Hôm nay học bài mà lòng cũng nghĩ nhiều lắm....Tôi nghĩ về các mối quan hệ....
Cún là người bạn tôi gặp qua woim - mối nhân duyên cực kì đáng quý. Những lần chat buổi đêm, ấy thế mà lại thân, rồi cùng làm radio......có thể tám đủ thứ chuyện trên đời......
Vậy mà cũng có lúc công việc nó cuốn con người ta đi mãi, rồi khi nhìn lại thì tình thân ấy hóa lơi lỏng tự khi nào....
Cún bận thực tập, bận viết báo cáo - gần tốt nghiệp rồi mà....Tôi bận học, bận đi thiện nguyện, bận hoạt động xã hội....Chúng tôi từ sau Tết đến giờ vẫn chưa có một cuộc nói chuyện trên skype đúng nghĩa....vẫn xa nhau sao đó....xa một cách tôi khó lý giải, dù là đang cố níu kéo...
Hôm trước tình cờ gặp một ng bạn nữa, cũng qua woim, vô tình tôi mới biết được bệnh tình của cún, vừa giận mà vừa thương....cô gái ấy lúc nào cũng bướng như thế đấy, bướng đến độ không chịu nói ra, làm tôi cứ tưởng là ổn, mà hóa ra tôi thành người vô tâm.........
Mấy hôm rày tôi ôn thi mệt đừ...tối đó đi ngủ sớm, vô tình Cún nhắn vào máy tôi "N ak, tớ bùn" - đến sáng hôm sau mới thấy tn, vội vàng nhắn lại, thì nhận thấy đâu đó trong tin nhắn của cún là sự thất vọng và có phần buồn vì sự vô tâm của tôi, đôi khi tôi muốn quan tâm một cách đúng nghĩa, không phải là những tin nhắn hỏi thăm cho có lệ......Vậy mà tôi lại rơi vào dòng xoáy đó....Những câu hỏi thăm cứ dần thấy vô hồn sao đó, khi tôi chỉ biết tình hình một cách mù mờ, cái cách khiến con người ta cảm thấy tôi chẳng quan tâm gì đến họ....nghe rất buồn......
Tối nay định hẹn cún lên skype, nàng ấy lại bận, không lên được....vì bác sĩ không cho về, sáng mai phải chuyển viện sớm.......Tôi ậm ừ, bảo không sao đâu nàng, nhưng thực chất tôi thấy có gì đó cứ nghẹn nghẹn ở giữa, không nuốt trôi được....Sư tử là thế đấy, quan tâm không bao giờ nói ra, nhưng thực lòng là lo lắng....Tối nay chắc cô gái của tôi lại buồn thêm nữa rồi.....xét nghiệm làm sao mà không được phẫu thuật vậy, câu hỏi đó cứ xoáy tôi mãi.......
Những người bạn trên woim, lâu ngày không gặp lại, tôi cũng bận việc, chẳng onl thường, thế dần đâm quên lãng......những khoảng không cứ dài ra vô tận.......và tôi thì cứ đứng trong im lặng không biết làm sao để níu kéo.........Tôi đang đợi đến ngày 20/5 này, ngày tự do, tôi sẽ đi xốc lại những mối quan hệ ấy, bởi ở đâu đó, họ vẫn rất quan trọng với tôi.......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét