My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

Khăn Quàng Màu Ngọc Bích

Mùa đông năm ấy, tôi cắt phăng mái tóc ngang eo thẳng mượt, để rồi chẳng bao giờ tích cóp đủ kiên nhẫn mà nuôi dài được nữa.
Mùa đông năm ấy, tôi bắt đầu sưu tập khung hình. Vì anh đã đem theo tấm hình chụp chung duy nhất của hai đứa và quẳng lại cho tôi cái khung do chính tay anh làm. Vì chuyện ra đi của anh là điều tôi muốn nhằn đi nhằn lại với bản thân, như một bài học cho sự “cả yêu” của mình.
Đi trên phố giữa tiết đông nhiệt đới, tôi thấy nhồn nhột vì một con gió tinh nghịch đang rứt lấy rứt để những ngọn tóc ngắn cũn sau gáy mình. Tôi nghe tiếng hai gót giày cao chới với gõ hiên ngang trên từng viên gạch lát phố. Tôi hít hà thật lực làn khí man mát vào đầy hai lỗ mũi, vào đầy hai cuống phổi, vào đầy hai lá phổi. Tôi ngẩng cao đầu sải những bước dài tự tin, thẳng lưng và ưỡn ngực. Tôi lách người qua hai vị hưu trí đến từ phương Tây, miệng “sorry” theo thói quen và mắt vẫn nhắm thẳng về phía trước. Tôi bước qua những cửa hiệu boutique độc đáo và sang cả. 
Năm xưa, anh không có ý định về lại Việt Nam. Anh thèm một cuộc sống trên những vùng đất đầy mới lạ, hiện đại và sáng tạo. Còn tôi luôn biết mình phải trở về. Và tôi đã hiếu thắng tin rằng sự dịu dàng, e ấp và tình yêu mãnh liệt của mình có thể níu anh lại. Nhưng không. Vì không muốn về, không muốn bị phân tâm, anh đã cắt tôi ra khỏi cuộc sống của mình như cắt phăng một khối u.
Mùa đông năm ấy, tôi bắt đầu học cách đặt bản thân lên hàng đầu trong mọi quyết định.
Mùa đông năm ấy, sau những nước mắt, oán trách, căm giận, xót xa, nung nấu báo thù, tôi cắt tóc. Tôi thay toàn bộ tủ quần áo. Tôi bắt đầu đánh bạn với đám sinh viên ngoại quốc. Tôi bắt đầu lui tới các quán rượu vào cuối tuần. Tôi bắt đầu ăn các món ăn của những đất nước khác… Tôi bắt đầu nếm những thứ mà suốt hai năm đầu trên đất Mỹ tôi không làm. Tôi bắt đầu mở mình ra hơn với cuộc sống.
Mùa đông năm ấy, tôi học được rằng dù tôi có dâng tặng ai bao la tình thương, cũng chẳng thể to lớn bằng tình thương mà người ấy dành cho chính bản thân.
“Em đã chẳng gửi cho anh một email nào.”
“Ban đầu em rất hận anh nên không thể làm thế. Rồi khi bình tâm lại, em nghĩ với một người không còn muốn có em trong đời, thì tìm cách liên lạc, níu kéo chỉ khiến em giống một con đỉa.” – Tôi cười nửa chua chát, nửa trêu ngươi và gắp một miếng sushi đưa vào miệng.
Trong chiếc hộp dành cho tôi là tấm hình chụp chung của cả hai, mà mùa đông năm ấy anh đã đem theo khi ra đi. Hai nụ cười sáng lấp lánh. Mái tóc tôi dài và đen. Hai cái đầu chụm sát vào nhau. Hạnh phúc ngập tràn trên từng millimet vuông của tấm hình. Tim tôi rung lên. Hai tay tôi ôm lấy cái hộp, cứng ngắc trong không khí, chẳng buồn nhấc tấm hình lên.
“Đã đến lúc trả hình về với khung rồi. Anh đã đem theo tấm hình vì không muốn em ôm nó khóc hàng đêm. Càng ít kỷ niệm thì em càng nhanh cân bằng lại.” – Giọng anh từ tốn.
Rùng mình trong cơn gió lạnh, tôi nhận ra bao tháng ngày qua mình đã sai, sai thậm tệ. Tôi yêu quý quá khứ, yêu quý những ngày mùa đông lê thê xưa cũ. Dù có phép màu để tẩy xóa những chuyện buồn đã xảy ra, tôi vẫn chọn cách giữ chúng vẹn nguyên. Vì tôi của bây giờ đã bước ra từ chính những thời khắc màu xám ấy. Nhưng như thế không có nghĩa là tôi phải yêu quý kẻ đã làm đau mình.
Từ mùa đông năm ấy – cái mùa đông chết tiệt mà Vĩ bỏ tôi như quăng đi một nắm tuyết – tôi đã không còn dám yêu ai hết tâm can, hết sức lực. Tôi luôn giữ chừng mực, luôn tạo khoảng cách với bất cứ chàng trai nào mình cặp kè. Luôn cẩn trọng như đang nhích từng bước trên một sợi chỉ mảnh. Luôn uốn lưỡi hàng ngàn lần trước khi toan tính nói yêu ai, rồi cuối cùng chẳng bao giờ từ “yêu” được buông khỏi đầu lưỡi. Tôi luôn hoảng hốt âm thầm với ảo ảnh bị nhấn vào cơn đau một lần nữa. Những tơ tình dè dặt thì luôn đứt sớm.
Cái cảm giác mình là khối u trong cuộc sống, trong ước mơ của người yêu. Cái cảm giác tình yêu mình cho đi chẳng đáng một xu. Cái cảm giác bản thân rất rẻ… Tất cả chúng chỉ lặn sâu vào da thịt tôi mà dần dà gặm nhấm đầy ngon miệng phần nội tâm.
Tôi nhìn làn má đang đỏ rát của Vĩ mà thấy thoải mái vô tận. Những cái gút trong lòng tôi được mở bung hết ra.
“Chúc anh Giáng Sinh vui vẻ!”
Nói rồi, tôi quay đi và bước nhanh. Vừa đi tôi vừa lẩm bẩm với chính mình “Giáng Sinh vui vẻ!” và lòng tôi thật sự cảm thấy như thế. Tôi bắt đầu phác ra những suy tính cho ngày mai: Buổi sáng, tôi sẽ đi nhà thờ với bố mẹ, rồi buổi chiều tôi sẽ đáp máy bay sang Bangkok – ở nơi đó có người biết yêu tôi. Ở nơi đó…
Source: http://www.lanasomething.com/?p=2698

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét