Thênh thang khúc độc hành
Tôi ôm đàn tôi hát
Thênh thang con đường dài
Tôi - xách balo và đi :)
Tình tính tang, khúc ca đêm dài
Tình tính tang, nẻo đường thiện nguyện ta chờ
Tình tính tang, lên miền cao gió hát
Tình tính tang, tôi đi tìm chính tôi :)
My photos

Tổng số lượt xem trang
Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013
Trầm ngâm đêm khuya
Hôm nay học bài mà lòng cũng nghĩ nhiều lắm....Tôi nghĩ về các mối quan hệ....
Cún là người bạn tôi gặp qua woim - mối nhân duyên cực kì đáng quý. Những lần chat buổi đêm, ấy thế mà lại thân, rồi cùng làm radio......có thể tám đủ thứ chuyện trên đời......
Vậy mà cũng có lúc công việc nó cuốn con người ta đi mãi, rồi khi nhìn lại thì tình thân ấy hóa lơi lỏng tự khi nào....
Cún bận thực tập, bận viết báo cáo - gần tốt nghiệp rồi mà....Tôi bận học, bận đi thiện nguyện, bận hoạt động xã hội....Chúng tôi từ sau Tết đến giờ vẫn chưa có một cuộc nói chuyện trên skype đúng nghĩa....vẫn xa nhau sao đó....xa một cách tôi khó lý giải, dù là đang cố níu kéo...
Hôm trước tình cờ gặp một ng bạn nữa, cũng qua woim, vô tình tôi mới biết được bệnh tình của cún, vừa giận mà vừa thương....cô gái ấy lúc nào cũng bướng như thế đấy, bướng đến độ không chịu nói ra, làm tôi cứ tưởng là ổn, mà hóa ra tôi thành người vô tâm.........
Mấy hôm rày tôi ôn thi mệt đừ...tối đó đi ngủ sớm, vô tình Cún nhắn vào máy tôi "N ak, tớ bùn" - đến sáng hôm sau mới thấy tn, vội vàng nhắn lại, thì nhận thấy đâu đó trong tin nhắn của cún là sự thất vọng và có phần buồn vì sự vô tâm của tôi, đôi khi tôi muốn quan tâm một cách đúng nghĩa, không phải là những tin nhắn hỏi thăm cho có lệ......Vậy mà tôi lại rơi vào dòng xoáy đó....Những câu hỏi thăm cứ dần thấy vô hồn sao đó, khi tôi chỉ biết tình hình một cách mù mờ, cái cách khiến con người ta cảm thấy tôi chẳng quan tâm gì đến họ....nghe rất buồn......
Tối nay định hẹn cún lên skype, nàng ấy lại bận, không lên được....vì bác sĩ không cho về, sáng mai phải chuyển viện sớm.......Tôi ậm ừ, bảo không sao đâu nàng, nhưng thực chất tôi thấy có gì đó cứ nghẹn nghẹn ở giữa, không nuốt trôi được....Sư tử là thế đấy, quan tâm không bao giờ nói ra, nhưng thực lòng là lo lắng....Tối nay chắc cô gái của tôi lại buồn thêm nữa rồi.....xét nghiệm làm sao mà không được phẫu thuật vậy, câu hỏi đó cứ xoáy tôi mãi.......
Những người bạn trên woim, lâu ngày không gặp lại, tôi cũng bận việc, chẳng onl thường, thế dần đâm quên lãng......những khoảng không cứ dài ra vô tận.......và tôi thì cứ đứng trong im lặng không biết làm sao để níu kéo.........Tôi đang đợi đến ngày 20/5 này, ngày tự do, tôi sẽ đi xốc lại những mối quan hệ ấy, bởi ở đâu đó, họ vẫn rất quan trọng với tôi.......
Cún là người bạn tôi gặp qua woim - mối nhân duyên cực kì đáng quý. Những lần chat buổi đêm, ấy thế mà lại thân, rồi cùng làm radio......có thể tám đủ thứ chuyện trên đời......
Vậy mà cũng có lúc công việc nó cuốn con người ta đi mãi, rồi khi nhìn lại thì tình thân ấy hóa lơi lỏng tự khi nào....
Cún bận thực tập, bận viết báo cáo - gần tốt nghiệp rồi mà....Tôi bận học, bận đi thiện nguyện, bận hoạt động xã hội....Chúng tôi từ sau Tết đến giờ vẫn chưa có một cuộc nói chuyện trên skype đúng nghĩa....vẫn xa nhau sao đó....xa một cách tôi khó lý giải, dù là đang cố níu kéo...
Hôm trước tình cờ gặp một ng bạn nữa, cũng qua woim, vô tình tôi mới biết được bệnh tình của cún, vừa giận mà vừa thương....cô gái ấy lúc nào cũng bướng như thế đấy, bướng đến độ không chịu nói ra, làm tôi cứ tưởng là ổn, mà hóa ra tôi thành người vô tâm.........
Mấy hôm rày tôi ôn thi mệt đừ...tối đó đi ngủ sớm, vô tình Cún nhắn vào máy tôi "N ak, tớ bùn" - đến sáng hôm sau mới thấy tn, vội vàng nhắn lại, thì nhận thấy đâu đó trong tin nhắn của cún là sự thất vọng và có phần buồn vì sự vô tâm của tôi, đôi khi tôi muốn quan tâm một cách đúng nghĩa, không phải là những tin nhắn hỏi thăm cho có lệ......Vậy mà tôi lại rơi vào dòng xoáy đó....Những câu hỏi thăm cứ dần thấy vô hồn sao đó, khi tôi chỉ biết tình hình một cách mù mờ, cái cách khiến con người ta cảm thấy tôi chẳng quan tâm gì đến họ....nghe rất buồn......
Tối nay định hẹn cún lên skype, nàng ấy lại bận, không lên được....vì bác sĩ không cho về, sáng mai phải chuyển viện sớm.......Tôi ậm ừ, bảo không sao đâu nàng, nhưng thực chất tôi thấy có gì đó cứ nghẹn nghẹn ở giữa, không nuốt trôi được....Sư tử là thế đấy, quan tâm không bao giờ nói ra, nhưng thực lòng là lo lắng....Tối nay chắc cô gái của tôi lại buồn thêm nữa rồi.....xét nghiệm làm sao mà không được phẫu thuật vậy, câu hỏi đó cứ xoáy tôi mãi.......
Những người bạn trên woim, lâu ngày không gặp lại, tôi cũng bận việc, chẳng onl thường, thế dần đâm quên lãng......những khoảng không cứ dài ra vô tận.......và tôi thì cứ đứng trong im lặng không biết làm sao để níu kéo.........Tôi đang đợi đến ngày 20/5 này, ngày tự do, tôi sẽ đi xốc lại những mối quan hệ ấy, bởi ở đâu đó, họ vẫn rất quan trọng với tôi.......
Những việc cần làm cho tuổi 22 - nhặt trên FB
Cho những ai đang và sẽ tuổi 22 ...
1. Là năm mà sức khoẻ của bạn ở ngưỡng cao nhất. Khoa học chứng minh
rằng tuổi 22 là tuổi mà quá trình trao đổi chất ở cơ thể bạn phải nói là
hoàn hảo. Bạn có thể ăn nhậu với đám bạn thâu đêm mà sáng hôm sau vẫn
có thể tỉnh như sáo đi làm. Bạn có thể dành hết tiền đi du lịch để rồi
ăn mỳ tôm cả tháng mà vẫn chẳng xi nhê gì. Vậy nên, hãy tận dụng nó mà
quậy tưng bừng đi. Hãy tận dụng nó để thử tất cả những thứ mà bạn luôn
muốn thử. Hãy tận dụng nó để leo những đỉnh núi mà bạn luôn muốn leo.
2. Là năm bạn được quyền vấp ngã và đứng dậy. Bạn được phép phạm sai
lầm, được phép đưa ra những quyết định tồi tệ, được phép liều, được phép
dại dột. Bạn được phép để một kiểu tóc thật ngố không hợp với mình,
được phép yêu nhầm người, được phép dốc hết tiền tiết kiệm để theo đuổi
một kế hoạch điên rồ. Mới bước chân vào đời, bạn làm gì đã có gì đâu mà
mất? Nếu mọi chuyện ổn, bạn đạt được điều gì đó. Nếu mọi chuyện không
ổn, bạn học được một điều gì đó. Chẳng ai trách bạn cả vì dù sao thì bạn
cũng mới chỉ 22 thôi mà.
3. Là năm vô cùng quan trọng để bạn
học hỏi. Bạn không còn là một cô bé, cậu bé sinh viên hỏi cái gì cũng
không biết nữa rồi. 22 tuổi, chúng mình cần phải biết phân biệt một vài
loại rượu, phải biết mua quà gì cho ai nhân dịp gì, phải biết vài bản
nhạc cổ điển, phải biết viết một CV đàng hoàng, phải biết viết một lá
thư tử tế cho sếp. Con gái phải biết trang điểm, con trai phải biết mặc
vest, thắt cà vạt. Lớn rồi đấy, 22 rồi đấy.
4. Cách duy nhất để
biết mình thức sự muốn gì là thử, và không có năm nào tốt hơn để thử
những lựa chọn khác nhau như năm bạn 22 tuổi. Bạn có thể thử những công
việc khác nhau cho đến khi tìm được công việc mình yêu thích. Bạn có thể
thử sống ở một thành phố khác, đất nước khác để tìm thấy nơi nào mình
thích, và quan trọng hơn, để có thể nhìn lại chính quê hương của mình
bằng một con mắt khách quan hơn. Bạn có thể thử yêu tùm lum cho đến khi
tìm được người phù hợp với mình.
5. Là tuổi mà bạn được phép
thoả sức ước mơ và theo đuổi nó mà không sợ bất cứ rào cản nào. Trước
đó? A ha, bạn còn phải đi học. Sau đó, bạn đã một công việc ổn định, hay
tệ hơn, một gia đình và vài đứa con. Không phải mình lên án chuyện lập
gia đình, nhưng sự thật là bạn không thể ích kỷ theo đuổi đam mê bản
thân khi đã gánh trên vai một núi trách nhiệm. 22 có lẽ là năm duy nhất
bạn là người lớn nhưng lại chưa phải chịu trách nhiệm của người lớn.
6. Vậy còn trách nhiệm với gia đình thì sao? May thế, vì 22 tuổi là năm
bạn vừa mới tốt nghiệp đại học, đồng nghĩa với việc bạn vừa mới bắt đầu
sự nghiệp, đồng nghĩa với việc gia đình cũng sẽ thư thả với bạn hơn. Bố
mẹ sẽ thông cảm với việc bạn không kiếm được nhiều tiền. Bố mẹ sẽ thông
cảm với việc bạn không được chu đáo trong những ngày lễ tết. Tin mình
đi, hiếm có năm nào mà bố mẹ sẽ tạo điều kiện giúp đỡ cho bạn như năm
bạn 22 tuổi.
7. Là năm cột mốc đánh dấu sự chuyển biến giữa
“thế giới bạn vẫn biết” và “thế giới thực”. Bạn sẽ nhanh chóng nhận ra
rằng những gì bạn học được trên ghế nhà trường và những gì bạn sắp phải
đối mặt là hoàn toàn khác hẳn nhau. Bạn sẽ có những cú sốc đầu đời,
nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn sẽ học được những bài học quý
giá sẽ theo bạn đi suốt cả cuộc đời.
8. Là năm bạn nhận ra
rằng mình còn 3 năm nữa để đạt mốc 25, mốc mà phần lớn chúng ta có những
mục đích to tát để thực hiện. Mình muốn đi bao nhiêu nước trước năm 25
tuổi, muốn nói bao nhiêu thứ tiếng trước năm 25 tuổi, muốn để dành được
bao nhiêu tiền trước năm 25 tuổi. 22 tuổi, bạn nhìn vào những mục tiêu
đó và thở phào: “Mình vẫn còn những 3 năm để thực hiện nó cơ mà.”
9. Là năm bạn bắt đầu nghĩ đến chuyện lập gia đình. Không còn nữa tình
yêu không bờ không bến tuổi sinh viên. Cả hai đứa đã bắt đầu đi làm rồi
đấy, các cụ ở nhà cũng đã bắt đầu giục có cháu bế rồi đấy. Bỗng dưng,
bạn nhìn người trong mơ bạn dưới một lăng kính khác. Nhưng đừng vội, bạn
mới có 22 tuổi. Đừng sa vào cái bẫy lập gia đình sớm để rồi lại ca cẩm:
“Mình cũng muốn làm lắm nhưng bây giờ lại vướng một chồng/vợ và hai
con.” Hãy tận hưởng cuộc sống người lớn độc thân đi đã nhé.
10.
Là năm bạn kiếm được những đồng tiền đầu tiên, đồng nghĩa với việc là
năm bạn nhận ra rằng kiểm được đồng tiền vất vả thế nào. Bạn biết trân
trọng sức lao động hơn, biết sử dụng đồng tiền khôn ngoan hơn, và quan
trọng hơn, biết ơn hơn bố mẹ đã làm lụng nuôi nấng mình suốt 22 năm
ròng. Tự nhiên thấy mình vừa nhỏ bé, vừa người lớn kinh khủng.
Vậy nên, những bạn đang và sẽ tuổi 22 hơn, hãy sống hết mình đi nhé.
Đừng để tuổi 22 bay qua ngoài cửa sổ rồi mới chạy theo tiếc nuổi. Mình
xin kết bằng một câu nói về tuổi 22 mà mình rất thích của Anthony
Bourdain.
Lên dây cót ôn final nào :)
Hớn hở, ôn bài thôi :) Ko lăn tăn :) Ko nghĩ ngợi, cố gắng cày vì một tương lai Green clinic đeyyyyyyyyyyyyyyy !!!
Yeahhhhhhhhhhhh
Yeahhhhhhhhhhhh
Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013
Đừng yêu em, đau lắm....
Có những lúc phải nén đau......Đau âu cũng do mình mà ra....
Chỉ vì cái tội hay che giấu suy nghĩ bản thân.......sống ẩn mình......nghĩ một đằng nhưng thể hiện ra ngoài một nẻo....thế nên cứ mãi đau thế đó.......
Tôi là một cô gái đa đoan, sợ tình yêu như sợ một chiếc dao sẽ găm vào lòng nhiều nhát chẳng thể lành, rồi có lúc lại bật khóc tu tu mỗi khi một mình lắng nghe tiếng thở dài của chính mình trong đêm dài vắng lặng....Tôi - một cô gái với tất cả sự phức tạp trong mình, bề ngoài mạnh mẽ bao nhiêu, bên trong lại đầy rẫy những hoài nghi về cuộc sống bấy nhiêu với những vụn vỡ cứ phải mải miết đi chắp vá. Quan niệm con tim thì chỉ có một, phải đặt nó vào nơi thật sự xứng đáng......để rồi có lúc ghìm mình trong những cơn đau thế này.....Cái thế giới giữa thực và ảo, nó khác nhau nhiều quá, và cái thế giới giữa hai con người muốn gần kề cũng chẳng thể gần hơn. Tôi thôi mộng mị, thôi ảo tưởng về những câu chuyện tình cổ tích, có hoàng tử níu tay công chúa lúc ngã, có ai đó ôm giữa trời đông buốt giá hay che ô đi cùng dưới cơn mưa rào mùa hạ. Tất cả hóa mong manh trong làn nước đục hơi sương........
Ngày ấy lúc anh ngỏ lời, tôi đã nói hãy đi tìm người khác đi, bởi sẽ chẳng mấy ai hiểu được hết con người tôi như nó vốn phức tạp vậy....và sẽ chẳng ai hiểu được cái tính nói một đằng nghĩ một nẻo đó......
Thế nên có lúc chọn cho mình một sự bận rộn đến hoàn hảo, để phủ lấp nỗi cô đơn, phủ lấp nỗi sợ tình yêu, phủ lấp tất cả bằng một nụ cười đến vui lạ. Tôi có khi cười nhạo mình trong những lúc buồn cùng cực nhất, vẫn có thể nhăn răng mà cười với đời, dù bên trong đang u sầu lắm. Cái biệt tài của những cô gái đa đoan chăng?
Dưng mà đêm khuya đọc được bài tâm tình trên yume thấy thật đúng tâm trạng tôi bây giờ...
http://yume.vn/news/tam-tinh/gui-loi-yeu-thuong/dung-yeu-em-dau-lam.35AA1992.html
"Đừng yêu em, đau lắm anh ah....."
"
Chỉ vì cái tội hay che giấu suy nghĩ bản thân.......sống ẩn mình......nghĩ một đằng nhưng thể hiện ra ngoài một nẻo....thế nên cứ mãi đau thế đó.......
Tôi là một cô gái đa đoan, sợ tình yêu như sợ một chiếc dao sẽ găm vào lòng nhiều nhát chẳng thể lành, rồi có lúc lại bật khóc tu tu mỗi khi một mình lắng nghe tiếng thở dài của chính mình trong đêm dài vắng lặng....Tôi - một cô gái với tất cả sự phức tạp trong mình, bề ngoài mạnh mẽ bao nhiêu, bên trong lại đầy rẫy những hoài nghi về cuộc sống bấy nhiêu với những vụn vỡ cứ phải mải miết đi chắp vá. Quan niệm con tim thì chỉ có một, phải đặt nó vào nơi thật sự xứng đáng......để rồi có lúc ghìm mình trong những cơn đau thế này.....Cái thế giới giữa thực và ảo, nó khác nhau nhiều quá, và cái thế giới giữa hai con người muốn gần kề cũng chẳng thể gần hơn. Tôi thôi mộng mị, thôi ảo tưởng về những câu chuyện tình cổ tích, có hoàng tử níu tay công chúa lúc ngã, có ai đó ôm giữa trời đông buốt giá hay che ô đi cùng dưới cơn mưa rào mùa hạ. Tất cả hóa mong manh trong làn nước đục hơi sương........
Ngày ấy lúc anh ngỏ lời, tôi đã nói hãy đi tìm người khác đi, bởi sẽ chẳng mấy ai hiểu được hết con người tôi như nó vốn phức tạp vậy....và sẽ chẳng ai hiểu được cái tính nói một đằng nghĩ một nẻo đó......
Thế nên có lúc chọn cho mình một sự bận rộn đến hoàn hảo, để phủ lấp nỗi cô đơn, phủ lấp nỗi sợ tình yêu, phủ lấp tất cả bằng một nụ cười đến vui lạ. Tôi có khi cười nhạo mình trong những lúc buồn cùng cực nhất, vẫn có thể nhăn răng mà cười với đời, dù bên trong đang u sầu lắm. Cái biệt tài của những cô gái đa đoan chăng?
Dưng mà đêm khuya đọc được bài tâm tình trên yume thấy thật đúng tâm trạng tôi bây giờ...
http://yume.vn/news/tam-tinh/gui-loi-yeu-thuong/dung-yeu-em-dau-lam.35AA1992.html
"Đừng yêu em, đau lắm anh ah....."
"
Ta
không muốn tiếng yêu làm mình mất đi một người bạn, vì yêu và bạn đều
mang những xúc cảm rất chân thành, dung dị, thật sự chẳng muốn thế đâu
người à!
Ta
không muốn vì sợ mình đau mà người tránh né, hững hờ, lạ xa, vì đã từng
tin yêu, quí mến nhau mà ta lại thế thật khó ở biết bao.
Ta
không muốn khoảnh khắc mình gặp lại sẽ nặng nề, và ngượng ngập để có
thể chối bỏ những gì mình đã có ở ngày hôm qua, mình đừng thế người nhé!
Ta
không muốn mình yêu thương vội vã để bảo là nông nổi, càng không muốn
mình yêu như tìm quên để rồi bảo rằng tất cả chỉ là ngộ nhận, vì như thế
sẽ làm tội nghiệp lắm con tim…
Không,
không biết từ lúc nào lòng ta lại lắm điều “ta không muốn…” như thế, từ
dạo mình bịn rịn trong đôi mắt nhau, hay từ khoảnh khắc ta nhìn thật
sâu vào đôi mắt người với bao xúc cảm thương yêu, chẳng biết nữa…"
10 ĐIỀU NHẮC NHỞ BẢN THÂN KHI GẶP KHÓ KHĂN
1. Hạnh phúc không kéo dài mãi mãi, và bản chất của nó là vậy.
2. Thất bại dạy cho ta những bài học kinh nghiệm.
3. Có thể bạn không thấy kết quả bây giờ, nhưng bạn đang tiến bộ lên từng ngày.
4. Những gì bạn cảm thấy không phải thước đo chính xác của thực tại.
5. Bạn không thể thay đổi điều mà bạn từ chối đối mặt.
6. Bạn không phải là quá khứ của mình.
7. Đôi khi không đạt được một điều gì đó lại là một điều may mắn.
8. Bạn là một sản phẩm “đang trong quá trình hoàn thiện”.
9. Không ai có thể làm thay điều đó cho bạn.
10. Cuộc sống không dễ dàng, nhưng lại rất đáng sống.
Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013
Nhặt từ trên FB
Tình hình là tôi vừa xuất bản một cuốn sách.
Thật ra trước đây tôi đã có một cuốn sách (nếu bạn cho phép tôi gọi nó là sách). Vâng, cuốn Cẩm Nang Xanh cho bà Nội Trợ dày 16 trang do tôi tự xuất bản trong dự án của mình. Nhưng hôm nay, tôi đang nói về một cuốn sách khác, một cuốn sách dày 272 trang do First News phát hành, và nó không về môi trường.
Cuốn sách này tôi viết về “Chuyện thực tập”.

Bởi nó không về môi trường, nên ban đầu tôi rất ngại khi chia sẻ với bạn bè trong lĩnh vực về môi trường và hoạt động xã hội. Tôi không muốn mang tiếng là lợi dụng những chuyện tôi đã làm trước đây trong một lĩnh vực và mục đích hoàn toàn khác để “PR” cho một công việc không liên quan. Thậm chí, ban đầu, tôi đã cảm thấy hơi phiền lòng khi đơn vị phát hành nhắc đến các hoạt động về môi trường của tôi trong quá trình quảng bá cho sách.
Hôm nay tôi gặp chị Cá Ngựa, chị bảo tôi: “Sao em không share với mạng lưới Thế Hệ Xanh. Đây là một mạng lưới và mọi người ủng hộ, giúp đỡ, hỗ trợ nhau trong bất kỳ việc gì chúng ta làm”. Thế là tôi về nhà và ngồi gõ cái note này, viết vài dòng gì đó cho Mạng lưới Thế Hệ Xanh, cho các bạn trẻ luôn muốn làm một chuyện gì đó có ý nghĩa cho cộng đồng, cho những năm 20 của mình.
--------------------
Cũng trong tối nay, tôi gặp Yến, Mèo Cá, chị Dung và Mỹ.
Mỹ cho tôi 1 phút để thuyết phục Mỹ thích quyển sách của tôi. Rất hiển nhiên, là cái tên sách đã nói lên tất cả - “Chuyên Thực Tập”, ai cũng sẽ phải đi thực tập một lần, và đọc về nó để ngẫm nghĩ thêm đôi chút về giai đoạn này. Tôi cũng nói là sách của tôi rất vui, có hình minh họa do tôi tự vẽ và Mỹ nên mua để chúng tôi có cơ hội gặp nhau café 1 lần nữa, để tôi ký tặng sách cho Mỹ.

Mỹ bảo tôi còn lý do nào khác không. Bấy nhiêu ấy chưa đủ thuyết phục, và rõ là Mỹ có vẻ chẳng mấy quan tâm đến chủ đề thực tập như bọn bạn của tôi. Câu hỏi của Mỹ khiến tôi bất ngờ. Phải, thế ngoài những mẩu chuyện vui vui về thực tập, sách của tôi mang lại giá trị gì? Phải có gì đó mạnh mẽ và truyền cảm hứng hơn nữa. Ngẫm nghĩ 1 lúc tôi bảo:
“Hãy ủng hộ nó vì đây là cuốn sách viết bởi một người trẻ. Và, đằng sau đó là khát vọng của mình về những người trẻ viết sách”
--------------------
Một năm trước, sau dự án Cẩm Nang Xanh cho Bà Nội Trợ, tôi bắt đầu có suy nghĩ về việc được bước vào 1 hiệu sách và nhìn thấy 1 cuốn sách với tên mình trên đó được trưng trên kệ. Nó dừng ở mức 1 suy nghĩ, không phải 1 ước mơ, càng không phải 1 kế hoạch. Bởi với tôi lúc ấy, viết và xuất bản 1 cuốn sách là cái gì xa vời lắm, khó khăn lắm và không tưởng lắm. Không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải đi những bước nào? Và, đơn giản là không tin mình làm được.
Phần lớn bạn bè tôi cũng không tin tôi có thể xuất bản một cuốn sách của mình khi còn là sinh viên đại học. Niềm tin của tôi càng bị dập tơi tả hơn, khi tôi gửi bản thảo của mình đi khá nhiều nhà xuất bản. 99.99% họ không trả lời và 0.01% họ từ chối.
Vô vọng như thể bạn đi tìm tài trợ và số điện thoại tiếp tân, google được trên mạng là contact duy nhất bạn có.
Rồi, thì tôi từ bỏ ý nghĩ cuốn sách của tôi được bày bán trong hiệu. Nhưng tôi không từ bỏ ý định viết sách. Thế là tôi viết, viết như thể đó là một sở thích nhiều hơn là một công việc, viết để chia sẻ nhiều hơn là mong nó được in thành sách. Tôi viết với ý định làm thành một file PDF và chia sẻ cho bạn bè của mình. Ở đó, tôi kể một câu chuyện rất quen, nhưng nó thú vị ở chỗ đó là góc nhìn và cách cảm nhận của riêng tôi. Ở đó, tôi viết bằng một giọng văn mộc mạc của một đứa học ban tự nhiên điểm văn chưa bao giờ qua 7 phẩy. Viết đơn sơ, không màu mè như thể cách tôi vẫn trò chuyện hằng ngày. Và tôi kể câu chuyển của mình bằng tất cả những gì tôi có, bằng mọi khả năng của tôi: vừa viết, vừa vẽ minh họa.
Tình cờ thay, trong lúc chia sẻ thành quả của mình, file PDF của tôi đã được đọc bởi 1 người chị có thể giúp tôi tiến đến First News và biến file PDF ấy thành một cuốn sách thật.
---------------------
Hôm nọ, tôi gặp một chị nhà văn, người mà tôi rất ngưỡng mộ và muốn thỉnh giáo. Thế rồi, chị đã nói những câu khiến tôi đau lòng:
“Đừng đọc những cuốn sách viết bởi những cây bút 9x. Họ chỉ thu hút các bạn bằng 1 cốt truyện thôi và các bạn không cần cốt truyện, cuộc sống của các bạn đủ thú vị nên hãy đọc 1 tác phẩm văn học thực thụ viết bởi những nhà văn để cảm nhận đỉnh cao của ngôn từ và phát triển khả năng ngôn ngữ của bạn. Chỉ những thứ có tầm như vậy mới khiến bạn phát triển”.
Tôi đã rất mong kết thúc phần nói của chị, tôi sẽ đến và nói: “Vâng, em chỉ là một đứa sinh viên. Em không tầm cỡ và em có thù với ngôn ngữ. Nhưng sách không chỉ có sách văn học cao siêu. Và viết sách không phải chỉ là chuyện của nhà văn. Bởi cuộc sống của mọi người đều thú vị, hãy cho tất cả mọi người, dù già hay trẻ, có là nhà văn hay chỉ là sinh viên, có tầm hay không tầm, một cơ hội để viết về câu chuyện của họ một cách mộc mạc, gần gũi và thật nhất. Nó hấp dẫn là bởi sự mộc mạc, thú vị chứ không phải bởi ngôn từ hay đỉnh cao trí tuệ”.
Nhưng chị ấy đã bỏ đi mất hút ngay sau phần trao đổi của mình.
Tôi buồn vì biết rằng, rất nhiều người đang suy nghĩ như vậy. Và đó trở thành lớp lớp rào cản ngăn các bạn trẻ cầm bút, ngăn những cuốn sách từ cây bút nghiệp dư ra đời. Định kiến khiến ta nghĩ rằng đọc sách là để học và ta phải học từ người giỏi hơn mình.
Phải, đọc sách là để học và ta vẫn đang học vô vàn điều từ những người rất bình thường đấy thôi. Ai cũng có điều gì đó hay để tôi học và khi đọc một cuốn sách, tôi không mong nó được viết bởi ai đó quá cao siêu.
-------------------
Tôi viết cuốn sách của mình không phải chỉ đế kể 1 câu chuyện thực tập. Tôi đã viết nó với một khát vọng của người trẻ cầm bút và với hy vọng rằng cuốn sách viết bởi một SV 21 tuổi như tôi sẽ khiến nhiều bạn trẻ khác nghĩ về chuyện viết một cuốn sách cho mình. Có thể là 1 cuốn sách được xuất bản, hay đơn giản chỉ là 1 file PDF. Tôi đã hy vọng khi đọc cuốn sách của tôi viết từ những trải nghiệm rất bé nhỏ và gần gũi, ai cũng đã trải qua, mọi người sẽ nhận ra cuộc sống dẫu bình dị đến mấy vẫn vô cùng hấp dẫn. Và, tất cả chúng ta, những người trẻ sẽ nhìn cuộc sống của mình sâu hơn để thấy chúng ta đều sống như 1 cuốn sách hay.
Từng có người hỏi tôi khi cuốn sách được phát hành: “Bạn có thấy mọi thứ quá dễ dàng với bạn không?”
Tôi mừng vì câu hỏi đó.
Tôi mong là mọi người sẽ cảm thấy viết một cuốn sách dễ thật. Tôi mong sẽ đập tan cái quan niệm rằng làm sách rất khó và đó chỉ dành cho nhà văn hay các nhân vật kỳ cựu. Tôi mong như thế, rằng mọi người sẽ nghĩ viết sách rất đơn giản, ai cũng có thể bắt đầu và viết 1 cuốn sách cho riêng mình từ hôm nay.
Những chuyện rất đơn giản thôi, như sáng nay thức dậy thế nào, ăn món gì, lái xe đi học ra sao… Cùng những sự kiện ấy, mỗi chúng ta lại cảm nhận và trải nghiệm khác nhau, và rồi chính chúng ta có thể viết thành những cuốn sách khác nhau từ cùng những thứ đơn giản như vậy.
Nếu người trẻ nào cũng muốn viết sách và viết sách thật rồi chia sẻ cho nhau đọc thì cuộc sống thật là giàu có biết bao!
Nếu Mai Anh ngố viết được một cuốn sách ở tuổi 21, thì bạn cũng vậy!
Khiến cho mọi người nghĩ viết sách rất dễ dàng là một chuyện không dễ.
Để tạo nên niềm tin ấy, câu chuyện của tôi, cuốn sách của tôi là chưa đủ.
Chúng ta cần các bạn, mỗi người cùng thay đổi suy nghĩ, ấp ủ về chuyện viết một cuốn sách, hay đơn giản ủng hộ cuốn sách viết bởi một người trẻ.

Thật ra trước đây tôi đã có một cuốn sách (nếu bạn cho phép tôi gọi nó là sách). Vâng, cuốn Cẩm Nang Xanh cho bà Nội Trợ dày 16 trang do tôi tự xuất bản trong dự án của mình. Nhưng hôm nay, tôi đang nói về một cuốn sách khác, một cuốn sách dày 272 trang do First News phát hành, và nó không về môi trường.
Cuốn sách này tôi viết về “Chuyện thực tập”.

Cuốn sách tôi viết khi tôi 21 - "CHUYỆN THỰC TẬP"
Bởi nó không về môi trường, nên ban đầu tôi rất ngại khi chia sẻ với bạn bè trong lĩnh vực về môi trường và hoạt động xã hội. Tôi không muốn mang tiếng là lợi dụng những chuyện tôi đã làm trước đây trong một lĩnh vực và mục đích hoàn toàn khác để “PR” cho một công việc không liên quan. Thậm chí, ban đầu, tôi đã cảm thấy hơi phiền lòng khi đơn vị phát hành nhắc đến các hoạt động về môi trường của tôi trong quá trình quảng bá cho sách.
Hôm nay tôi gặp chị Cá Ngựa, chị bảo tôi: “Sao em không share với mạng lưới Thế Hệ Xanh. Đây là một mạng lưới và mọi người ủng hộ, giúp đỡ, hỗ trợ nhau trong bất kỳ việc gì chúng ta làm”. Thế là tôi về nhà và ngồi gõ cái note này, viết vài dòng gì đó cho Mạng lưới Thế Hệ Xanh, cho các bạn trẻ luôn muốn làm một chuyện gì đó có ý nghĩa cho cộng đồng, cho những năm 20 của mình.
--------------------
Cũng trong tối nay, tôi gặp Yến, Mèo Cá, chị Dung và Mỹ.
Mỹ cho tôi 1 phút để thuyết phục Mỹ thích quyển sách của tôi. Rất hiển nhiên, là cái tên sách đã nói lên tất cả - “Chuyên Thực Tập”, ai cũng sẽ phải đi thực tập một lần, và đọc về nó để ngẫm nghĩ thêm đôi chút về giai đoạn này. Tôi cũng nói là sách của tôi rất vui, có hình minh họa do tôi tự vẽ và Mỹ nên mua để chúng tôi có cơ hội gặp nhau café 1 lần nữa, để tôi ký tặng sách cho Mỹ.

Một trong các hình minh họa do tôi tự vẽ
Mỹ bảo tôi còn lý do nào khác không. Bấy nhiêu ấy chưa đủ thuyết phục, và rõ là Mỹ có vẻ chẳng mấy quan tâm đến chủ đề thực tập như bọn bạn của tôi. Câu hỏi của Mỹ khiến tôi bất ngờ. Phải, thế ngoài những mẩu chuyện vui vui về thực tập, sách của tôi mang lại giá trị gì? Phải có gì đó mạnh mẽ và truyền cảm hứng hơn nữa. Ngẫm nghĩ 1 lúc tôi bảo:
“Hãy ủng hộ nó vì đây là cuốn sách viết bởi một người trẻ. Và, đằng sau đó là khát vọng của mình về những người trẻ viết sách”
--------------------
Một năm trước, sau dự án Cẩm Nang Xanh cho Bà Nội Trợ, tôi bắt đầu có suy nghĩ về việc được bước vào 1 hiệu sách và nhìn thấy 1 cuốn sách với tên mình trên đó được trưng trên kệ. Nó dừng ở mức 1 suy nghĩ, không phải 1 ước mơ, càng không phải 1 kế hoạch. Bởi với tôi lúc ấy, viết và xuất bản 1 cuốn sách là cái gì xa vời lắm, khó khăn lắm và không tưởng lắm. Không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải đi những bước nào? Và, đơn giản là không tin mình làm được.
Phần lớn bạn bè tôi cũng không tin tôi có thể xuất bản một cuốn sách của mình khi còn là sinh viên đại học. Niềm tin của tôi càng bị dập tơi tả hơn, khi tôi gửi bản thảo của mình đi khá nhiều nhà xuất bản. 99.99% họ không trả lời và 0.01% họ từ chối.
Vô vọng như thể bạn đi tìm tài trợ và số điện thoại tiếp tân, google được trên mạng là contact duy nhất bạn có.
Rồi, thì tôi từ bỏ ý nghĩ cuốn sách của tôi được bày bán trong hiệu. Nhưng tôi không từ bỏ ý định viết sách. Thế là tôi viết, viết như thể đó là một sở thích nhiều hơn là một công việc, viết để chia sẻ nhiều hơn là mong nó được in thành sách. Tôi viết với ý định làm thành một file PDF và chia sẻ cho bạn bè của mình. Ở đó, tôi kể một câu chuyện rất quen, nhưng nó thú vị ở chỗ đó là góc nhìn và cách cảm nhận của riêng tôi. Ở đó, tôi viết bằng một giọng văn mộc mạc của một đứa học ban tự nhiên điểm văn chưa bao giờ qua 7 phẩy. Viết đơn sơ, không màu mè như thể cách tôi vẫn trò chuyện hằng ngày. Và tôi kể câu chuyển của mình bằng tất cả những gì tôi có, bằng mọi khả năng của tôi: vừa viết, vừa vẽ minh họa.
Tình cờ thay, trong lúc chia sẻ thành quả của mình, file PDF của tôi đã được đọc bởi 1 người chị có thể giúp tôi tiến đến First News và biến file PDF ấy thành một cuốn sách thật.
---------------------
Hôm nọ, tôi gặp một chị nhà văn, người mà tôi rất ngưỡng mộ và muốn thỉnh giáo. Thế rồi, chị đã nói những câu khiến tôi đau lòng:
“Đừng đọc những cuốn sách viết bởi những cây bút 9x. Họ chỉ thu hút các bạn bằng 1 cốt truyện thôi và các bạn không cần cốt truyện, cuộc sống của các bạn đủ thú vị nên hãy đọc 1 tác phẩm văn học thực thụ viết bởi những nhà văn để cảm nhận đỉnh cao của ngôn từ và phát triển khả năng ngôn ngữ của bạn. Chỉ những thứ có tầm như vậy mới khiến bạn phát triển”.
Tôi đã rất mong kết thúc phần nói của chị, tôi sẽ đến và nói: “Vâng, em chỉ là một đứa sinh viên. Em không tầm cỡ và em có thù với ngôn ngữ. Nhưng sách không chỉ có sách văn học cao siêu. Và viết sách không phải chỉ là chuyện của nhà văn. Bởi cuộc sống của mọi người đều thú vị, hãy cho tất cả mọi người, dù già hay trẻ, có là nhà văn hay chỉ là sinh viên, có tầm hay không tầm, một cơ hội để viết về câu chuyện của họ một cách mộc mạc, gần gũi và thật nhất. Nó hấp dẫn là bởi sự mộc mạc, thú vị chứ không phải bởi ngôn từ hay đỉnh cao trí tuệ”.
Nhưng chị ấy đã bỏ đi mất hút ngay sau phần trao đổi của mình.
Tôi buồn vì biết rằng, rất nhiều người đang suy nghĩ như vậy. Và đó trở thành lớp lớp rào cản ngăn các bạn trẻ cầm bút, ngăn những cuốn sách từ cây bút nghiệp dư ra đời. Định kiến khiến ta nghĩ rằng đọc sách là để học và ta phải học từ người giỏi hơn mình.
Phải, đọc sách là để học và ta vẫn đang học vô vàn điều từ những người rất bình thường đấy thôi. Ai cũng có điều gì đó hay để tôi học và khi đọc một cuốn sách, tôi không mong nó được viết bởi ai đó quá cao siêu.
-------------------
Tôi viết cuốn sách của mình không phải chỉ đế kể 1 câu chuyện thực tập. Tôi đã viết nó với một khát vọng của người trẻ cầm bút và với hy vọng rằng cuốn sách viết bởi một SV 21 tuổi như tôi sẽ khiến nhiều bạn trẻ khác nghĩ về chuyện viết một cuốn sách cho mình. Có thể là 1 cuốn sách được xuất bản, hay đơn giản chỉ là 1 file PDF. Tôi đã hy vọng khi đọc cuốn sách của tôi viết từ những trải nghiệm rất bé nhỏ và gần gũi, ai cũng đã trải qua, mọi người sẽ nhận ra cuộc sống dẫu bình dị đến mấy vẫn vô cùng hấp dẫn. Và, tất cả chúng ta, những người trẻ sẽ nhìn cuộc sống của mình sâu hơn để thấy chúng ta đều sống như 1 cuốn sách hay.
Từng có người hỏi tôi khi cuốn sách được phát hành: “Bạn có thấy mọi thứ quá dễ dàng với bạn không?”
Tôi mừng vì câu hỏi đó.
Tôi mong là mọi người sẽ cảm thấy viết một cuốn sách dễ thật. Tôi mong sẽ đập tan cái quan niệm rằng làm sách rất khó và đó chỉ dành cho nhà văn hay các nhân vật kỳ cựu. Tôi mong như thế, rằng mọi người sẽ nghĩ viết sách rất đơn giản, ai cũng có thể bắt đầu và viết 1 cuốn sách cho riêng mình từ hôm nay.
Những chuyện rất đơn giản thôi, như sáng nay thức dậy thế nào, ăn món gì, lái xe đi học ra sao… Cùng những sự kiện ấy, mỗi chúng ta lại cảm nhận và trải nghiệm khác nhau, và rồi chính chúng ta có thể viết thành những cuốn sách khác nhau từ cùng những thứ đơn giản như vậy.
Nếu người trẻ nào cũng muốn viết sách và viết sách thật rồi chia sẻ cho nhau đọc thì cuộc sống thật là giàu có biết bao!
Nếu Mai Anh ngố viết được một cuốn sách ở tuổi 21, thì bạn cũng vậy!
Khiến cho mọi người nghĩ viết sách rất dễ dàng là một chuyện không dễ.
Để tạo nên niềm tin ấy, câu chuyện của tôi, cuốn sách của tôi là chưa đủ.
Chúng ta cần các bạn, mỗi người cùng thay đổi suy nghĩ, ấp ủ về chuyện viết một cuốn sách, hay đơn giản ủng hộ cuốn sách viết bởi một người trẻ.

Những điều tôi viết ở trang đầu tiên của cuốn sách.
Điều tôi tự nhủ với mình và nhắn nhủ với các bạn về 1 khát vọng người trẻ viết sách
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)