Có những lúc, nhận ra, mình thật sự cô độc.....Có những lúc, chỉ muốn chạy vào 1 góc nào đó và ở yên trong đó....ngoài kia, thế giới phức tạp quá....Tôi sợ....
Hôm nay, nghe bài "Mùa Xa Nhau" của Emily mà lòng chậm lại một nhịp, cũng muốn hỏi BC như thế......
"Chuyện tình của mình thật không dễ dàng.
Một ngày nào đó kết thúc lửng lơ.
Em cũng không bất ngờ.
Em không thể nào tin rằng một sớm mai thức dậy, nắng vẫn chan hoà.
Chỉ một điều là, anh chợt biến mất khỏi em.
Chorus:
Mùa đông là quá lạnh để có thể chia tay.
Vì mùa đông rất cần có đôi vòng tay.
Người ta ôm lấy nhau.
Người ta quấn quýt nhau.
Tại sao em và anh cứ phải quên nhau?
Mùa đông là quá lạnh để có thể quên anh.
Sự thật là em vẫn nhớ anh bất kể đêm ngày.
Cứ chỉ mong, những ngày qua.
Chỉ là cơn mơ đến lúc thức giấc, chỉ vậy thôi.
Hòa vào dòng người trên phố tấp nập.
Người ta vội vã như ai cũng có một người đang chờ.
Tất cả chỉ khiến em thêm buồn hơn.
Em không thể nào tin rằng một sớm mai thức dậy, nắng vẫn chan hoà.
Chỉ một điều là, anh chợt biến mất khỏi em.
Mùa đông là quá lạnh để có thể chia tay.
Vì mùa đông rất cần có đôi vòng tay.
Người ta ôm lấy nhau.
Người ta quấn quýt nhau.
Tại sao em và anh cứ phải quên nhau?
Mùa đông là quá lạnh để có thể quên anh.
Sự thật là em vẫn nhớ anh bất kể đêm ngày.
Cứ chỉ mong, những ngày qua.
Chỉ là cơn mơ đến lúc thức giấc, chỉ vậy thôi.
Mùa đông không để dành hơi ấm anh được đâu.
Ngoài đường người lướt qua, từng đôi cứ lướt qua.
Chỉ riêng em lạc trong nỗi đau chia xa.
Mùa đông là quá lạnh để có thể quên anh.
Sự thật là em vẫn nhớ anh bất kể đêm ngày.
Cứ chỉ mong, những ngày qua.
Chỉ là cơn mơ đến lúc thức giấc, chỉ vậy thôi.
Mùa đông là quá lạnh để có thể xa nhau.
Mùa đông không để dành hơi ấm anh được đâu.
Ngoài đường người lướt qua, từng đôi cứ lướt qua.
Chỉ riêng em lạc trong nỗi đau chia xa.
Mùa đông là quá lạnh để có thể quên anh.
Sự thật là em vẫn nhớ anh bất kể đêm ngày.
Cứ chỉ mong, những ngày qua.
Chỉ là cơn mơ đến lúc thức giấc, chỉ vậy thôi"
My photos

Tổng số lượt xem trang
Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2015
Leo
Sư Tử và những điểm khó chối cãi -
1. Đã thích là tự đổ, không cần cưa, càng cưa càng khó đổ.
2. Thông minh có thể có hạn, nhưng ý tưởng bạo loạn thì vô cùng.
3. Thân thì thương không suy tính, đã không còn gì thì có trước mặt cũng như không tồn tại.
4. Đã phũ thì phũ vô cùng, không ngại nói lời khiến người khác tổn thương.
5. Không thể phân biệt được Sư Tử đang thích ai hay không và khó mà đoán được Sư Tử đang nghĩ gì, cảm thấy ra sao.
6. Cảm thấy cô đơn, cô độc, cảm giác khao khát chia sẻ, một điều gì đó, một ai đó thuộc về mình.
7. Sư Tử cho thấy một tính cách dứt khoát, nhưng không thể hiện sự khó khăn đằng sau những lựa chọn.
8. Sư Tử vừa điên vừa khờ, biết người ta rành rành như thế nhưng vẫn cố tin, hi vọng.
9. Sư Tử khao khát tự do, nhưng tự trói buộc mình, dễ cảm thấy tù túng, muốn thoát ly, muốn làm nhiều hơn.
10. Sư Tử sống lý trí tới lạnh lùng, nỗi buồn của Sư Tử không phải thứ để đem ra kể lể, họ thường hay vui vẻ trước mặt người khác, bởi người khác không có nghĩa vụ phải lắng nghe họ hoặc đơn giản là họ không tin.
1. Đã thích là tự đổ, không cần cưa, càng cưa càng khó đổ.
2. Thông minh có thể có hạn, nhưng ý tưởng bạo loạn thì vô cùng.
3. Thân thì thương không suy tính, đã không còn gì thì có trước mặt cũng như không tồn tại.
4. Đã phũ thì phũ vô cùng, không ngại nói lời khiến người khác tổn thương.
5. Không thể phân biệt được Sư Tử đang thích ai hay không và khó mà đoán được Sư Tử đang nghĩ gì, cảm thấy ra sao.
6. Cảm thấy cô đơn, cô độc, cảm giác khao khát chia sẻ, một điều gì đó, một ai đó thuộc về mình.
7. Sư Tử cho thấy một tính cách dứt khoát, nhưng không thể hiện sự khó khăn đằng sau những lựa chọn.
8. Sư Tử vừa điên vừa khờ, biết người ta rành rành như thế nhưng vẫn cố tin, hi vọng.
9. Sư Tử khao khát tự do, nhưng tự trói buộc mình, dễ cảm thấy tù túng, muốn thoát ly, muốn làm nhiều hơn.
10. Sư Tử sống lý trí tới lạnh lùng, nỗi buồn của Sư Tử không phải thứ để đem ra kể lể, họ thường hay vui vẻ trước mặt người khác, bởi người khác không có nghĩa vụ phải lắng nghe họ hoặc đơn giản là họ không tin.
Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015
BeP viết rất đúng, rất thấm !
Khi
tôi đi làm, tôi luôn tự hỏi mình một câu thế này : "Mày làm việc này
thì có học được cái gì mới không?" "Hôm nay mày sẽ giải quyết thêm được
việc gì?". Xa hơn, tôi hỏi mình "Tháng tới, năm tới mày sẽ phát triển
đến mức nào?"
Tôi sợ nhất một công việc dậm chân tại chỗ, sáng xách túi ra khỏi cửa, ngồi đồng 8 tiếng, làm cho xong việc và trở về nhà theo kiểu thoát khỏi ngục tù. Đó không phải là thứ tôi lựa chọn (tất nhiên, thời buổi khó khăn như hiện tại, có được việc làm, nuôi nổi bản thân và chút ít đóng góp cho gia đình thì bạn là người quá may mắn) - có thể là tôi quá tham lam, vừa muốn một công việc mình thích, lại vừa muốn có tiền (vâng, mục đích tối cao của việc đi làm).
Nhưng bản thân tôi ko chấp nhận việc hy sinh tất cả chỉ để kiếm tiền. Tôi muốn mình hoàn thiện hơn, đó là mong ước lớn nhất của bản thân. Tôi nghĩ rằng khi tôi hoàn thiện các kỹ năng của mình, thì tiền sẽ tự tìm đến sau đó. Cho nên tôi nghĩ đi làm cũng giống như đi học vậy. Mỗi ngày tôi sẽ cố gắng tìm ra một "mục đích" để làm và học hỏi ngày hôm đó, để duy trì cái say mê công việc. Tôi sợ mình bị ì nếu ngồi lâu quá, làm một công việc nhàm chán ngày này qua ngày khác rồi đâm ra khó tính cáu bẳn. Tôi sợ nhất và ám ảnh nhất về việc này.
Tôi đã gặp không ít người trẻ, như tôi, giỏi hơn tôi rất nhiều, nhưng họ bị nhét vào những công việc nhạt nhẽo, rồi chào buổi sáng bằng những cái ngáp, dăm cốc cà phê nguội, họ mất hết động lực để phấn đấu, phát triển. Trước đó họ từng nói với tôi: "Tao sẽ học thêm cái này, cái kia, dành tiền đi chỗ này, chỗ khác" nhưng rồi với cái nhịp đều đều lặp lại ngày này qua ngày khác, họ dần cũng chỉ như một cái bóng, chờ tiếng chuông reo báo hết giờ rồi về nhà, vạ vật vài vại bia, ăn bát cơm, lướt nét vài thông tin vô bổ rồi lại nằm ngủ. Họ không còn kể về những ước mơ vẫn cháy trong họ như trước nữa, thay vào đó, họ lo lắng về biên chế, đấu đá, cắt giảm ngân sách, xã hội thời cuộc rồi dần bất mãn với cuộc sống họ hiện có bây giờ.
Đó có lẽ là cái hoảng loạn tuổi hai mươi như tôi đọc ở đâu đó, tự nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn quanh, ko biết mình ở đâu, muốn gì, đi tiếp thế nào. Tôi đã từng như vậy, khoảng thời gian thất nghiệp gia đình nuôi cơm, trợ cấp - tôi thấm thía điều đó. Có những ngày tôi ngủ đến hết trưa, ăn vội một bữa ngoài đường, tạt ra làm cốc cà phê trên phố, đợi các anh em đến rồi đánh bi a đến tối mới mò về ăn bữa cơm qua loa cũng gia đình, ngày này qua ngày khác. Tôi nghĩ ra các thú tiêu khiển, các việc tiêu tiền, để cho mình cảm thấy bận rộn, và "đang sống" - mâu thuẫn ở chỗ tôi không làm ra tiền, không kiếm được tiền lúc ấy. Nếu không có chút ít bản lĩnh, tôi dám chắc tôi đã đánh mất mình vào những việc không hay trong những giây phút như vậy chỉ để có tiền tiêu, để say, để quên.
Nhưng có lẽ phải rất cảm ơn khoảng thời gian "mất phương hướng" đó, gia đình tôi nữa, những người chưa bao giờ đánh mất lòng tin vào tôi trong những khúc quanh của cuộc đời. Tôi quyết định thông báo việc mình thất nghiệp chứ chẳng giấu diếm lấp liếm nó nữa - tôi tự bảo mình phải nhìn thẳng vào vấn đề, rồi giải quyết nó, chứ đừng giả vờ như vấn đề ấy ko tồn tại, và có "phép màu" nào đó sẽ xảy ra với tôi.
Chẳng có cái phép màu nào cả, phải tự bản thân đối diện và giải quyết vấn đề của chính mình. Quay cuồng với nó, bấu víu với những mối quan hệ, những cuộc điện thoại, rồi hàng giờ sửa CV, tìm những việc trên mạng rồi apply liên tục. Đúng vậy, khi bạn toàn tâm toàn ý vào một việc, kiểu gì cũng có đường để giải quyết - và đó mới thực sự là Phép Màu, do chính bạn mang lại cho bản thân.
Rồi cứ thế công việc cứ nối tiếp nhau tìm đến, một người anh giúp đỡ tôi, một người chị cần tìm người viết bài, tôi thoát ra được cái mông lung như đã nói ở phía trên. Nhưng do còn ám ảnh bởi chuỗi ngày thất nghiệp, tôi tự dặn lòng phải hoàn thiện hơn nữa, làm tốt hơn nữa. Tôi không ngại giả làm nhân viên bảo hiểm gọi điện vào số đối tác để kiểm tra thái độ rồi dò hỏi các thông tin, tôi chẳng ngại ngày biên mấy chục cái thư rồi đi chào từng khách hàng, chẳng ngán cái việc giữa trưa nắng gắt nhất có người gọi, có cơ hội, tôi nhảy ngay lên xe, bỏ cơm bỏ thời gian để đến với khách, chăm sóc nâng niu các mối quan hệ để khi cần có thể liên kết được lại với họ.
May mắn là sách giúp tôi thăng bằng lại rất nhiều trong những lúc khủng hoảng, tôi tìm đến sách, một nơi im lặng và tìm lại đam mê. Vừa khéo là hiện tại tôi được làm việc nhiều hơn với chúng, một công việc thêm nếm, nhưng đầy hạnh phúc. May mắn như tôi nói với các bạn của tôi, vì đó là việc tôi rất thích, được đọc và viết những cảm nghĩ của mình, được gặp những người cũng chung niềm đam mê như tôi, và biến nhiều nhiều dự định dở dang thành hiện thực.
Hiện tại, khi viết những dòng chữ này chia sẻ với mọi người ngày đầu tuần, tôi biết ơn cuộc sống và những bài học được ban tặng. Tôi thấy mình luôn là một người may mắn, gặp nhiều người tốt và cơ hội lớn. Và vì sợ thất nghiệp (luôn là vậy), nên tôi hay lảm nhảm mình phải chuyên nghiệp hơn nữa, nếu như tôi ngu dốt hơn người ta, thì tôi phải cố thêm gấp đôi gấp ba để bù lại cái thiếu hụt đó. Đặt cho mình nhiều mục tiêu mới phía trước để ép mình phải cố gắng, đặt ra các dead line chứ ko phải là timeline nữa để không được chây ỳ. Thành ra tôi bây giờ sinh ra cái tính cầu toàn đáng ghét, việc nào cũng muốn phải hoàn thành, và thực hiện nó tận tâm nhất có thể, có lẽ vì thế mà hiện giờ tôi Stress còn nhiều hơn thời gian trước, nhưng thôi, đó vẫn là cái Stress dễ chịu.
Chưa biết rồi mai này thế nào, tôi có thêm thắt được cái gì mới không, nhưng nếu để dừng lại ngó quanh một lần nữa vào lúc này, tôi biết mình phải làm gì, đi từ đâu, hoàn thiện thêm phần nào trong những thiếu hụt mà bản thân đang gặp. Tôi cũng nhìn ra tôi của 1 tháng tới, 3 tháng tiếp theo, và mục đích của 1 năm trước mắt là gì.
Tôi mong cho các bạn tìm được mục đích của những việc mình làm hiện giờ, và sức khỏe để thực hiện chúng. Hãy chăm chỉ, hãy dậy sớm hơn, ăn sáng đầy đủ, làm cho mình bận rộn nhất có thể! Hãy sống. Hãy đối diện với vấn đề của bản thân, nhìn thẳng vào nó, tôi tin rằng bạn sẽ có cách giải quyết, và tìm được một con đường cho riêng mình, dù ngắn hay dài để đi tới thành công.
Ngày hôm qua có một người chia sẻ trên tường của tôi đoạn viết này:
“Mới đây tôi quên mật khẩu Email. Câu hỏi bảo mật của tôi (đặt từ nhiều năm trước) là: “Lúc lớn lên bạn muốn trở thành ai?”.Tôi không thể nhớ nổi câu trả lời ban đầu của tôi…
Tôi tự hỏi là không biết bao nhiêu người đã lạc đường; và họ có bao giờ tìm lại được ước mơ của họ không?”
Còn bạn thì sao?
Chúc cả nhà một tuần làm việc hiệu quả!
From BeP
Tôi sợ nhất một công việc dậm chân tại chỗ, sáng xách túi ra khỏi cửa, ngồi đồng 8 tiếng, làm cho xong việc và trở về nhà theo kiểu thoát khỏi ngục tù. Đó không phải là thứ tôi lựa chọn (tất nhiên, thời buổi khó khăn như hiện tại, có được việc làm, nuôi nổi bản thân và chút ít đóng góp cho gia đình thì bạn là người quá may mắn) - có thể là tôi quá tham lam, vừa muốn một công việc mình thích, lại vừa muốn có tiền (vâng, mục đích tối cao của việc đi làm).
Nhưng bản thân tôi ko chấp nhận việc hy sinh tất cả chỉ để kiếm tiền. Tôi muốn mình hoàn thiện hơn, đó là mong ước lớn nhất của bản thân. Tôi nghĩ rằng khi tôi hoàn thiện các kỹ năng của mình, thì tiền sẽ tự tìm đến sau đó. Cho nên tôi nghĩ đi làm cũng giống như đi học vậy. Mỗi ngày tôi sẽ cố gắng tìm ra một "mục đích" để làm và học hỏi ngày hôm đó, để duy trì cái say mê công việc. Tôi sợ mình bị ì nếu ngồi lâu quá, làm một công việc nhàm chán ngày này qua ngày khác rồi đâm ra khó tính cáu bẳn. Tôi sợ nhất và ám ảnh nhất về việc này.
Tôi đã gặp không ít người trẻ, như tôi, giỏi hơn tôi rất nhiều, nhưng họ bị nhét vào những công việc nhạt nhẽo, rồi chào buổi sáng bằng những cái ngáp, dăm cốc cà phê nguội, họ mất hết động lực để phấn đấu, phát triển. Trước đó họ từng nói với tôi: "Tao sẽ học thêm cái này, cái kia, dành tiền đi chỗ này, chỗ khác" nhưng rồi với cái nhịp đều đều lặp lại ngày này qua ngày khác, họ dần cũng chỉ như một cái bóng, chờ tiếng chuông reo báo hết giờ rồi về nhà, vạ vật vài vại bia, ăn bát cơm, lướt nét vài thông tin vô bổ rồi lại nằm ngủ. Họ không còn kể về những ước mơ vẫn cháy trong họ như trước nữa, thay vào đó, họ lo lắng về biên chế, đấu đá, cắt giảm ngân sách, xã hội thời cuộc rồi dần bất mãn với cuộc sống họ hiện có bây giờ.
Đó có lẽ là cái hoảng loạn tuổi hai mươi như tôi đọc ở đâu đó, tự nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn quanh, ko biết mình ở đâu, muốn gì, đi tiếp thế nào. Tôi đã từng như vậy, khoảng thời gian thất nghiệp gia đình nuôi cơm, trợ cấp - tôi thấm thía điều đó. Có những ngày tôi ngủ đến hết trưa, ăn vội một bữa ngoài đường, tạt ra làm cốc cà phê trên phố, đợi các anh em đến rồi đánh bi a đến tối mới mò về ăn bữa cơm qua loa cũng gia đình, ngày này qua ngày khác. Tôi nghĩ ra các thú tiêu khiển, các việc tiêu tiền, để cho mình cảm thấy bận rộn, và "đang sống" - mâu thuẫn ở chỗ tôi không làm ra tiền, không kiếm được tiền lúc ấy. Nếu không có chút ít bản lĩnh, tôi dám chắc tôi đã đánh mất mình vào những việc không hay trong những giây phút như vậy chỉ để có tiền tiêu, để say, để quên.
Nhưng có lẽ phải rất cảm ơn khoảng thời gian "mất phương hướng" đó, gia đình tôi nữa, những người chưa bao giờ đánh mất lòng tin vào tôi trong những khúc quanh của cuộc đời. Tôi quyết định thông báo việc mình thất nghiệp chứ chẳng giấu diếm lấp liếm nó nữa - tôi tự bảo mình phải nhìn thẳng vào vấn đề, rồi giải quyết nó, chứ đừng giả vờ như vấn đề ấy ko tồn tại, và có "phép màu" nào đó sẽ xảy ra với tôi.
Chẳng có cái phép màu nào cả, phải tự bản thân đối diện và giải quyết vấn đề của chính mình. Quay cuồng với nó, bấu víu với những mối quan hệ, những cuộc điện thoại, rồi hàng giờ sửa CV, tìm những việc trên mạng rồi apply liên tục. Đúng vậy, khi bạn toàn tâm toàn ý vào một việc, kiểu gì cũng có đường để giải quyết - và đó mới thực sự là Phép Màu, do chính bạn mang lại cho bản thân.
Rồi cứ thế công việc cứ nối tiếp nhau tìm đến, một người anh giúp đỡ tôi, một người chị cần tìm người viết bài, tôi thoát ra được cái mông lung như đã nói ở phía trên. Nhưng do còn ám ảnh bởi chuỗi ngày thất nghiệp, tôi tự dặn lòng phải hoàn thiện hơn nữa, làm tốt hơn nữa. Tôi không ngại giả làm nhân viên bảo hiểm gọi điện vào số đối tác để kiểm tra thái độ rồi dò hỏi các thông tin, tôi chẳng ngại ngày biên mấy chục cái thư rồi đi chào từng khách hàng, chẳng ngán cái việc giữa trưa nắng gắt nhất có người gọi, có cơ hội, tôi nhảy ngay lên xe, bỏ cơm bỏ thời gian để đến với khách, chăm sóc nâng niu các mối quan hệ để khi cần có thể liên kết được lại với họ.
May mắn là sách giúp tôi thăng bằng lại rất nhiều trong những lúc khủng hoảng, tôi tìm đến sách, một nơi im lặng và tìm lại đam mê. Vừa khéo là hiện tại tôi được làm việc nhiều hơn với chúng, một công việc thêm nếm, nhưng đầy hạnh phúc. May mắn như tôi nói với các bạn của tôi, vì đó là việc tôi rất thích, được đọc và viết những cảm nghĩ của mình, được gặp những người cũng chung niềm đam mê như tôi, và biến nhiều nhiều dự định dở dang thành hiện thực.
Hiện tại, khi viết những dòng chữ này chia sẻ với mọi người ngày đầu tuần, tôi biết ơn cuộc sống và những bài học được ban tặng. Tôi thấy mình luôn là một người may mắn, gặp nhiều người tốt và cơ hội lớn. Và vì sợ thất nghiệp (luôn là vậy), nên tôi hay lảm nhảm mình phải chuyên nghiệp hơn nữa, nếu như tôi ngu dốt hơn người ta, thì tôi phải cố thêm gấp đôi gấp ba để bù lại cái thiếu hụt đó. Đặt cho mình nhiều mục tiêu mới phía trước để ép mình phải cố gắng, đặt ra các dead line chứ ko phải là timeline nữa để không được chây ỳ. Thành ra tôi bây giờ sinh ra cái tính cầu toàn đáng ghét, việc nào cũng muốn phải hoàn thành, và thực hiện nó tận tâm nhất có thể, có lẽ vì thế mà hiện giờ tôi Stress còn nhiều hơn thời gian trước, nhưng thôi, đó vẫn là cái Stress dễ chịu.
Chưa biết rồi mai này thế nào, tôi có thêm thắt được cái gì mới không, nhưng nếu để dừng lại ngó quanh một lần nữa vào lúc này, tôi biết mình phải làm gì, đi từ đâu, hoàn thiện thêm phần nào trong những thiếu hụt mà bản thân đang gặp. Tôi cũng nhìn ra tôi của 1 tháng tới, 3 tháng tiếp theo, và mục đích của 1 năm trước mắt là gì.
Tôi mong cho các bạn tìm được mục đích của những việc mình làm hiện giờ, và sức khỏe để thực hiện chúng. Hãy chăm chỉ, hãy dậy sớm hơn, ăn sáng đầy đủ, làm cho mình bận rộn nhất có thể! Hãy sống. Hãy đối diện với vấn đề của bản thân, nhìn thẳng vào nó, tôi tin rằng bạn sẽ có cách giải quyết, và tìm được một con đường cho riêng mình, dù ngắn hay dài để đi tới thành công.
Ngày hôm qua có một người chia sẻ trên tường của tôi đoạn viết này:
“Mới đây tôi quên mật khẩu Email. Câu hỏi bảo mật của tôi (đặt từ nhiều năm trước) là: “Lúc lớn lên bạn muốn trở thành ai?”.Tôi không thể nhớ nổi câu trả lời ban đầu của tôi…
Tôi tự hỏi là không biết bao nhiêu người đã lạc đường; và họ có bao giờ tìm lại được ước mơ của họ không?”
Còn bạn thì sao?
Chúc cả nhà một tuần làm việc hiệu quả!
From BeP
Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015
Very good model of social enterprise
Cô giáo Nhật và nghệ thuật gói quà Furoshiki
Furoshiki
là nghệ thuật gói quà bằng vải truyền thống của Nhật Bản. Một cố giáo
trẻ người Nhật 10 năm sống tại Việt Nam đang hàng ngày xin những mảnh
vải vụn ở các nhà may, về hướng dẫn Furoshiki miễn phí cho bệnh nhân
nghèo TP HCM.
Sari Kurisu (29 tuổi) cho biết, Nhật Bản quê hương cô là đất nước nổi tiếng cầu kỳ trong văn hóa tặng quà. Furoshiki là nghệ thuật gói quà bằng vải giúp món quà trở nên trang trọng, dễ dàng xách đi. |
Từ một tấm vải, người Nhật sáng tạo ra nhiều kiểu thắt gút, gấp, xếp khác nhau với nhiều loại vải hoa văn đa dạng. Thành phẩm bao giờ cũng đảm bảo tính trang trọng, dễ cầm nắm và mang theo bên người. Ngày nay Furoshiki phổ biến ở nhiều nơi trên thế giới và xu hướng trở thành một trào lưu mới, song nó vẫn còn mới mẻ ở Việt Nam. |
Bận rộn với công việc quản lý thiết kế cho một công ty thời trang Nhật tại Việt Nam, Sari vẫn dành nhiều thời gian nghiên cứu nghệ thuật gói quà truyền thống. Từ năm 2003, cô cùng một người bạn Nhật tên là Maiko thực hiện dự án dạy làm vải gói quà, tạo công ăn việc làm cho những người Việt có hoàn cảnh kém may mắn hoặc bệnh tật. |
Vải gói quà Furoshiki được khâu bằng tay. Sari tận dụng những mảnh vải dư xin từ các cửa hàng may mặc để tái chế nên vừa giúp bảo vệ môi trường vừa tạo nguồn thu nhập người nghèo. |
Mỗi tấm vải gói quà thành phẩm như thế này có giá từ 100 đến vài trăm nghìn đồng, tùy kích cỡ. |
Từ một tấm vải lớn, người dùng có thể gói thành nhiều kiểu khác nhau tùy vào hình dáng của món quà như: chai rượu, hộp bánh, sách truyện... |
Gói quà hình thù ra sao, khéo léo chăm chút hay cẩu thả cũng thể hiện tình cảm, sự trân trọng của người tặng đối với người nhận. Vải này sau khi sử dụng, người ta không vứt đi mà giặt sạch để đựng vật dụng khác. |
Hoặc được dùng làm một chiếc khăn trùm đầu cho phụ nữ ở nhà. Sari cộng tác với MOF tổ chức một triển lãm nghệ thuật gói quà Furoshiki từ ngày 10/11 đến 24/11 tại quận 1 và Bình Thạnh, TP HCM. Ngày 25/11 cô sẽ hướng dẫn 20 kiểu gói quà khác nhau hoàn toàn miễn phí. |
Những mảnh vải thừa cũng được Sari tận dụng để may thành một chiếc yếm mặc cho em bé. |
Trung bình một ngày, mỗi nhân công có thể may từ một đến vài tấm khăn, thu nhập từ 100 đến vài trăm nghìn đồng. Sari chia sẻ, hiện nay khó khăn lớn nhất của cô là tìm đầu ra ổn định cho sản phẩm, bởi mặt hàng này chưa có thương hiệu mà lại rất kén thị trường. |
"Tôi không muốn những người nghèo phải may vá cả đời, hy vọng công việc này giúp họ có thêm thu nhập, cải thiện cuộc sống để tìm được một việc làm tốt hơn", Sari mỉm cười nói bằng giọng Việt lơ lớ. |
Gần 10 năm sống tại Việt Nam và yêu một chàng trai Sài Gòn, Sari cho biết cô thích nhất ở người Việt là rất trọng tình nghĩa gia đình. Cô dự định sẽ ở lại đất nước hình chữ S để lập nghiệp và tiếp tục công việc giúp đỡ những con người có hoàn cảnh kém may mắn. |
Blind date
Blind date...
Hôm nay bị đặt vào một tình huống y như phim, cùng chị bạn ra ngồi uống nước, ai dè bà ấy rủ mình ra để ngồi chờ gặp mặt chung với người bà ấy đang nhắn tin qua lại bữa giờ....
Tự dưng về nghĩ: Con người ta đôi khi cô đơn đến vậy sao? Cần một ai đó lắng nghe, chat chit hàng đêm. Cần một ai đó làm điều đặc biệt để thấy mình vẫn hiện hữu. Người lạ - họ không biết gì về ta, nên ta có thể thoải mái xả, không sợ đánh giá, không sợ nhận xét, không sợ gì cả ?
Hôm nay bị đặt vào một tình huống y như phim, cùng chị bạn ra ngồi uống nước, ai dè bà ấy rủ mình ra để ngồi chờ gặp mặt chung với người bà ấy đang nhắn tin qua lại bữa giờ....
Tự dưng về nghĩ: Con người ta đôi khi cô đơn đến vậy sao? Cần một ai đó lắng nghe, chat chit hàng đêm. Cần một ai đó làm điều đặc biệt để thấy mình vẫn hiện hữu. Người lạ - họ không biết gì về ta, nên ta có thể thoải mái xả, không sợ đánh giá, không sợ nhận xét, không sợ gì cả ?
Rốt cuộc, thì những mối quan hệ không rõ ràng, có xoa dịu được sự cô đơn và hoang mang trong chính bản thân?
Khái niệm "Một người bạn vô danh, chỉ đơn thuần để nhắn tin và chat chit tâm sự" - liệu có phải là liều morphine tốt?
Và có lời giải nào - cho hội chứng cô đơn ấy?
Khái niệm "Một người bạn vô danh, chỉ đơn thuần để nhắn tin và chat chit tâm sự" - liệu có phải là liều morphine tốt?
Và có lời giải nào - cho hội chứng cô đơn ấy?
Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015
Challenges - screw it !
If life gives you more challenges, you should try even more to overcome it !
Nghe nhạc thả lỏng và tiếp tục chiến !
https://www.youtube.com/watch?v=O3Bl8FV6sEo
Nghe nhạc thả lỏng và tiếp tục chiến !
https://www.youtube.com/watch?v=O3Bl8FV6sEo
Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015
Những bài post "Only me" trên FB
1. Có những ngày như thế này, đứng trước 1 bãi biển lộng gió nào đó, tóc
bay rối mù, nhưng tuyệt nhiên trong tâm trí vẫn in hình bãi biển đó,
những con sao biển đó smile emoticon
Tự khi nào bãi biển đó thành chuẩn mực để so sánh, và trở thành 1 thứ khó quên smile emoticon
Đi đâu cũng nhớ biển này, là sao?
Thấy biển nào cũng nhớ biển này, là sao?
--Đáp án: Biển Cảnh Dương (Huế)
2.
"Cởi trói áp lực đi em. Truyền thông thì không có khuôn mẫu, quan trọng là em muốn các bạn viết theo cách như thế nào. Góc nhìn của 1 người trẻ - trong trường hợp này có vẻ thích hợp hơn là việc mong mỏi bạn viết như 1 chuyên gia"
Vâng, cái em đang muốn là "Góc nhìn của người trẻ". Có thể đúng, có thể sai, nhưng luôn có LỬA
Chốt lại là, truyền thông thì không có khuôn mẫu. Báo chí định hướng cho độc giả, hay chạy theo những gì độc giả muốn đọc?
Nhiệm vụ chính của báo chí thực ra là gợi mở càng nhiều góc nhìn càng tốt, chuyển tải càng nhiều góc độ đa dạng trong thông tin càng tốt. Còn độc giả sẽ là người quyết định họ chọn góc nhìn nào.
Gãi xong chỗ ngứa rồi ! :)
3. Mấy con Sư Tử (Leo) nó hay có cơn, hay điên điên bất chợt.
Nó nóng lên, chửi bới rồi xong, bữa sau gặp lại là hết. Chủ yếu la hét vậy để đối phương hiểu lòng mình, hiểu suy nghĩ mình. Còn nếu đối phương không quan trọng thì kệ tía, đất ai nấy sống. Dạng khẩu xà tâm phật này, không phải ai cũng hiểu, cũng thông cảm được với những lần Sư tử lên cơn, cắn bậy bạ, gây sát thương bằng lời nói.
Nhưng bù lại, ai hiểu được, ai chấp nhận được thì đã có 1 tài sản vô giá là sự trung thành tuyệt đối của Sư Tử :)
---Kí tên: Sư tử hâm---
4. 6 more weeks...Jump out from this mess into another mess :))) Finding, yes, keep finding. In the middle of nowhere. Is it worth? Paperwork, admin or running errand? Just want to screw it off.....
5. Đang đọc "Chuyện thực tập" của chi Mai Anh D và chỉ muốn hú hét lên - cảm giác tác giả cứ như đang nói hộ mình vậy....Vì câu "Tôi muốn trải nghiệm cảm giác đi làm" mà từ đó có khối chuyện hay ho để học, để ngẫm. Và thích nhất câu "Quan trọng không phải bạn trải qua những chuyện gì, mà là cách bạn trải nghiệm nó như thế nào"
Tự khi nào bãi biển đó thành chuẩn mực để so sánh, và trở thành 1 thứ khó quên smile emoticon
Đi đâu cũng nhớ biển này, là sao?
Thấy biển nào cũng nhớ biển này, là sao?
--Đáp án: Biển Cảnh Dương (Huế)
2.
"Cởi trói áp lực đi em. Truyền thông thì không có khuôn mẫu, quan trọng là em muốn các bạn viết theo cách như thế nào. Góc nhìn của 1 người trẻ - trong trường hợp này có vẻ thích hợp hơn là việc mong mỏi bạn viết như 1 chuyên gia"
Vâng, cái em đang muốn là "Góc nhìn của người trẻ". Có thể đúng, có thể sai, nhưng luôn có LỬA
Chốt lại là, truyền thông thì không có khuôn mẫu. Báo chí định hướng cho độc giả, hay chạy theo những gì độc giả muốn đọc?
Nhiệm vụ chính của báo chí thực ra là gợi mở càng nhiều góc nhìn càng tốt, chuyển tải càng nhiều góc độ đa dạng trong thông tin càng tốt. Còn độc giả sẽ là người quyết định họ chọn góc nhìn nào.
Gãi xong chỗ ngứa rồi ! :)
3. Mấy con Sư Tử (Leo) nó hay có cơn, hay điên điên bất chợt.
Nó nóng lên, chửi bới rồi xong, bữa sau gặp lại là hết. Chủ yếu la hét vậy để đối phương hiểu lòng mình, hiểu suy nghĩ mình. Còn nếu đối phương không quan trọng thì kệ tía, đất ai nấy sống. Dạng khẩu xà tâm phật này, không phải ai cũng hiểu, cũng thông cảm được với những lần Sư tử lên cơn, cắn bậy bạ, gây sát thương bằng lời nói.
Nhưng bù lại, ai hiểu được, ai chấp nhận được thì đã có 1 tài sản vô giá là sự trung thành tuyệt đối của Sư Tử :)
---Kí tên: Sư tử hâm---
4. 6 more weeks...Jump out from this mess into another mess :))) Finding, yes, keep finding. In the middle of nowhere. Is it worth? Paperwork, admin or running errand? Just want to screw it off.....
5. Đang đọc "Chuyện thực tập" của chi Mai Anh D và chỉ muốn hú hét lên - cảm giác tác giả cứ như đang nói hộ mình vậy....Vì câu "Tôi muốn trải nghiệm cảm giác đi làm" mà từ đó có khối chuyện hay ho để học, để ngẫm. Và thích nhất câu "Quan trọng không phải bạn trải qua những chuyện gì, mà là cách bạn trải nghiệm nó như thế nào"
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)