là tôi muốn ba mẹ tôi phải chấm dứt cảnh gánh trên vai một trách nhiệm quá nặng. Tôi muốn tốt nghiệp để ba mẹ tôi đỡ phải cày cuốc cực nữa. Lúc đó, "đói no tự mình" - Nói thì có thể sung thế thôi, có thể sau này ra đời đi làm tôi lại khóc than, mềm yếu, muốn quay về cái thời xưa cũ ngồi cày assignment đó. Nhưng đổi sự cực khổ của mình cho hạnh phúc của ba mẹ thì cũng phải ráng thôi - ba mẹ 12 năm phổ thông + 3 năm đại học như vậy là đủ rồi....

Tôi ko đến với sự tốt nghiệp 1 cách háo hức, tôi chỉ đến với sự bình thản đón nhận, như 1 cách trút bỏ gánh nặng cho ba mẹ.....

Đó là tất cả những gì tôi nghĩ.......
Gio thì đi cày bài tiếp thôi,

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Tươi sáng chút nào :)

Ngày hôm nay - chủ nhật - khởi đầu thật tươi đẹp :) Mình chỉ có thể nói vậy.
Hôm qua đi volunteer cho graduation ceremony về, đuối quá ngủ li bì tới 4h sáng dậy chuẩn bị đi volunteer cho sáng nay. Lúc trước mình nản tình nguyện, mất niềm tin vào volunteer sau vụ HCMC Run của TTH, khi bắt volunteer đứng dưới mưa tầm tã. Hôm đó mình nản, ko muốn làm nữa...

Nhưng hôm nay, do thiếu người thế là được bốc đi Terry Fox, lại 1 kỷ niệm đẹp giống BBGV, tôi thấy mình rất có duyên với các ngày hội chạy việt dã như vầy. Đi thấy cũng vui. Đúng là khi bước ra đường, hòa vào với mọi người thì mới thấy mình ko chây lì đi nữa.

Sáng nay dậy sớm, đi ra khỏi nhà lúc 5h30, trời đã tờ mờ sáng, hít căng bầu không khí trong lành buổi sớm mai, nghe tiếng mấy người quanh đó lục tục dậy dọn quán. Chạy xe trên khu Phú Mỹ Hưng, đường vắng, cứ thế mà thong thả chạy, thong thả tận hưởng không khí sớm mai. Tất cả thật trong lành ! Mình nghe cũng bớt ngột ngạt hơn sau 1 tuần nhiều căng thẳng vừa rồi :)
Đã vậy lại còn được về sớm, như thế là có thời gian để làm bài và ôn tập nhiều hơn rồi :) Thấy vui :)
God bless me :)

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Bài rất hay nhặt từ Ione để trưởng thành hơn

Học ngay 12 bí quyết của những 'lực sĩ' tinh thần

Không đòi nợ thế giới, không dằn vặt bản thân... là những điều cần học hỏi để có một 'tinh thần thép' đấy!
Chắc chắn là không ai trong chúng mình muốn rơi vào cảnh khóc lóc giữa đường, giận quá mất khôn hay rơi vào những tình huống mất tỉnh táo dẫn đến hậu quả đáng tiếc, đúng không?
Để trở thành thành viên trong đội ngũ “tinh thần thép” (những người có bản lĩnh vững vàng, kiểm soát được cảm xúc và suy nghĩ của bản thân, luôn hành động theo đường hướng đã vạch ra), hãy xem ngay những điều họ không bao giờ làm nhé.
1. Không dằn vặt bản thân
Nếu đang cảm thấy có lỗi về những chuyện đã xảy ra hay cách người khác đối xử với mình, bạn đang thừa thời gian rồi đấy. Thay vì ngồi vẩn vơ như thế, hãy đứng lên và gánh lấy trách nhiệm về vai trò của mình trong cuộc sống. Không phải lúc nào mọi chuyện cũng dễ dàng hay công bằng cho tất cả mọi người đâu.
2. Không trao sức mạnh của mình cho người khác  
Đừng để người khác kiểm soát mình, nhất là về mặt tinh thần hay cảm xúc. Những câu nói như “Sếp làm mình thấy thật sự tệ hại” hay “Cậu ấy khiến mình cảm thấy buồn quá”... nên loại bỏ ra khỏi từ điển của bạn.
Cảm xúc của chính bạn phải do bạn kiểm soát nó và bạn có nhiều hơn một lựa chọn cách phản ứng như thế nào với những tình huống khác nhau đấy.
3. Không ngại thay đổi
Luôn sẵn sàng chờ đón mọi sự thay đổi tích cực và sẵn sàng linh hoạt, khéo léo khi tiếp xúc với những điều mới. Thay đổi là điều không tránh khỏi và hãy tin tưởng vào khả năng thích ứng của bản thân khi hoà nhập vào môi trường mới nhé.
bi-quyet-tinh-than-3-1439-1385002329.jpg
Đừng sợ thay đổi. Đó có thể là một khởi đầu cho những thứ tốt đẹp đang chờ đón bạn đấy.
4. Không phí sức lực vào những điều không kiểm soát được
Đừng than vãn vì những điều như mất hành lý hay kẹt xe. Bạn đâu thể làm được điều gì để thay đổi đâu. Hãy tập trung vào những gì bạn có thể kiểm soát được trong cuộc sống của mình.
Bạn sẽ nhận ra rằng, đôi khi, điều duy nhất bạn có thể điều khiển được chính là thái độ của mình - và điều đó ảnh hưởng rất lớn đến kết quả mọi việc bạn đang và sẽ làm đấy.
5. Đừng lo lắng việc phải làm vừa lòng mọi người
Bạn không cần và thực tế cũng không thể làm vừa lòng tất cả mọi người mọi lúc mọi nơi. Đừng ngại nói không hay cất lên tiếng nói của mình khi cần thiết. Đừng ngại việc tỏ ra tử tế và công bằng, nhưng nếu “bao đồng” lo lắng hết cho mọi người sẽ rút kiệt sức lực của bạn, và nếu kết quả không như ý muốn, bạn còn khiến đối phương không hài lòng nữa đấy.
6. Không e ngại tính toán rủi ro
Đừng lao đầu vào những rủi ro hiển nhiên hoặc ngu ngốc mà đôi khi chỉ vì một lời nói khích từ phía bạn bè. Hãy dành thời gian để tính toán những rủi ro và lợi ích trước khi bạn đưa ra một quyết định lớn, và chuẩn bị sẵn cho mình đầy đủ thông tin về những khả năng xấu nhất có thể xảy ra trước khi thực hiện bất cứ kế hoạch nào.
7. Đừng 'cào cấu' quá khứ
Đừng phí thời gian đào bới quá khứ và ước ao thay đổi chúng. Bạn đâu phải thần thánh và việc đó rõ ràng cũng không thể xảy ra. Hãy thừa nhận quá khứ và học hỏi từ nó. Đừng ngồi hồi tưởng những ác mộng cũ và mơ về những ngày vinh quang. Con đường thành công không thể xây bằng những giấc mơ. Hãy sống cho hiện tại và lập kế hoạch cẩn thận cho tương lai nhé.
bi-quyet-tinh-than-7-9488-1385002329.jpg
Những gì đã qua, bạn hãy để cho nó trôi qua. Sống cho hiện tại để xây dựng một tương lai tốt đẹp, thay vì ngồi than trách quá khứ nhé.
8. Đừng lập lại sai lầm hết lần này đến lần khác
Thừa nhận trách nhiệm của mình và học hỏi từ những sai lầm trong quá khứ. Và đã học rồi thì đừng sai cùng một lỗi hết lần này đến lần khác nhé. Bạn phải cố gắng đưa ra những quyết định tốt hơn trong tương lai khi gặp phải những tình huống tương tự, thế mới gọi là học hỏi có hiệu quả chứ, phải không nào!
9. Không ganh tỵ với thành công của người khác
Hãy ghi nhận, trân trọng và thành tâm chúc mừng thành công của người khác. Đừng nuôi trong mình hạt giống của sự ganh tỵ hay cảm giác bị lừa dối vì người khác vượt lên mình.
Thành công bao giờ cũng đi kèm với làm việc và học tập chăm chỉ. Nếu bạn muốn được như những người thành công kia, hãy làm việc chăm chỉ như họ để có được vinh quang của chính mình, thay vì ngồi gặm nhấm lý do “vì sao họ thế nọ thế kia mà ai cũng chúc mừng là sao?”.
10. Không bỏ cuộc sau thất bại đầu tiên
Thất bại không phải là lý do bỏ cuộc, nó là cơ hội để bạn học hỏi và phát triển hơn nữa. Tiếp tục cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa cho đến khi bạn thực hiện được kế hoạch, mục tiêu của mình nhé.
bi-quyet-tinh-than-10-7114-1385002329.jp
Thành công đến với những ai kiên trì và cố gắng đến cùng. Hãy trở thành một trong những người thành công đấy nhé.
11. Đừng cho rằng thế giới nợ bạn
Thế giới không nợ bạn gì cả, và mọi người cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc bạn. Hãy tự tạo cơ hội cho chính mình vì chỉ có bạn là người có đầy đủ quyền hạn và trách nhiệm với cuộc đời của mình mà thôi.
12. Đừng kỳ vọng kết quả sẽ đến ngay lập tức
Cho dù bạn đang cày cuốc điên cuồng để cải thiện kết quả học tập, hay bắt đầu tập tành vào công việc kinh doanh, thành công sẽ không bao giờ đến ngay lập tức với bạn. Hãy vận dụng những kỹ năng và thời gian của mình và chờ đợi những thay đổi thật sự sẽ dần dần đến với bạn. Yên tâm nhé!

Anger management

Dạo gần đây mình rất dễ nổi nóng và ko bik kiềm chế cơn giận. Đã trải qua 1 vài sự việc và chứng kiến những hậu quả của nổi giận...Mình thiết nghĩ đã đến lúc học ANGER MANAGEMENT
Những lời khuyên của bà Chi cộng với kinh nghiệm đúc rút từ 3 lần nổi giận với Thủy, Tiên và Phương. Mình rút ra một số bài học như sau:

1. Từ vụ nổi nóng của bà Chi với tổ chức trong trường:
- Khi nóng, tuyệt đối ko được nói bất cứ cái gì, im lặng và chờ lí trí quay trở lại 
- Dù thấy người ta có vô lý cũng phải nói năng đàng hoàng trước khi đi ra khỏi tổ chức đó chứ ko phải quát tháo quậy 1 trận cho đã bla bla rồi đi ra. Như vậy ko giải quyết được cơm cháo j hết, cho người ta bik mình là ai, nhưng đồng thời lúc đó bad reputation về cách cư xử của mình cũng widespread rồi

2. Từ vụ hiểu lầm và nổi nóng với Thủy:
Hôm đó đúng thật mình cũng có chút trẻ con, dỗi vì đang được cưng nhất team nữa. Cho nên hơi lẫy và làm nũng. Nhưng nhìn cách Thủy cư xử mới thấy mình thật trẻ con trong hành động và suy nghĩ..Lúc đó mình cứ dùng dằng ko chịu nói ra đang bực cái gì, Thủy thì cứ kiên trì kêu mình nói ra hết vấn đề. Cuối cùng lúc nói ra thì mới té ra là hiểu lầm. Nhìn cách Thủy cư xử xuống nước lúc đó và nói lời xin lỗi cho những j Thủy sai thì mình phục Thủy lắm. Thấy Thủy sao mà người lớn quá...
Thủy còn nói là Thủy ko bao giờ giận ai hết, và cũng ko nổi nóng. Vì nổi nóng ko giải quyết được mối quan hệ mà còn phải khiến mình rất đau đầu, căng thẳng.
Mình phục Thủy trong cách Thủy làm leader nữa. Bữa giờ mới thấy làm 1 good leader rất khó, phải biết nhu và cương đúng lúc. Phải biết lúc nào cứng rắn ra lệnh người khác làm gì, và khi nào thì im lặng và chân thành lắng nghe những j member của mình nói, đóng góp ý kiến. Làm leader ko có dễ đâu...Mà mình đang học về management nữa, giờ mới thấm là mình còn quá non......

3. Từ vụ nổi nóng với Tiên - tranh cãi về chuyện ghép đôi vs máy bay:
Những lời Tiên nói lúc đó có hơi chát nhưng dù sao sao khi tranh luận cũng nhận ra quan điểm của cả 2 và tôi nhận ra là mình nên thẳng thắn nêu quan điểm khi tranh luận - Thứ nhất, để người khác ko hiểu sai ý mình. Thứ hai, nói vs người ta là mình thích sự thẳng thắn, có j nói liền, ko có đơi để ngâm giấm hay j mới nói. Vấn đề càng tồn đọng hơn
Vụ này cũng tốn khá nhiều nước mắt và cay đắng, nhưng tôi hi vọng là ổn trong tương lai...
Ah đôi khi một chút hài hước cũng giải quyết vấn đề được nhiều lắm.....

4. Từ vụ tranh cãi vs Phương trong xếp h họp HRM meeting:
Lại 1 lần nữa, do ko khéo nói, mình đã gây ra hiểu lầm. Cũng nhận ra là bạn bè mình đôi khi cũng có những trái dấu....
Cái này thì rút kinh nghiệm là:
- Khéo nói hơn xíu - vd như cái j nói ra cũng nên lường trước lường sau, nói chiện tôn trọng ngta một xíu thì tốt hơn. Khi người ta cảm thấy được tôn trọng thì người ta sẽ đỡ căng thẳng và nói khích với mình hơn
- Again, mình lại gặp lỗi trong việc nói thẳng và rõ ràng các vấn đề của mình. Chắc phải ráng tập cái này để tránh hiểu lầm về sau.......

P/s: Cũng cần phải:
- Bớt nghĩ mình là trung tâm - cuộc sống ko quan tâm bạn là ai đâu...
- Bớt cái tôi đi, đừng nghĩ rằng nổi nóng thì người ta sẽ sợ mình 
Thôi đi làm bài OB tiếp, dạo này nhiều việc quá.....

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Bài này kenh14 đăng đúng lúc lắm.

Là em tự nhốt mình vào cô đơn đấy thôi!

00:00:00 16/11/2013

Hầu hết những người cô đơn thường tồn tại trong đầu quá nhiều mâu thuẫn. Nửa muốn tìm cách thoát ra, nửa muốn chỉ ở yên trong cái thế giới của mình.

Đừng hỏi tôi, tại sao em không thể thoát khỏi cái bóng của nỗi buồn, cũng đừng trách tôi không tìm cách kéo em ra khỏi hố sâu của đơn độc. Tôi muốn giúp em, tôi cũng muốn em có thể đứng dậy để không làm cho tâm hồn bị rách vá thêm nhiều vết, để em không ngày ngày chìm đắm trong những khúc mắc, u sầu. Thế nhưng tôi không thể, bởi vì chính em nhốt mình vào cô đơn, thì chỉ em mới có thể tìm ra chìa khóa mở cửa để tự giải thoát cho mình được thôi!
 
Những người trẻ đều rất dễ mắc căn bệnh cô đơn. Một phần vì cuộc sống đưa đẩy người ta vào đường cùng của sự tiêu cực. Một phần vì không thể đặt lòng tin vào bất cứ ai sau khi niềm tin đã đôi ba lần bị đổ vỡ. Khi ấy, cái thế giới xung quanh bắt đầu nhỏ bé dần, biến cô đơn thành một chiếc lồng sắt, và chấp nhận ở yên trong đó.
 
Tôi biết, em chính là muốn tỏ ra mạnh mẽ nên không muốn giao tâm hồn mình cho kẻ khác, không muốn cho bất cứ ai thấy mình là một cô gái như thế nào. Em chỉ biết âm thầm ôm lấy trái tim mình, để mặc nỗi cô đơn từ từ xâm chiếm. 
 
Em thỏa hiệp, em chịu thua, em chấp nhận một cách nhanh chóng. Là em sai rồi, em không nên đẩy mình về phía cô đơn!
 
Là em tự nhốt mình vào cô đơn đấy thôi! 1
Hầu hết những người cô đơn thường tồn tại trong đầu quá nhiều mâu thuẫn. Nửa muốn tìm cách thoát ra, nửa muốn chỉ ở yên trong cái thế giới của mình. Sự tự vệ nảy sinh từ nỗi sợ hãi sẽ bị tổn thương, mà tự giác co người lại thật chặt để khước từ những sự quan tâm chia sẻ của người khác.
 
Vốn dĩ chẳng ai có thể nhốt em chịu đựng đau thương, chỉ là em tự nguyện để bản thân chịu đau thương. Cũng như việc em đổ lỗi cho hoàn cảnh, đã đưa đẩy em trở thành một cô gái có thể giới nội tâm hoàn toàn khác so với vẻ ngoài. Chẳng ai có thể ép em trở nên cô đơn cả, ngoại trừ chính bản thân em, duy nhất trên thế giới này. Em cô đơn, tôi hiểu, nhưng là nỗi cô đơn em tự chuốc lấy, em có thể trách cứ ai đây?
 
Có trăm ngàn cách để không bị phụ thuộc quá nhiều vào thế giới nội tâm, nhưng em đã không làm gì hết. Em khổ sở trong cái lồng nhỏ của chính mình, nửa muốn vùng vẫy, nhưng nửa kia vẫn còn do dự. Lẽ nào, em lưu luyến cô đơn đến vậy hay sao?
 
Thật ra, cô đơn không hề đáng sợ, chỉ cần biết cách chế ngự nó, em vẫn có thể sống tốt, là một cô gái bình thường, và không bao giờ lặp lại suy nghĩ sẽ cách ly mình ra khỏi thế giới.
 
Là em tự nhốt mình vào cô đơn đấy thôi! 2
Đâu chỉ riêng em, trên thế giới này ai chẳng tồn tại một nỗi cô đơn. Nó sinh ra như một phần cơ thể, và nó tồn tại để nói chuyện với tâm hồn. Chính những nỗi cô đơn ấy giúp chúng ta nhìn thấy toàn bộ những mâu thuẫn bên trong con người mình, biết chọn một khoảng lặng để dừng chân, biết lưu giữ lại một chút bí mật, một chút kỷ niệm cho riêng mình.
 
Vậy đó, em có thể cô đơn, nhưng đừng tự nhốt mình vào cô đơn. Bởi nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó em sẽ không thể nào đứng dậy và rũ bỏ toàn bộ dây trói trên người mình. Người khác trói thì dễ tháo, tự mình trói thì vô phương. Chẳng lẽ em đối với bản thân mình hoàn toàn chọn cách tiêu cực để sinh tồn như thế này sao?
 
Dậy đi em, em đã ngủ đủ rồi! Đừng đem bản thân ra thí nghiệm sức chịu đựng cô đơn, em sai, em buộc phải thay đổi đi thôi!
 
Thay đổi để không hủy hoại bản thân bằng sự ăn mòn hữu ý của nỗi buồn, cho dù có cảm thấy cô quạnh cũng đừng nhốt mình vào một thế giới riêng. 
 
Em còn trẻ, trước mắt em còn vô vàn thứ mà em phải thực hiện, em có muốn bước ra ngoài thế giới này hay cứ mãi đắm chìm trong cô đơn?
 

Co ro sợ hãi loài người....

Những ngày này miệng tôi giống như bị dán băng keo....Ai mở được - người đó chắc cũng thật tài...
Nguyên nhân vì sao tôi ít nói ư? Chắc chắn là có lý do mà....Mà chắc là thấy hoang mang và lo sợ trước cuộc đời này thôi

Thấy môi trường tôi đang sống bây giờ hỗn tạp quá - hình thức quá - tráo trở quá. Người thân với ta thoắt chốc cũng thành thù. Đúng với câu " Keep your friend close, keep your enemy closer"
Tôi cũng sợ câu nói: "Ủa ai kiu coi nó là bạn thân"

Tôi cũng mệt mỏi với những lần cãi nhau, những lần bị dìm hàng, những lần bị khinh bỉ. Thế nên im lặng là tốt nhất....Im lặng để tránh những va chạm ko đáng có, im lặng để người ta lãng quên mình. Ai còn tinh tế nhận ra đằng sau sự im lặng này thật sự là gì, thì may ra người đó còn có một giác quan nhạy bén cho sự im lặng.....

Mấy ngày nay HMD bị lên báo miết về tội làm giàu trên mồ hôi nước mắt trẻ em - tôi cũng lặng im chả biết nói sao. Những linh cảm có được từ quan sát các bé ở đây mà buồn....Ngày đó đã từng hùng hổ bảo rằng - Nếu sau này tất cả những nơi khiến tôi mất niềm tin vào volunteer thì sẽ có HMD để trở về. Có HMD để nương tựa. Thế mà thoáng chốc rồi cũng vuột ào đi - cũng như cơ sở bảo trợ xã hội trên Tây Ninh. Tôi có đắng lòng ko ? có chứ, nhưng vẫn phải im lặng, để coi trò đời đang còn những tấn hài kịch nào. Để coi lũ nhà báo có đang giở ngón nghề giống đợt hủ tiếu gõ nữa hay ko. Tôi im lặng và chờ đợi. Một chút le lói niềm tin còn sót lại, cố níu giữ để tất cả những kỉ niệm đẹp đã có đừng vuột mất nữa. Nhớ những buổi chiều bình yên bên các con, lúc đùa giỡn cùng bạn thân 8 năm chụp hình tự sướng dưới giàn phơi đồ. Nhớ cả những buổi lội nước mưa ra đứng bắt xe bus 69. Tôi hi vọng dù có xám thì hãy xám một ít thôi HMD nhé, giữ cho tôi chút sáng trong màu mắt trẻ thơ, giữ cho tôi tiếng con nuôi cười đùa. Ngày trôi quá vội - mà tôi thì bỗng già........

Tôi cảm thấy sự im lặng của mình đang có vấn đề. Tôi nhận thấy tôi thụ động, làm j cũng ko hiệu quả. Tôi biết con sư tử trong tôi giờ đang co ro, quặp người lại mà phòng thủ với thế giới đầy những thật giả ngoài kia. Con sư tử ấy - sợ những dối gian lòng người, sợ cả những niềm tin trao nhầm chỗ. Thế nên lại co ro...

Những ngày này bắt đầu có những va chạm đầu tiên với cuộc đời thì lại sợ. Tôi còn quá non nớt trước cuộc đời này. Tự lập cũng ko. Kĩ năng mềm cũng ko. Lại là kẻ sợ đeo mặt nạ. Thế nên cứ mãi co ro nơi góc này sợ hãi loài người.......

Đã viết những dòng này lên facebook nhưng đã xóa - Facebook là 1 cái chợ - mà ở đó không phải suy nghĩ gì bạn cũng nên viết ra...
" Em ơi, đừng để ngày tháng lặng trôi vô nghĩa. Tuổi trẻ đến 1 lần rồi thôi - bận rộn, âu lo sẽ cuốn nó đi mãi, chẳng còn những ngày tháng hừng hực lửa đâu em. Thế nên bây giờ đừng chần chừ, hãy sống cho trọn tuổi trẻ của mình.

Em ơi ngày dài quá vội, đừng biến mình thành con rối giữa hư ảo cuộc đời. Ngay thẳng dối gian có trời cao trông thấy. Thật lòng - dối lòng có con tim sáng soi. Em đừng đi tìm những ảo ảnh - mà hãy tìm chính mình em nhé !"

http://www.nhaccuatui.com/playlist/tuyen-tap-nhung-giai-dieu-saxophone-guitar-nhe-nhang-2013-va.OlBYj2pOeg8l.html?st=12

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Nghị lực

http://tiin.vn/chuyen-muc/hoc/cau-sinh-vien-nguoi-h-mong-ban-my-tom-dao-hoc-dai-hoc.html
Thấy người ta như vầy thì phải ráng học đi....M còn hạnh phúc chán........

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Những giọt nước mắt câm nín........

Những lúc bị bà C quát nạt như thế này...trong lòng con càng nuôi quyết tâm hơn mẹ ah....Mẹ đừng lo, con tuy có chậm nhưng những bước đi của con sẽ vững chắc nhất, có giá trị nhất. Con sẽ sống đúng giá trị một con người mẹ ah......
Con sẽ nhịn, cho bà C khinh bỉ vào mặt vì lù đù, vì thiếu kinh nghiệm. Con sẽ nhịn những lần bị cho là thiếu mắt nhìn người. Con sẽ im lặng tích góp kinh nghiệm mẹ ah....Con của mẹ không phải là đứa dễ bị đánh gục.......Con của mẹ là người có ý chí mà phải không mẹ?
Viết những dòng này, dù đã kể mẹ nghe phần nào, con chỉ muốn khóc thôi mẹ ah....Nhịn nhiều quá thành uất ức mẹ ah.....Nhưng con sẽ câm nín cho tới ngày con đem câu chuyện này ra - câu chuyện của những tháng ngày bị khinh bỉ vì thiếu kinh nghiệm này để nói với nhà tuyển dụng, nói với các đại học ở trời Âu sẽ trao học bổng cho con. Con sẽ dùng cái học bổng đó để chứng minh cho bả thấy rằng con không khù khờ như bả nghĩ....Con sẽ tự lập được, con sẽ làm được, dù là chậm, dù là trầy da tróc vảy.
Bà C là bản sao của Thảo Linh của những năm cấp 2, của những năm tháng con cũng bị nói xấu sau lưng, bị nói móc vì ko đủ khả năng....Con đã âm thầm nhịn nhục, ráng phấn đấu, để cuối cùng vào trường chuyên như 1 sự khẳng định: TÔI LÀM ĐƯỢC !
Đêm nay con khóc cho đã, để ngày mai bước ra con lại tự tin và vững vàng hơn - mẹ đừng lo.....
Những lúc bị ăn hiếp thế này, chỉ thèm post 1 status vu vơ nhưng mong có ai đó đứng ra quan tâm chở che cho mình....."Lúc em bị người ta ăn hiếp thế này, anh có đứng ra bảo vệ em không?"
Một mình đôi khi cũng thật tủi......
Khóc hết đêm nay rồi thôi. Mai phải đứng lên mạnh mẽ......
Đời còn nhiều cái chông gai hơn.......

Nhật ký sáng tạo - Máy bay (Nhặt trên Internet)

Chơi nhiều với những chiếc máy bay, trai sẽ mau trưởng thành, thậm chí ghiền, không yêu nổi gái xì tin.
Họ là các bà chị cá tính, tươi trẻ, vui sống và làm những điều mình tin là đúng. Tôi thích cách họ vượt thoát vòng cương toả, bay nhảy về những vùng trời thuộc về mình, đi qua những định kiến cổ lổ vớ vẩn để sống đúng điều con tim mách bảo.
Họ từng trải nên nhìn đời thật bao dung. Biết chơi, đã từng chơi rất dữ nên hiểu giá trị của sự yên bình. Sống trọn từng khoảnh khắc. Biết yêu, đã từng yêu rất dữ nên yêu rất thật, tan nát cũng rất thật nhưng tuyệt đối không chiêu trò. Dẫu có yêu trai Tây thì cũng không bao giờ khinh thường hàng Việt, bởi “chẳng qua là lifestyle các anh ấy hợp với những người như chị hơn thôi chứ con trai Việt Nam ok mà!”.
Họ tiếp xúc với nhiều thể loại, kiểu dáng, mẫu mã đàn ông nên sẽ cho các em trai hiểu những điều đàn ông đích thực nên làm. Yêu, sống, lầy lội sao cho coi được. Đi bên họ, bản thân luôn tự thúc mình phải khá hơn mỗi ngày. Ngày nào mệt quá thì khỏi đi.
Họ tự chủ và độc lập. Họ không dựa dẫm vào đàn ông nên trên bước đường đôi khi cô độc, nhưng hiếm khi cô đơn. Họ không cần tiền và những lời bay bướm copy paste đến cả chục nàng, họ cần một cái đầu tinh tế có thể hiểu được mình, một tâm hồn vững chãi để chịu đựng những cơn thất thường giông bão.
Họ thông minh và làm việc hết sức có trách nhiệm. Đủ lý tính xử trí công việc và cũng thừa cảm tính để là một nhân viên cấp cao nhưng vẫn rất… đàn bà!
Đó là những chiếc máy bay chất lượng cao mà bạn sẽ gặp rất nhiều khi bước vào ngành. Chẳng phải hot girl với làn da trắng, tóc highlight, sặc sỡ váy hoa nhưng tôi yêu say đắm cách cô ấy nghĩ, cách cô ấy hành động.
Không người con trai/ đàn ông nào cưỡng lại được những vẻ đẹp có nội dung.

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Câu chuyện hạnh phúc của nàng dâu Việt lấy chồng Hàn quốc (afamily.vn)

Không thể phủ nhận lấy chồng Hàn Quốc có những khó khăn nhất định về ngôn ngữ và văn hóa. Nhưng chị có một hậu phương vững chắc là chồng và mẹ chồng, điều này khiến mọi rào cản bị xóa mờ.

Trong mắt nhiều người, lấy chồng Hàn Quốc nói riêng, lấy chồng nước ngoài nói chung ít nhiều có những định kiến không hay. Họ cho người lấy chồng ngoại quốc đều có toan tính, không những thế có rất nhiều trường hợp chị em bị bạo hành khi làm dâu xa xứ.

Nhưng định kiến đó chỉ phản ánh một phần sự thật. Có những cô dâu vô cùng hạnh phúc với chồng, với gia đình chồng ở nơi xứ người. Phương Thảo (Hải Phòng) là một ví dụ điển hình. Nhắc lại mối duyên của mình, Phương Thảo và chồng cô là Kim Min Soo tủm tỉm cười. Họ đều công nhận, tình yêu của họ đến thật nhanh song rất vững chắc, hạnh phúc. 
 
Mối tình đẹp nên duyên từ định mệnh
 
Đến bây giờ khi anh chị đã nên duyên với nhau được gần 2 năm, Thảo vẫn khẳng định mình là một người phụ nữ may mắn khi gặp được một người đàn ông - người chồng tốt là anh Kim Min Soo. Hiện anh Kim Min Soo đang là kỹ sư sản xuất máy móc ô tô.
 
Phương Thảo cho, hạnh phúc không phải lấy được chồng Tây hay chồng ta mà quan trọng là có lấy được người đàn ông yêu mình, hiểu và thông cảm với vợ hay không. Điều đó mới quan trọng. 
 
Câu chuyện hạnh phúc của nàng dâu Việt lấy chồng Hàn Quốc 1
Vợ chồng Phương Thảo - Kim Min Soo.
Thảo nhớ như in ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên. Lúc đó chị mới 20 tuổi - một độ tuổi đẹp như mơ, trẻ trung, năng động. Chị sống giữa đất Hải Phòng rực nắng và chuẩn bị tốt nghiệp. Là một cô gái xinh đẹp, xung quanh có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng Thảo lại vô tình quen và phải lòng anh Kim Min Soo.

Tháng 10 năm đó, anh Kim Min Soo đặt chân tới Việt Nam với mong muốn đi du lịch tham quan đất nước hình chữ S. Thật bất ngờ, trong chuyến du lịch ấy, người con gái Việt mang tên Phương Thảo đã khiến trái tim của chàng trai Hàn Quốc xao xuyến. Anh chị cho: "Đó chính là định mệnh cho cuộc đời chúng mình".
 
Trong quá trình học tập của mình, Thảo có biết đôi chút về tiếng Hàn. Tuy nhiên đôi chút đó chỉ gọi là xóa nhòa ranh giới bất đồng ngôn ngữ giữa hai người chứ quả thực sự giao tiếp giữa hai người gặp rất nhiều khó khăn.
 
Câu chuyện hạnh phúc của nàng dâu Việt lấy chồng Hàn Quốc 2
Chuyện tình nên duyên từ định mệnh.
 
Chia sẻ về điều này, Phương Thảo tâm sự: “Ngộ lắm, thời gian đầu, chúng mình thường nhìn ngắm và hiểu nhau qua ánh mắt, nụ cười là chính”. Chị đã làm hướng dẫn viên cho anh, chỉ sau một thời gian rất ngắn, tình cảm giữa hai người nảy sinh nhanh chóng và rồi Thảo quyết định theo chồng bỏ cuộc chơi. 
 
Ấn tượng của chị về anh đó là một người đàn ông Hàn Quốc với đôi mắt 1 mí rất duyên, má lúm đồng tiền. Không chỉ vẻ hình thức mà tâm hồn anh cũng rất hiền từ, chín chắn, nghiêm túc. Chị bảo: “Trong phim Hàn Quốc lãng mạn thế nào thì tình yêu của hai đứa mình cũng ngọt ngào, đáng yêu như thế”.

Chị ngoài 20 tuổi, còn anh đã ngấp nghé 40 tuổi, chính sự chênh lệch về tuổi tác khiến chị khá ngại ngần lúc ban đầu. Song sự ngượng ngùng, e dè đó đã tan biến hoàn toàn sau những lần tiếp xúc với anh. 
 
Trong con mắt anh Kim Min Soo, Phương Thảo là một người vợ xinh đẹp, có duyên, ngọt ngào, biết chăm sóc gia đình. Đặc biệt anh rất hạnh phúc khi từ ngày chị xuất hiện, gia đình anh, đặc biệt là mẹ anh rất vui vẻ, yêu thương chị hơn cả con đẻ.
 
Câu chuyện hạnh phúc của nàng dâu Việt lấy chồng Hàn Quốc 3
Gia đình nhỏ hạnh phúc của anh chị.
 
Sau một thời gian tìm hiểu, anh chị quyết định đi đến hôn nhân. Sự gấp gáp này khiến gia đình chị khá ngại ngần, lo lắng. Họ lo cho đứa con gái mới lớn, nhỏ bé, được cưng chiều của mình: "Con liệu sẽ sống thế nào, làm dâu ra sao trong gia đình của người nước ngoài?".
 
Nghĩ lại, chị cũng tự nhận mình liều lĩnh khi chỉ trong một thời gian ngắn, chị đã đưa ra một quyết định hệ trọng cho cuộc đời mình, nhất là dám lấy chồng Hàn Quốc. Chị bảo: “Có lẽ đó chính là do duyên số và sự hợp cạ khi nói chuyện với người đàn ông lịch lãm như anh chăng?”. 
 
Ngày chị chia tay gia đình đi làm dâu, bố mẹ chị đã khóc rất nhiều, thương và lo lắng cho cô con gái. Lần đầu tiên bước xuống sân bay Hàn Quốc là ngày trời rất đẹp, có nắng và có tuyết phủ kín từng mái nhà và con đường ở thành phố Inchoen, Hàn Quốc - quê chồng chị. Hôm đó, mẹ anh, gia đình anh, bạn bè anh đã đón cô dâu mới trong niềm vui hân hoan. 
 
Câu chuyện hạnh phúc của nàng dâu Việt lấy chồng Hàn Quốc 4
Đứa con - kết tinh tình yêu của anh chị.
 
Anh là người hiền lành, ít nói làm nhiều. Anh không vương giả nhưng chưa bao giờ anh khiến chị cảm thấy mệt mỏi, lo lắng về tài chính. Trái lại, anh luôn là một chỗ dựa tinh thần tuyệt vời nhất cho gia đình, cho vợ con. 
 
Công việc của anh rất bận, nhiều khi cả gia đình đã chìm vào giấc ngủ nhưng anh vẫn miệt mài bên những bản vẽ, bản thiết kế. Dù đi làm về rất mệt, bận rộn tới đâu nhưng anh không bao giờ tỏ thái độ mệt mỏi, bực tức hay to tiếng với chị dù chỉ một câu. Càng sống với anh, chị càng nhận thấy anh là người đàn ông rất tình cảm, trân trọng vợ. 
 
Thời gian đầu, chị chưa biết nấu những món ăn Hàn, mẹ chồng và chồng đã hướng dẫn chị tỷ mỉ từ ngày này qua ngày khác. Nhiều khi thấy vợ mệt, anh lại đưa cả nhà đi ăn hàng rồi đi xem phim. Cứ nghĩ đến chồng, chị lại thấy hạnh phúc ngập tràn.
 
Câu chuyện hạnh phúc của nàng dâu Việt lấy chồng Hàn Quốc 5
 
Sau 2 tháng kết hôn, chị có em bé. Biết tin, anh vui mừng, hạnh phúc vô bờ bến. Câu cửa miệng của anh luôn luôn là: “Em thấy sao? Em khỏe không? Em muốn ăn gì? Con có đạp không?”.
 
Rồi chỉ vài ngày sau, cứ khi nào anh rảnh, anh lại í ới rủ vợ đi mua sắm chuẩn bị đồ dùng cho em bé. Được anh cưng chiều, quan tâm, dù mệt mỏi thế nào chị cũng thấy ấm lòng. Sau 36 tuần 5 ngày, chị sinh hạ một bé gái xinh đẹp, kháu khỉnh, ai nhìn vào cũng khen: “Ui chao ôi, giống bố quá!”. 
 
Khỏi phải nói, anh hạnh phúc, mừng rỡ như thế nào. Đi làm, anh cũng không quên gọi về hàng giờ để xem công chúa bé bỏng đang làm gì, vợ anh có mệt không? Về tới nhà, việc đầu tiên anh làm là chạy vào rửa tay và lên ôm hôn, hít hà con. 
 
Một kỷ niệm mà mãi mãi có lẽ chị chẳng thể nào quên được đó là sinh nhật đầu tiên của chị tại Hàn Quốc. Đó là sau ngày chị đặt chân đến nơi đất khách quê người được khoảng 6 tháng. 

Cả ngày đó chị buồn lắm vì anh đi làm như thường lệ và dường như quên bẵng sinh nhật vợ. Từ sáng tới chiều, chị đang nghĩ vẩn vơ, tủi thân và tự an ủi mình: “Bởi anh cũng nhiều việc, quên cũng là chuyện bình thường mà”…
 
Câu chuyện hạnh phúc của nàng dâu Việt lấy chồng Hàn Quốc 6
6 giờ tối, anh gọi điện cho chị và bảo: “Anh đang trên đường về nhà, em ra ngoài sân xem còn xe anh dựng đó không? Hôm nay anh quên không khóa xe”. 
 
Lọ mọ ra đến nơi thì tim chị như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi thấy toàn ánh nến lung linh được xếp cẩn thận thành hình trái tim lớn, trên tường còn ghi mẩu giấy “Chúc mừng sinh nhật vợ yêu”. Rồi anh xuất hiện nhẹ nhàng, trên tay cầm một bó hoa to và một cuốn sổ, trong đó ghi rất nhiều câu ngộ nghĩnh nói về tình yêu của anh chị. 
 
Câu chuyện hạnh phúc của nàng dâu Việt lấy chồng Hàn Quốc 7
“Làm dâu mẹ chồng Hàn Quốc thật thích!”
 
Đó là lời tâm sự rất thật của chị Thảo. Bố chồng chị mất từ năm 2008, một mình mẹ chồng chăm sóc con cái, gia đình. Mẹ rất phúc hậu, hiền lành. 

Thời gian đầu chị như bao nàng dâu khác cũng lo lắng lắm khi nghĩ tới cảnh mẹ chồng - nàng dâu. Nhưng càng tiếp xúc, chị càng thấy bà hồn hậu, quý con dâu như con đẻ. 
 
Sáng 9 giờ, anh xã chị đã đi làm, còn chị vẫn ngủ ngon lành trong chăn ấm. Mẹ chồng chị dậy từ bao giờ, bà chuẩn bị đồ ăn ấm nóng, đủ chất dinh dưỡng cho con dâu. 
 
Câu chuyện hạnh phúc của nàng dâu Việt lấy chồng Hàn Quốc 8
Thời gian đầu, chị chưa nấu ăn khéo nhưng chưa lúc nào bà chê chị. Mẹ chồng chị luôn động viên, hướng dẫn con dâu một cách tỷ mỉ, và món nào chị làm bà cũng đều khen con nấu ăn ngon. 
 
Chị coi bà như mẹ ruột. Trong đầu chị chưa bao giờ phân biệt khái niệm mẹ chồng - mẹ đẻ. Bà biết chị tính trẻ con, lí lắc, bà không bao giờ khắt khe mà ngược lại, bà cũng rất trẻ trung, tâm lý với các con...

Không thể phủ nhận lấy chồng Hàn Quốc có những khó khăn nhất định về ngôn ngữ và văn hóa. Nhưng chị có một hậu phương vững chắc là chồng và mẹ chồng, điều này khiến mọi rào cản bị xóa mờ.



Từ Khóa

Bài nhặt từ fb chị Mai Anh D - Luôn rất khâm phục cách nghĩ của 1 người ở độ tuổi 21 như chị

Khuyên tôi như khuyên một đứa trẻ

November 1, 2013 at 10:02pm
Ngày còn học mẫu giáo, tôi là học sinh kém, thuộc vào tầng lớp “thấp cổ bé họng”. Không chỉ rất vất vả trong giờ tập viết khi không thể phân biệt dấu hỏi và dấu ngã, dấu sắc nghiêng phải, dấu huyền nghiêng trái. Tôi bị bạn bè coi thường vì trình độ học vấn có hạn. Tôi nhút nhát và hay bị ăn hiếp. Tôi không được tham gia vào nhóm học sinh giỏi, các “hotgirl lớp mầm” lúc nào cũng xúng xính áo hoa. Chẳng ai chơi với tôi. Ngày nào, trước khi đi học, tôi cũng đòi ba mua cho cái bánh, cây kẹo cầm theo. Vì có bánh kẹo cống nạp, tôi mới có được một nhóm “đầu gấu trường mẫu giáo” cho vào chơi chung, làm tay sai. Mỗi lần đến giờ chơi “đồ hàng”, lớp của tôi lại chia thành nhiều nhóm và đó như thể là định hướng nghề nghiệp đầu tiên nhất, chúng tôi sẽ tự hỏi: mình thích làm gì? Bác sĩ, thiết kế thời trang, bộ đội, xây dựng hay thích đi bán hàng ăn… Tôi thì không có sự lựa chọn nào! Tôi luôn được phân vai “ô-sin” chuyên làm theo sai bảo của bạn bè và… cũng đôi khi chúng nó còn chẳng cho tôi làm “ô-sin”. Tôi nhìn các nhóm chơi với nhau, say sưa với những giấc mơ nhỏ bé. Tôi lang thang giữa các nhóm hoặc đứng tựa mình lẻ loi vào một góc và thấy mình lạc lõng. Tôi thuộc về nhóm nào?

Tôi về nhà và hỏi mẹ: “Mẹ ơi, lớn lên con sẽ làm nghề gì?”
Mẹ cũng biết khả năng chữ nghĩa khủng hoảng của tôi. Mẹ cúi xuống nhìn vào vẻ mặt non nớt nghiêm trọng và âu sầu của tôi, vỗ vỗ má và nói:

- Nếu con đã không có duyên với học hành thì lớn lên mẹ sẽ sắm cho một cái máy hình rồi ra Thung Lũng Tình Yêu chụp hình dạo cho người ta.

Thế là tôi tin mình sẽ thành một nhiếp ảnh gia lang thang. Lúc đi chợ, tôi đòi mẹ mua cho một cái máy hình nhựa đủ màu sắc và từ hôm sau đến giờ chơi “đồ hàng”, tôi chẳng thèm làm ô-sin hay quanh quẩn nhìn bạn bè nữa. Tôi tự tạo ra một trò riêng cho mình là xách máy ảnh đi làm “nhiếp ảnh gia mẫu giáo”.


Vào tiểu học, tôi vẫn là một học sinh không được giỏi giang mấy. Vẫn vấn đề với dấu hỏi và dấu ngã, mỗi lần tôi đứng lên đọc bài thì cả lớp đều phá lên cười. Nhưng, tôi được cái là không ngại ngùng gì, những trận cười của lũ bạn cũng chẳng làm tôi tự ti vì thật ra tôi cũng chẳng biết chúng nó cười cái gì. Tôi vẫn đang tâm niệm là mình đọc bài rất chuẩn, rất hay.
Đường học hành gian nan từ lớp một khiến tương lai của tôi trông có vẻ u ám. Trong khi bạn bè đã bắt đầu hình thành những giấc mơ bác sĩ (đứa trẻ nào cũng mơ làm bác sĩ) và kỹ sư thì tôi không biết mình sẽ làm nghề gì mà chuyện lẫn lộn dấu má sẽ không thành vấn đề. Giấc mơ “nhiếp ảnh gia ở Thung lũng Tình yêu” của tôi đã tiêu tan từ cái dạo chiếc máy ảnh mẹ mua cho tôi bị hư và ba tôi không cách nào sửa nó lại được.
Một ngày nọ, tai vạ ập xuống đầu tôi, trong giờ chơi, tôi đang chạy nhảy với một nhỏ lớp bên cạnh thì vô tình níu tay khiến nó bị té. Nhỏ lớp bên khóc ầm lên và nhất quyết lên tận phòng hiệu trưởng để mách tôi dù tôi có xin lỗi, nản nỉ, xuống nước cỡ nào. Hết giờ chơi, cô giáo lớp bên cạnh dắt nhỏ sang lớp tôi mắng vốn với một cái trán sưng u đã được đắp muối lấm tấm trắng. Chẳng hiểu, nhỏ nghĩ gì mà lại xấu tính bảo tôi cố tình xô ngã nhỏ… một cách vô cùng ác ý.

- Tại sao con lại xô bạn? – Cô giáo hai lớp nhìn tôi nghiêm khắc.
- Con không xô bạn. Tụi con đang chơi với nhau và con chỉ vô tình khiến bạn ấy té trong lúc chơi thôi.
Tôi tường thuật lại đầy đủ các chi tiết chúng tôi chơi với nhau. Mô tả cả bằng hành động là tôi đã níu bạn tôi thế nào và nhỏ đã ngã xuống ra sao. Tôi nói rất hùng hồn và hợp lý đến mức ánh mắt của các cô giáo đã dịu đi và bắt đầu gật gù:
- Nếu là vô tình thì không sao, nhưng lần sau các con phải cẩn thận khi chơi nhé!
Tôi có ngờ đâu là học sinh tiểu học không có nghĩa là ngây thơ như nai, nhỏ bạn lớp bên tráo trở vào phút chót:
- Tụi con không có chơi với nhau! Con không có quen bạn này, con không có biết bạn này là ai hết.
Tôi ngơ ngác nhìn nhỏ vì không ngờ người ta có thể nói dối trắng trợn như vậy. Nhưng tôi đáp trả ngay:
- Tụi con hay chơi với nhau từ hồi đầu năm…
Tôi lại kể tiếp về những lần chúng tôi chơi với nhau, đi học về cùng nhau chốt lại bằng một luận điểm không thể sắc sảo hơn:
- Mỗi lần con đem bánh kẹo đi học thì bạn này bao giờ cũng tới ăn với con. Có bạn bè trong lớp làm chứng…

Đám bạn cùng lớp tôi bắt đầu xôn xao rồi ào lên ủng hộ tôi: “Đúng rồi đó cô, đúng rồi đó cô”.

Nhỏ lớp bên quê độ bỏ về lớp của nhỏ với cái trán đầy muối. Tôi chiến thắng trong oanh liệt. Cô giáo nhìn tôi cười cười:

- Khi con nói con không bị lẫn lộn dấu “hỏi”, dấu “ngã” như khi đọc…
Tôi cũng cười cười lại nhìn cô. Mấy tháng nay, cô giáo cố giúp tôi sửa mà mãi chưa sửa được.
- Cố gắng học nhe! Lớn lên làm luật sự.

Tôi đang học lớp một. Tôi biết bác sĩ là ai, nhưng tôi không biết làm luật sự là làm gì. Nhưng hai chữ “luật sư” nghe rất bảnh. Bảnh y như lúc tôi hùng hồn nói giữa sự chứng kiến của cô giáo và tất cả bạn bè trong lớp. Luật sư nghe như một anh hùng đấu tranh lại sự tráo trở bằng những chứng cứ và cuối cùng là chiến thắng vẻ vang trong sự ủng hộ của mọi người.
Tôi về nhà, hỏi mẹ tôi làm luật sư là làm gì. Rồi tuyên bố giữa bữa cơm gia đình rằng: “Sau này, con sẽ làm luật sư”. Giấc mơ luật sư khiến tôi chăm chỉ tập đọc hơn, chỉ 3 tháng sau tôi đã không nhầm dấu hỏi – dấu ngã nữa.


Giấc mơ luật sư rồi cũng lại tiêu tan khi lên lớp cao hơn, thay cho vấn đề dấu má, tôi lại gặp chuyện với chữ nghĩa. Bài tập làm văn đầu tiên trong đời mình, tôi được 4 điểm – nỗi đau trong thời đi học của tôi.
Bài tập làm văn đầu tiên: “Em hãy tả con heo (lợn) nhà em!”

Nhà tôi không có nuôi con heo nào (dù thỉnh thoảng mẹ vẫn gọi tôi là heo). Nhà tôi chỉ có nuôi một con mèo trắng có vá màu vàng. Tôi có biết mặt con heo trông ra sao vì tôi có xem TV và thỉnh thoảng thấy hình nó trong sách. Nhưng, tôi không biết con heo sống thế nào? Thích ăn gì? Ngủ ở đâu? Thế nên, đặt bút viết bài văn đầu đời, tôi mang hết tập tính sống của con mèo nhà tôi cho con heo mà tôi sẽ tả. Tôi lập luận rằng chắc là vật nuôi nào cũng sống như nhau cả. Niềm tin trong veo đó khiến cho con heo trong bài văn của tôi thành một con heo lạ nhất hành tinh khi nó sống trong cái hộp giấy trên mái nhà, ngủ suốt ngày và thỉnh thoảng vẫn lẻn xuống bếp để ăn vụng đồ ăn của mẹ (may mà tôi còn đủ tỉnh táo để không thêm chi tiết con heo meo meo khoái trá sau khi lủm được cái đầu cá).

Từ sau bài văn con heo, tôi không bao giờ phải làm văn nữa. Mẹ và chị tôi thay phiên nhau làm văn cho tôi, từ bài tả ngôi nhà đến tả cách gấp quần áo. Rồi mẹ đọc, tôi chép. Đến thi cử thì tôi sẽ học thuộc lòng “tuyển tập các bài làm văn” do mẹ và chị biên soạn, rồi vào phòng thi chữ nghĩa cứ tuôn trào.
Văn chương của tôi nằm hết ở chị và mẹ và tôi tự mặc định rằng tôi không viết được cái gì ra hồn. Mà mẹ tôi bảo: luật sư là phải giỏi văn, giỏi chữ nghĩa. Thế nên, tôi không thể đi làm luật sư được.


Tôi lên cấp 2 và chuẩn bị phải đối mặt với lựa chọn tiếp theo: thi vào cấp 3 sẽ học chuyên gì? Chuyên Toán, chuyên Lý, chuyên Hóa hay chuyên Sinh, chuyên Anh?
Cho đến một ngày, mẹ tôi có việc phải đi xa. Tôi phải tự làm bài tập môn vẽ của mình. Bình thường, bên cạnh việc làm văn dùm thì mẹ cũng vẽ cho tôi. Ấy thế mà hôm đó chấm bài, cô giáo gọi tôi lên và hỏi:

- Bài này ai vẽ cho em?
- Dạ em tự vẽ.
- Thiệt không?
- Dạ, thiệt…

Nếu mà cô hỏi mấy bài hôm trước thì tôi đã chẳng dám chân thành khẳng định như thế. Mẹ tôi vẽ cho tôi bao nhiêu năm nay chưa bao giờ bị nghi ngờ mà đến ngày tôi tự vẽ bài lại bị nghi vấn. Bài vẽ đó của tôi được 9 điểm, cao nhất từ trước đến nay. Sau đó, tôi tự vẽ bài của mình không cần nhờ mẹ nữa. Những bài tiếp theo điểm vẽ của tôi vẫn cao và cô giáo bắt đầu chú ý đến tôi.
Trong một lần tôi ngồi hì hục vẽ cách điệu con cá trên lớp, cô giáo của tôi đã nói:

- Sau này em đi học kiến trúc đi!

Từ một lời gợi ý ấy, giấc mơ kiến trúc sư đi theo tôi suốt những năm trung học. Tôi đã rất nhiều lần ngồi mơ mộng về những tòa nhà cao đẹp trong tương lai mà tôi sẽ vẽ lên bằng đôi tay của mình. Giấc mơ đó dẫn tôi đi qua lựa chọn tiếp theo. Tôi thi vào chuyên Lý để sau này đi học kiến trúc.

Tôi học chuyên Lý để đi làm kiến trúc sư nhưng chính cái môi trường trường chuyên, lớp chọn lại cướp mất giấc mơ vẽ nhà, vẽ cửa của tôi. Lên cấp 3, không còn môn vẽ trong chương trình học nữa, tôi cũng không đụng vào hộp màu, cây cọ nữa. Tất cả xếp lại cho lịch học điên cuồng, cho những nỗ lực để giữ thứ hạng, để không thua kém bè bạn, cho những lao đao cho các môn chính. Tôi đã xa cây cọ quá lâu để nhớ ra rằng tôi đã từng yêu thích vẽ đến mức nào, đã từng mê mẩn với những sắc màu vạch ra trên nền giấy trắng ra sao. Tôi vẫn mơ đi học kiến trúc nhưng lại để rơi mất khả năng vẽ của mình. Chỉ đến năm 12, khi phải đứng lựa chọn tiếp theo: thi đại học nào? Thì tôi mới vỡ lẽ ra rằng kiến trúc không còn là sự lựa chọn của tôi nữa, đã quá trễ để tôi làm quen lại với bút vẽ, với việc vạch ra những đường nét và định hình những nét chì cho ra một hình thù nào đó.
Suy đi nghĩ lại, tính tới tính lui, rồi thì: tôi đi thi Ngoại Thương.


Tôi đang học năm tư Ngoại Thương, vừa thấy mình đã già, vừa thấy mình còn non. Tôi không cảm thấy hối tiếc vì đã chọn thi và học tại ngôi trường này. Đó vẫn là sự lựa chọn đúng đắn. Điều duy nhất tôi thấy mình tiếc nuối là tôi đã bước vào Ngoại Thương với suy nghĩ từ đầu rằng mình không hợp với ngôi trường này. Tôi thấy các bài giảng rất chán từ trước cả khi tôi kịp nghe xem nó nói gì. Tôi đang mặc một chiếc áo với suy nghĩ và cảm giác nó thật chật chội mà không chịu nhìn gương xem tôi mặc nó đẹp biết bao.

Đến năm tư, tôi mới chịu học hành cho nghiêm túc hơn. Mới cố định hướng xem tôi có thể làm gì về kinh doanh. Nhưng tôi lại mắc sai lầm tiếp theo, tôi đang cố tìm cách cho mình hợp với kinh doanh chỉ vì tôi đã học nó 4 năm. Và cho dù có tìm mãi, tìm mãi, tôi sẽ không bao giờ tìm thấy được. Bởi càng đi tìm, tôi lại càng nhận ra rằng mình thiếu một điểm gì đó trong tính cách, trong suy nghĩ, trong con người khiến tôi không bao giờ đi theo kinh doanh được. Và cái thiếu đó cũng là lý do cho việc kinh doanh hết lần này đến lần khác đã không chọn tôi, như đã thành cái lệ: không có cuộc thi nào về kinh doanh hay kinh tế, tôi tham gia mà đậu cho dù là tôi đầu sư tâm sức đến mức nào, cho dù là đi được rất xa thì tôi cũng sẽ dừng lại ở vòng phỏng vấn tính cách.

Tôi lại hỏi câu hỏi khi tôi còn học mẫu giáo: “Mình sẽ làm nghề gì?”.
Nhưng mẹ tôi không còn có thể cho tôi câu trả lời. Thầy cô chẳng thể bảo tôi hay tôi nên làm gì.

Nỗi sợ lớn nhất khi làm người lớn là tôi phải tự đi tìm lời giải cho mình. Tôi đã lớn. Mọi người e dè hơn trong việc đưa ra một định hướng: “Sau này, hãy…” cho tôi vì sợ nếu tôi lầm lỡ thì họ sẽ phải chịu trách nhiệm ngay cả khi tôi không hề bắt đền họ. Vì khi ta càng lớn, mọi lựa chọn đều trở nên nghiêm trọng hơn. Đôi khi, tôi chỉ ước ao có một ai nói với tôi rằng: “Sau này, em hãy làm việc này xem”. Tôi chỉ ước ao ai đó cho tôi một gợi ý thật cụ thể, thật chi tiết, thật sống động như là nhiếp ảnh gia, như là luật sư, như là kiến trúc sư và tôi giữ lấy nó như một giấc mơ để thấy mình bớt chông chênh giữa tương lai và hiện tại, giữa những lựa chọn trước mắt. Tôi đã không trở thành nhiếp ảnh gia, đã từ bỏ giấc mơ luật sự và không bao giờ trở thành kiến trúc sư nhưng đó mãi là những mảng ký ức tuyệt đẹp và tôi biết ơn những ai đã cho tôi những gợi ý đó.

Nhưng, người ta không khuyên một người lớn 21 tuổi đơn giản và cảm tính như khuyên một đứa trẻ.

Viết lách nhân ngày cuối tuần, dẫu thứ 2 đi thi chứng khoán 
Sài Gòn, ngày 02-11-2013
Viết lách nhân ngày cuối tuần, dẫu thứ 2 đi thi chứng khoán Sài Gòn, ngày 02-11-2013

Vài dòng cho ngày trở lại

Phew, hôm nay mới có dịp viết ra, viết hết những tâm tư dồn nén trong những ngày qua. Bữa giờ cứ bận tùm lum chuyện, muốn viết mà viết không được.
Có 2 sự kiện lớn xảy ra và phần nào thay đổi thế giới quan của mình 1 xíu:
Thôi kể chuyện hôm nay trước đi nhen, còn nóng, vừa thổi vừa nghe :)))
Hôm nay có conflict với cái người đó nữa - nói chug tính cách trái nhau thì sẽ đụng nhau rầm rầm hoài. Hôm nay t cũng tự nhận mình giỏi chịu đựng ghê gớm...im lặng và im lang thoi, mặc cho người đó muốn tự mãn, ngạo mạn bao nhiêu thì làm. Tôi sẽ tích lũy dần, tìm thời cơ chứng minh....Đó là một chặng đường dài, mà tôi cần phải là người mò mẫm từng bước đi để chứng tỏ năng lực bản thân...
Hôm nay ở lớp Organisation behaviour, tôi được dạy 3 điều mà tôi rất tâm đắc:
1. Deep vs Surface acting:
Tụi tôi học về emotional labour (những người làm cv lúc nào cũng phải hòa nhã, niềm nở tươi cười). Những người này sẽ luôn được mong muốn là DEEP ACTING, tức là cư xử vs khách đúng như bản chất bên trong họ. Còn SURFACE ACTING, là cư xử kiểu bề nổi, là FAKED EMOTION
T rất thích 2 cụm từ này, bởi vì nó diễn tả đúng những gì đang diễn ra và t đang gặp ở trường t. T ko bik đâu là cảm xúc/ suy nghĩ thật của họ, đâu là giả. Tôi vẫn còn non lắm.....

2. Tương tự với FELT vs DISPLAYED emotion:
Những gì bạn cảm nhận bên trong - cảm xúc thật của bạn là FELT. Còn cái bạn trưng ra ngoài cho người khác thấy, không phải là tất cả, và bạn có quyền lựa chọn mình sẽ trưng mặt nào, giấu mặt nào....T rất tâm đắc với từ DISPLAYED - đôi khi nó diễn tả đúng việc mọi người đang rất hào hứng đeo mặt nạ ngày nay....

3. The story of the inexperienced and arrogant one:
Câu chuyện này là một câu chuyện đã cũ, đã được kể rất nhiều lần trong trang blog này...Câu chuyện của 1 người thiếu kinh nghiệm, non nớt trước cuộc đời - luôn bị một người đầy experience, sành đời chê bai, khinh bỉ...Người thiếu kinh nghiệm chỉ biết im lặng, nhẫn nhịn những sự khinh bỉ đó, để chờ một ngày chứng minh....
Phương châm của người thiếu kinh nghiệm là: cuộc sống là một chặng đường dài, cần phải học hỏi, dù mình có kinh nghiệm tới cỡ nào cũng không đủ. Luôn tâm niệm câu NÚI CAO CÒN CÓ NÚI KHÁC CAO HƠN. 
Và NẾU MÌNH GIỎI NHƯ VẬY, TẠI SAO MÌNH KHÔNG ĐẠT MAXIMUM TRONG TẤT CẢ CÁC CUỘC THI, KHÔNG ĐẠT GIẢI CÁC CUỘC THI QUỐC TẾ NHƯ BAO NGƯỜI KHÁC?

Khi tự vấn lòng bằng những câu đó thì lập tức sự tự mãn sẽ như quả bóng bị xẹp, không còn vênh váo với chút thành tựu vừa mới đạt được nữa :)
Sau khi kể với mẹ nghe tất cả những nỗi im lặng của tôi - mẹ đã mỉm cười mà nói rằng "Mẹ mừng vì con không tự mãn". Vâng, đó là bài học con đã trầy da tróc vảy để rút ra được sau 3 năm học cấp 3 - nơi thành công chỉ vừa chạm đến đã vụt bay đi mất. 3 năm cấp 3 đó cho con thấm hơn ai hết kết quả của sự tự mãn sẽ dìm mình xuống đáy thất bại và ê chề thế nào. Tự mãn là tự sát - luôn ráng nhớ điều đó trong tim....
Tôi kể mẹ nghe xong câu chuyện về những nỗi im lặng ấy - tôi cũng đã tự tin nói ra những suy nghĩ của mình với mẹ rằng: Con thuộc dạng chậm - con khẳng định như vậy. Con chỉ có thể dồn toàn tâm toàn ý làm 1 việc gì đó trong 1 khoảng thời gian mà thôi. Việc quan trọng và hàng đầu bây giờ của con là học. Con không thể làm những việc khác song song được. Khi con hoàn thành xong 1 việc, con lại đi làm tiếp việc khác, như học nấu ăn, học vá đồ. Con có niềm tin như vậy từ đâu mẹ biết không? Vì mẹ ngày đó cũng từng bị coi là mọt sách, nhưng sau này mẹ đã trở thành người tháo vát, lo lắng cho gia đình cả trong cả ngoài, lại nấu ăn rất ngon, lại biết làm thầu xây nhà, kinh doanh các thứ. Và với con, mẹ là hình mẫu để con tin con có thể trở thành người như mẹ !
Còn 1 điều nữa tôi không nói với mẹ....Dù biết nó đau đớn và sẽ khiến mẹ buồn nhiều: là con phải tập những tính đó, phải tập nấu ăn, vá đồ để sau này đi nơi phương trời xa còn tự lo cho mình được. Mẹ thương con thì mẹ thả con ra để con có kĩ năng tự lập cho cuộc sống sau này, để sau này ba mẹ không còn trên cõi đời này nữa thì con vẫn có thể kiên cường giua cuộc đời này....
****
Hôm nay đi coi phim THE THOR với RBX. Dù hơi hoảng lúc tìm đường đến Parkson Hùng Vương nhưng vẫn vui vì bộ phim có nhiều yếu tố hài hước, giảm stress được.  Xem phim này tôi thích vài câu như sau:
"I'd rather be a good man than a king"
" You can see others very well but not yourself"
"I cant say that Im truly proud of you, but I speak it from my heart"
Uhm 3 câu nói này liên quan rất nhiều tới những suy nghĩ của tôi bây giờ...:)
***
Thứ 3 mẹ lại về Tây Ninh nữa rồi....dạo này nhà cửa đang xây trên đó, ba lại chuẩn bị đi về Bắc giỗ nội nên công việc cũng nhiều...Tài chính lại đang eo hẹp, 1 mình mẹ phải xoay quá nhiều thứ...Gio ráng học hành tốt, ăn uống đầy đủ để mẹ đừng lo nữa.......Yên tâm lo chuyện trên Tây Ninh....
Thấy cảnh ba mẹ phải chạy vạy để đủ tiền đóng học phí cho mình.....thấy cay cay và thấy tội lỗi cho những lúc làm biếng lơ là ko học như bây giờ.......
Mai bạn Phước Phan rủ đi học taewandoo bên q7, cũng muốn đi lắm, mà tới 600k/ tháng mắc quá, chắc nhịn, chờ sang sem tới rồi học
Ah mình mới vừa nghĩ ra ý tưởng mỗi tháng để dành 50k. Trong 1 năm coi bộ cũng được 600k rồi, rồi trong 1 năm cũng được 1tr2 rồi. Dù ít nhưng là tiền tiết kiệm. Sau này trước khi đi, mua cái gì đó cho ba mẹ ăn, hay một bữa buffet cũng được - ba chưa đi ăn buffet lần nào....
***
Dạo này tâm sự với mẹ được rất nhiều - rất thích và thoải mái vì có người lắng nghe + chia sẻ trực tiếp :) Hạnh phúc là đây :) Con sẽ cố gắng mẹ ah.....
Thôi đi học bài, sem này học toàn mấy môn học bài, chữ là chữ, nếu ko chịu giải quyết sớm chắc tới lúc thi tẩu hỏa mất....

Ráng lên tôi ơi, đừng có sợ mấy cái chữ đó, ráng hiểu là thuộc được ah....
Ráng lên tôi ơi, đừng có sợ OB, rồi mày cũng sẽ vượt qua được môn đó như mày đã làm với Commercial law và Business communication thôi. Chiến đấu cật lực tới giây phút cuối cùng đi !
Ráng lên tôi ơi, đừng có sợ BF, ráng chăm chỉ đọc sách, đọc slide, làm bài tập trước, cho nào ko hiểu thì lên mạng search tiếng việt giống như vụ Bond hôm bữa là sẽ hiểu ah. Phải biết tận dụng Internet chứ mày !
Ráng lên tôi ơi, đừng có sợ HR, người đó có vênh váo về kinh nghiệm cho nhiều thì m cũng đừng lùi bước, cứ âm thầm cố gắng thôi. Ai có tâm sẽ làm được !

Switch on album này và đi cày bài tiếp:  http://www.nhaccuatui.com/playlist/tuyen-tap-ca-khuc-hay-nhat-cua-an-coong-an-coong.NvPUlhjueXUU.html?st=14

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

"Quá để ý đến cái nhìn của người khác về mình, cho đến cuối cùng sẽ có 2 loại kết cục: một là tự bản thân mệt mỏi tới chết, hai là bị người khác làm cho tức chết." (Collected from Facebook post)
 Dường như điều gì mình chưa làm được thì mình muốn người thân của mình làm.

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

Rốt cuộc giữa tôi và chị là gì? Bạn thân hay đối thủ ?

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

http://kenh14.vn/goc-trai-tim/chung-ta-se-yeu-chu-2013102312279537.chn
đọc bài này đúng ghê.....