My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 29 tháng 6, 2017

Let Me Go If You Don’t Want Me For Me

Let me go if you only want me right now. If you only crave my touch at 4 am when you’re intoxicated and we’re the easy option. Do me a favour and keep your eyes off me. Even when our breath smells of loneliness and you can feel my desire to get high on your kisses, don’t fulfill it. Don’t look for my mouth if any pair of lips would make you feel the same. Don’t hold my body captive if you never plan to give me more than just your heartbeats.
Let me go if I’m the text messages you’re never excited enough to check right away but polite enough to reply anyway. Do me a favour and tell me the truth. Don’t respond to all my hellos and end every conversation with “Let’s hang out sometimes” when you’re definitely not keen enough to follow through. Don’t ring me up only because someone else doesn’t answer your calls and now you’re bored and want a substitute to keep you company. Because trust me, we both deserve more. On this Friday night I would like to be someone’s magic, not just hours and hours of meaningless banter that can only rely on substances to make it less painfully mediocre.
Let me go if I’m never that Friday night magic to you. If I’m never once the decision you make on a regular Tuesday, and never the face you have to see because nothing else would make you feel better.
If you already know what you’re looking for and I’m just not it, do me a favour and make it clear to me. Don’t choose me then find ways to change me. Don’t expect me to measure up to someone I’ll never be and never need to be, then leave me no choice but to fail short and hate myself. Don’t make me hate myself. Don’t make me feel like a boring person who’s never worthy enough of your interest. Don’t force me to face this void inside of me that keeps getting bigger and hollower every time I try to open up myself and nothing is ever heard, seen or understood. That’s when I feel lonely the most.
Let me go unless you want all of me.
Especially if I trust you enough to show you my past and the only thing you’re ever concerned about is counting how many bodies I’ve had in my bed, please, please leave me alone. It hurt me then when a body left my bed so don’t hurt me now with your unkind remarks that could stab wide open old wounds. Don’t talk down to me like my past was a mistake and I should feel lucky if you go easy on it. I don’t ask you for your love or acceptance — it’s a choice you make on your own terms, and sorry, you won’t get to be my hero because I don’t need to be saved either. If you don’t like who I was and don’t appreciate the journey leading me to who I’m today, I’m happy that we part ways.
Let me go unless it must be me that you want but not anyone else.
I don’t need dinners or flowers or good morning texts if my time and affection is only a boost to your ego and a validation of your self-worth. I don’t need to heat up my bed with another body if that body is only there for instant needs that could be satisfied by any others. Because I’m never the type to get with someone out of loneliness, habit, or a primitive craving for physical contact. If I come to you, there would be a personal reason carrying your name, and I would stick around for the exquisite details that make you you.
There would never be another uneventful evening that I bullshit myself and others I don’t write about the people I’m currently involved with. I would write about you, if not directly then in characters and metaphors and abstracts. You would be the muse that gives depth to my words and I would no longer have to recycle old materials I’ve grown sick of and don’t feel a thing about. Because you would be here in my present and set fire to my mind every time I catch your sight. I would gaze into your eyes like you’re the one and only and I hope through my eyes you could see the best of you.
You would know that it must be you but not anyone else.
So let me go unless you want me the same way and some day even in darkness you can see my brightest colours.
Now, for starter, take a little risk and say hello if I have sparked an interest in you. Text me if my name popping on your phone screen makes you a little bit jumpy and excited. Call me and make a plan if I hold the power to turn your regular Tuesdays into quite a highlight. Invite me to drinks and dinners if how I see the world intrigues you and being with me isn’t just passing the time but something you genuinely enjoy and look forward to. Kiss me long and deep if my lips send chills down your spine and hold me tight if securing me in your arms takes weight off your chest. Spend a night if waking up next to me is how you prefer to start your day. Come back for many, many more days if my body starts to feel like home. So long as we’re together, we will be each other’s magic.
Otherwise, please set me free.
Ellen Nguyen
Source: http://www.tinglymind.com/2016/03/let-me-go-unless-you-want-me-for-me/

To My Almost Relationship

Sometimes–more than I would like to admit–I think about “us.” And I think about how that word, to me, needs quotations; even when I talk about it out loud, it necessitates curling my index and middle fingers in a downward motion. It’s as if a you plus a me, regardless of the labels we didn’t hang onto, couldn’t exist outside those marks.
And maybe that’s true, in the technical sense. Whatever we had ended in the middle of the what are we?conversation, our opinions muddled and messy. Before, we talked and laughed and kissed and magnetised and let be, be.
In the sense that counts, though, there was a shackles-free us. We weren’t something with a capital S, but we weren’t nothing, either. I’m amazed that, between the fleeks and whacks and trills (which is apparently the new thing, and a word looked up specifically to put here, which you’d probably know), there isn’t a word for two people caught in the cracks of almost.
The evolution of our relationship is fascinating to study. To a student of literature and writing, who weaves words and worlds through one another to create order in the mess of her imagination, human interaction is inspiring and beautiful and strange and sad and educational. I’ve written many words about love, none of which I could claim as my reality, because I didn’t know how it felt. I still don’t know how it feels, because you aren’t my first love; you are my first like. Still, a real like, the kind that is reciprocated and fun. It is the limbo of wanting and being wanted in return; of releasing the butterflies in your stomach by giggling like an eight-year-old when you tease or say daringly intimate things. I at least have had a taste of what that giddy, weightless bliss feels like.
As a woman in her early twenties, I have never had a boyfriend. I didn’t have a first kiss until you, three weeks before I turned 22. I panicked when you asked me over text one night how many guys I had kissed before you, more because I had to own up to my barren landscape of romance than whether you enjoyed kissing me. The technological barrier was a friend to me then, the one time I was happy we weren’t talking face to face, so I could admit my embarrassment. But you said it was nothing to be embarrassed about, and I liked you more for that.
Before you, I believed I was afraid of commitment. I tried online dating for a while, swiping into frustration and deleting my profiles after three days of connecting with guys and only occasionally talking. I went on dates that ended nowhere, which made me wonder if there was something wrong with me; if I had been so long without a meaningful connection with someone that I had very little capacity for it now. And as a self-saboteur for the ages, I usually take to admiring from afar. Safety has always been found in playing it safe. One-sidedness for a party of two, though, can’t be possible. You and I reconnected through friends after a year of being acquaintances and almost instantly I was cracked open, forced to be vulnerable, baring the etchings of my soul first tentatively and then with great vigour. We talked daily, hourly, and you became a constant in my life. I could count on a good morninggoodnight, and the random in-betweens. Four hours separated us, but it was an obstacle we seemed to hurdle over fluidly. It didn’t feel like a factor.
Did you know that when we started talking, I was in flight mode? In most areas of my life, I put in every last effort. In manoeuvring my romantic inexperience, I give away pieces of myself that I don’t mind relinquishing. Common knowledge. Surface-level truths. In the event that things don’t work out, I can at least walk away without damage. But time is a funny construct, and the progression of our conversations, where they waded into the deep end, is blurred. I do remember staying guarded for a while in some places, and soft in others. And I do know it wasn’t long before I was soft around every edge, wanting you to trace all of my curves and relishing in yours. It wasn’t commitment that terrified me, but exposure of my inner self. Offering up too much of myself that could turn against me. Eventually I stopped worrying completely, because we understood each other well.
Talking to you gave me a happiness high. When we were together, I didn’t want to leave your embrace. It was natural, my head nestled into your neck, our fingers entwined, your free hand against my cheek. I was always nervous to first see you, but when we fit together that way those anxieties were diminished.
On our second date, two months into our little thing, we went snowboarding and I borrowed an old pair of your snow pants because I didn’t have any. I’d never been on the slopes, and put my trust in you to get me down the mountain safely. When you said I just needed to get down the mountain, I laughed and waited for more. But there was no more to say: just go down the mountain. So I did. You took my hand and helped me as I pushed off one foot to the ski lift. I offered you my trust, and loved the thrill that came with speeding down the mountain. I breathed relief, feeling like a semblance of someone’s, yours, when I caught you sitting on the snow, always waiting for me.
In the middle of February, you called me your beautiful valentine. It was somewhere around there that I began back-peddling on my perception of the two of us. Conversation was stilted, and I was nervous again to make any moves. We repeated talks we’d had before, now stale, and only once in a while did a message of yours elicit an audible laugh. You chocked it up to being busy, and I understood. The middle of the semester is fuelled by a surprise-attack method.
We may have been doomed by the fact that we didn’t speak much on the phone, and had clashing schedules that made visits hard to manage. It wasn’t perfect, our situation, but people make it work. If they want it to, it will. I wanted it badly enough that I ignored the light switch turning you off.
I am a writer, an observer, an empath, all of which make it hard not to notice changes. When you stopped calling me beautiful, I vainly narrowed my eyes but brushed it off. When you went long periods of time without speaking to me, or offered bare responses to conversation, I refused to message you first in the morning anymore because I always do it and if he wants to talk to me, he will. Then I would stew until you finally messaged, and I wiped the sweat from my forehead because I still mattered. When you asked me the night before I left to visit you in March when I was coming up, I went to bed wishing I wasn’t going anymore. Or that I didn’t have to see you.
In absurdly cold temperatures that weekend, we kept one another warm. I forced myself to bring us up to you, because either way I would get an answer. Even if it wasn’t what I wanted to hear, I wanted to know.
I could have brought it up on Saturday afternoon. Lying together on your bed, wrapped in your arms, we “watched” Alien between kisses and light dozing. But it was too sweet a moment, a memory I didn’t want tainted by the taste of unrequited feelings. I was so happy to finally feel wanted and held so tightly to my last bits of a good sense about us that it didn’t matter what happened, even with the sense of foreboding I had squeezed into my duffel bag.
Instead I waited until Sunday night, the last time I would see you for a while, when we had a moment alone. My heart raced while I spoke, pushing blindly off the ground and letting the slope of my feelings carry me down to the point. I still thought, despite our recent lack of alignment, we had the same goal. After I skidded to a stop, I noticed you weren’t there waiting. The next morning, I was on a Greyhound bus that ducked between bare trees and mountains, the target of the sun, ignoring your texts for hours at a time and laughing through tears about how it was far from the way I’d assumed I would be leaving.
It stung to know that a few hours wasn’t enough to keep my hold on you. I questioned everything I’d said to you, the heart I’d worn on my sleeve for you, the quiet moments I’d held you, and wondered where I went wrong. For weeks afterwards I’d crawl into bed at night, my phone silent beside me, and be plagued by my if only’s: if only I weren’t so nervous, if only I were smarter, if only I were prettier, if only I’d said yes, you might still be around.
A tough pill to swallow was the acceptance that it was you. That there was nothing I could have said or done differently to change the ending. I couldn’t force you into anything you didn’t want, and I couldn’t pretend I wanted friendship, like you suggested. We were in far too deep for the line of an “us” that we balanced to tip into the friend zone. It was hard to quit you cold turkey, but I managed. Humans are malleable, and with time and healing we will be restored.
It isn’t you that I miss, I’ve realised, but the relationship we fostered and the bond I discovered I could forge. There are times I think I’m still hung up on you, but I’m not. I shouldn’t be, because you most likely aren’t hung up on me anymore. And why am I, is anyone, deserving of someone who doesn’t want them? I once heard a comedian say that unrequited love should be a turnoff for the poor soul on the delivering end; and while what we had was reciprocated, I need to remind myself when I creep back into that place of longing and self-badgering that we are a snapshot from the past.
I’m happy you were my first us. It’s a complicated word, hefty, signalling a release of the self, yet comforting. But heartbreak is exhausting, a carousel of doubt and anger and pain, and I am done remaining tethered to it, and you. I’m ready to tuck mine away in pursuit of myself, and the next us to come my way.
Lindsay Maher
Source: http://www.tinglymind.com/2017/06/to-my-almost-relationship/
Xong hết rồi :) 


Thứ Ba, 27 tháng 6, 2017

Bạn IT (tt)

Bọn mình có vài điểm trùng hợp bất ngờ :) 

1. Hôm nay nói chuyện mới lòi ra là ngày xưa hai đứa đều cùng học trường chuyên lớp chọn. Cả hai cùng là dạng nerd - chỉ biết cắm đầu vào học.

Mình đã đúng, khi đoán rằng với cái kiểu của bạn IT, thể nào ngày xưa đi học cũng bị bully. Đúng y chang, hôm nay bạn kể, hồi lớp 7, lớp 8 có bị bully a little.

2. Ngày nhỏ, bạn ấy cũng bệnh lên bệnh xuống, nhập viện cả mấy lần. Mình nghe xong lúc đó, đúng kiểu "Oh woww", rồi mới kể với bạn ấy là ngày nhỏ mình cũng ốm quặt quẹo. May đến năm 18 tuổi, khỏi bệnh hen suyễn và bớt bệnh xoang nên mới đỡ đỡ hơn.

Bạn ấy cũng ngạc nhiên bảo oh wow chúng ta có nhiều điểm chung ghê nhỉ :)

Mình mỉm cười :)

Không biết sao, nhưng ngay từ đầu gặp bạn IT, đã có cảm giác chuyện mình và bạn sẽ tựa tựa chuyện chị Ngân và anh Simon. Chị Ngân là một blogger nổi tiếng trên mạng, chị hay chia sẻ mấy câu chuyện nhỏ nhỏ dễ thương của gia đình chị và anh chồng đáng yêu. Mình cảm giác bạn IT này cũng thế, tuy không phải dạng nổi bật về ngoại hình nhưng là người tính tình sẽ giống giống anh Simon. Thế nên, mình cũng drama một tí, mơ mộng một tí, nhưng mà nghĩ lại, chuyện bọn mình mà đến được đích hạnh phúc như chị Ngân-anh Simon thì mừng, không thì thôi, không sao cả, mình vẫn enjoy along the way. Vì qua mỗi lần tiếp cận gần hơn với một người, sẽ cho mình góc nhìn khác hơn về cuộc sống, và cũng qua đó hiểu rõ bản thân mình hơn.

Trong khoảng thời gian mình làm assignments vật vã đợt học kì vừa rồi, tưởng ko qua nổi con trăng đó rồi, đã vậy, còn vừa làm, vừa phải dành thời gian ra nhắn tin với bạn ấy. Lúc đó mình đã lẩm bẩm trong bụng: "Mọe, thì ra đây là cái thứ mà người ta vẫn hay bảo nhau - phải học cách cân bằng giữa công việc - tình cảm - thời gian dành cho bản thân". Ròng rã suốt 1 tháng đó, mình stress cực độ, khi deadlines cứ liên tiếp nối đuôi nhau, viết không ra ý, ăn không vào, mặt lúc đó nhìn đúng tàn luôn, lại thêm cái vụ ở lì trong nhà làm bài, khiến mình muốn tuki luôn. May có bạn IT tối nào đi làm về cũng nhắn tin với mình, và vì nhắn tin với bạn, mình phải cố tỏ ra tích cực để bớt ảnh hưởng đến bạn. Mà mỗi lần tỏ ra tích cực như thế,  mình vô hình chung tạo cho mình thói quen nhìn sự việc dưới góc độ tích cực hơn, thay vì chỉ chăm chăm soi những thứ tiêu cực đang làm mình stress. Và thế là - bằng một cách kì diệu là "nhắn tin" - mà mình học được positive thinking một chút :) 

Trong quá trình làm assignments đó, cũng có lúc stress vật vã, than thở ỉ ôi với bạn, nhưng mình cố kiềm lại, không than quá nhiều, vì mình ko muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người khác. Và thế là, tập control emotion luôn :) Mình cũng là kẻ, khi ở một mình thì rất bê tha tiêu cực các kiểu, nhưng khi có dính người khác vô, là y như rằng, mình sẽ luôn có trách nhiệm, chuẩn mực đàng hoàng, tích cực hơn hẳn. Vì mình bị cái bệnh hay lo người khác nghĩ gì về mình, và thế là mình phải làm sao cho thật tốt để người ta không nghĩ mình tệ như thế. Mình còn bị thêm cái bệnh, muốn làm chỗ dựa cho người khác. Cho nên khi có ai đó involve vào, thì mình sẽ luôn cố trở nên vững vàng để người ta dựa vào. Đấy, kiểu như thế, cho nên dù là lúc làm assignments là stress lắm rồi ấy, nhưng may có bạn IT ở bên nhắn tin cho bớt căng thẳng, rồi bạn còn rất tôn trọng tiêu chí của mình là "assignments là quan trọng nhất", nên bạn luôn rút lui khi mình bảo mình bận làm bài rồi. Và mỗi lần nộp bài xong thì đều hồ hởi nhắn tin khoe với bạn là "Yayyy one more down, a few more to go". Tự nhiên có ai cùng đồng hành với mình trên một chặng hành trình gian khó như thế, cảm giác cũng vui và hạnh phúc. 

Cô bé em mình cũng lo, nếu hai người có quen nhau thật, thì sẽ hơi challenging vì cả 2 đều ko có kinh nghiệm nhiều trong chuyện tình cảm. Nên muốn giữ được, cần sự đồng lòng cố gắng và kiên trì. Mình thì cũng ko biết sẽ đi được bao xa - nhưng mình nhận ra mình cũng nên một lần mở lòng xem sao. 

Nói về chuyện mở lòng, hôm trước - một đêm mùa đông lạnh lẽo, mình và chị G nằm ườn trong phòng khách, bật lò sưởi, rồi 888 về chuyện tình cảm của hai đứa. Nguyên do của buổi 888 này là vì hôm đấy sau khi đi tung tăng shopping với Đ và anh họ của Đ, về đến nhà ông anh họ ấy đã lấy số mình và nhắn tin kiểu quan tâm này kia. Mình biết là anh đấy có ý với mình sau 2 lần vô tình gặp gỡ, nhưng mình không quen với kiểu tấn công tia chớp như vậy. Và thế là mình chạy, co giò bỏ chạy, zục điện thoại qua một bên, chạy ra phòng khách run sợ hỏi chị G bây giờ làm sao với ông đó bây giờ chị ơi. Chị G cười vào mặt mình bảo: Gioi ơi, lớn rồi, 23t rồi mà như con nít mới yêu lần đầu vậy. Mình cũng thật thà dạ, thiệt là đó giờ em chưa quen ai mà chị. Chị G cũng té ngửa, kiểu trời chị cũng vậy đó. Thế là hai đứa ngồi 888 về những lần có người có ý, hai đứa cũng thử lăm le coi sao mà rốt cuộc là cũng chẳng đi đến đâu hết. Ngồi kể chuyện tình sử cho nhau nghe, tự nhiên mỉm cười, thấy một thời trẻ dại sôi nổi. Chị G lúc nào cũng bảo: "Ngồi với Mon, chị nhớ được nhiều chuyện ghê". Vì ngồi với mình, chị hay kể chuyện hồi đó, và mình thì chịu khó lắng nghe chị kể, nên là chị cứ kể liên tu bất tận như thế. Chị cứ như người tìm được ký ức đánh mất vậy :)) Cũng vui :)

Chuyện ông anh họ của Đ có ý với mình, mình lúc đấy cũng hoảng quá, chạy sang nhắn cho bạn IT "Eh giờ làm sao?". Mình nghĩ đàn ông phản ứng thông thường là sẽ "này ko được đụng vào cô ấy" các kiểu. Bạn IT chỉ im lặng, mãi đến 1 tiếng sau bản mới trả lời mình, làm mình vô cùng hoang mang khó hiểu. Hóa ra bản đi chơi ở nhà bạn nên không kịp trả lời tin nhắn mình. Và khi reply thì lại vô cùng "đơ". Nói sao nhỉ, bản bảo đó giờ cuộc sống của bản không để tâm nhiều đến mấy vụ flirt flirt đó nên cũng không biết nó như thế nào. Nhưng bản nhìn vào thái độ thì biết mình unhappy khi bị flirt như vậy, và bản nghĩ hơi creepy khi flirt một người với tốc độ tia chớp như thế. Bản bảo mấy vụ flirt này là về confidence thing. Vì đó h bản ko nghĩ có ai sẽ muốn flirt với bản, nên bản cũng chả quan tâm mấy. Thế nên nếu có người cố flirt với bản, chắc bản cũng đã ko nhận ra. Bản hay thừa nhận rằng bạn rất oblivious about mấy chuyện tình êu tình báo tán tỉnh các kiểu này. Bản cũng từng bảo với mình rằng bản rất dở trong mấy khoản nói chuyện về tình êu. Mà chắc vì vậy, nên mình nghĩ bản thật hơn những người mình đã gặp trước đó...

Và lúc đó, mình cũng nhận ra, bản có tính giống giống cô em Mèo HP của mình: là kiểu người tốt by nature, luôn quan tâm lo lắng, giúp đỡ người khác, suy nghĩ đơn giản trong mọi vấn đề, và ngay cả trong chuyện tình yêu, và chắc là hơi nắng mưa thất thường nữa. Nếu tính bản thật sự giống bé Mèo HP thì mình nghĩ là bọn mình sẽ hợp nhau, nhưng đôi khi mình sẽ là kẻ dễ nổi điên hơn vì cái tính vô tư vô tâm suy nghĩ đơn giản của người kia. Mà cũng chả biết, chỉ mới thôi mà, cứ từ từ đã....

Trong buổi 888 với chị G bên lò sưởi hôm trước, chị từng hỏi mình "Mẫu người em thích là gì?" - "Em thích một người vừa chín chắn, vừa hài hước". Kiểu như vậy cũng hơi khó hen....

Và lúc đó, mình nghĩ về bạn IT. Bạn không phải là người có khiếu ăn nói, nhưng mà lâu lâu bạn đâm vài câu làm mình chỉ có nước ngã ngửa ra mà cười thôi. Kiểu khiếu hài hước lâu lâu bùng nổ ấy. Nhưng được cái bạn luôn tôn trọng và lắng nghe mình. Mình thường vào vai listener cho người khác xả. Nhưng khi nói chuyện với bạn, thì mình được nói và nghe ngang nhau. Và điều đó làm mình cảm giác được chia sẻ. Bạn cũng không phải dạng nói ít đâu, cũng nói nhiều lắm, gợi trúng topic là nói tràn bờ đê luôn chứ ở :))) Mà trong cuộc hội thoại thì cả hai đều nói ngang nhau, nên thế cũng ổn. Mình sợ ngồi nói chuyện với cục đá lắm....
Bạn không phải lúc nào cũng làm mình cười, nhưng lâu lâu sẽ nói ra mấy câu làm mình cười té ghế :))

Vài chuyện xảy ra gần đây làm mình nghĩ về bạn ấy nhiều hơn một chút. Chả là dạo gần đây mình số đỏ, toàn đủ thứ vấn đề xảy đến như cố thử thách mình, xem mình có vượt qua được ko. May có bạn IT đồng vai sát cánh cùng mình đi qua giông tố. 
Hôm nọ, nhà mình bị bể đường ống nước, gọi plumber rồi cãi nhau với landlord các kiểu. Giai quyết xong mớ bùi nhùi đó giữa tâm bão assignments và thậm chí phải reschedule lịch thi chứng chỉ nghề đủ khiến mình stress rồi. Mình có cái tật, trong tình huống cấp bách thì xử lý vấn đề ok lắm, tỉnh lắm. Tới hồi xong xuôi hết rồi, thì mới ngồi nhìn lại rồi run bần bật. Người ta hay gọi là "Cảm chậm" thì phải :))) Đấy, lúc xong xuôi hết mọi việc rồi, ngồi kể lại cho bạn IT nghe mà run bần bật. Đáng lý hôm đấy bản đi ngủ sớm, nhưng bản ở lại nghe mình nói, để giúp mình bớt run hơn. Nhiêu đó thôi mà mình rất appreciate bạn rồi :)
Lại một hôm khác, sao quả tạ lại chiếu mình :)) Lần này là cây ATM chắc bị bỏ đói lâu ngày, nuốt luôn cái thẻ của mình ngon ơ. Lúc đấy mình đang ở 1 nơi xa xôi hẻo lánh, trong người lại ko có cash để bắt bus về. Rối quá không biết làm sao, gọi cho chị G nhờ chị chỉ. Đúng lúc đó, bạn IT nhắn tin hỏi thăm như thường lệ. Mình nhắn bảo thẻ t bị nuốt rồi. Bản hỏi mình ở đâu. Mình nhắn lại mỗi cái địa chỉ rồi im luôn, vì lúc đấy phải lo cuốc bộ đi tìm cây ATM khác để rút tiền. Bản ngồi ở nhà, sốt sắng tìm số hotline ngân hàng rồi nghĩ cách kêu mình làm này làm kia, rồi bảo nếu cần bản giúp gì thì nói nha. Lát sau thấy mình im gần nửa tiếng, bản lại lo lắng nhắn hỏi mọi thứ ổn không vậy, làm mình lúc đó đang mệt mà cũng mỉm cười. Mình biết bản thật lòng care. Sau này mình có hỏi lúc đó m nghĩ gì khi nghe t nói thẻ t bị nuốt. Bản bảo hơi lo lo, vì sợ điện thoại cùi bắp của mình mà cũng hết pin cái nữa là tèo luôn, sợ mình ko về nhà được. Hình như lâu lắm rồi, mới có người lo cho mình như vậy, nên tự nhiên thấy cũng vui. Mình còn kể với bản là lúc cây ATM nuốt thẻ, khu đó toàn da đen, trời lại tối, nên mình sợ lắm, nhắn tin cho bản mà run bần bật, ước gì bản ở đó với mình. Bản la làng, kêu trời ơi, mai mốt mấy trường hợp vậy phải gọi bản liền - đừng có ngại - nó là vấn đề về an toàn tính mạng rồi - cứ gọi không ngại gì cả.
Mình nhận ra rằng, trong cả 2 lần nhọ đó, người đầu tiên mình nghĩ đến để cầu cứu là bản. Tức là trong thâm tâm, mình đã coi bản là một người khá thân và có thể tin tưởng được. Tuy nhiên, không lần nào mình gọi bản cầu cứu hết. Có 2 lý do: mình nghĩ chắc một là mình nghĩ bản ko đủ kinh nghiệm để xử lý các vấn đề thế này (mà thực ra là bản ko biết thật - nhưng bản luôn cố gắng tìm cách giúp mình), và hai là mình vẫn còn ngại, sợ làm phiền. Tuy nhiên, lúc biết bản quan tâm mình như thế, mình thấy cũng ấm lòng :) 

Vấn đề mấu chốt bây giờ là khi nói chuyện qua text thì cả 2 get along quite well. Tuy nhiên khi đi bên cạnh thì cả 2 đều shy, chưa quen với việc gặp gỡ người kia ở ngoài đời. Có lần mình tự hỏi chính mình "Khi đi bên cạnh bạn, em cảm thấy gì?" -  "Cảm thấy bình yên, có thể tin tưởng, cảm giác như 1 người bạn, lâu lâu lại thích quay sang ngắm bạn :)". Uhm cảm xúc hiện tại là vậy đó - mới chỉ là THÍCH thôi. Và một khi đã hiểu rõ cảm xúc của mình, thì cũng rõ ràng hơn về vị trí của người ta trong lòng mình đang ở mức độ như thế nào. Đồng thời cũng biết mình cần làm gì tiếp theo.

Mình có một ước mơ là giúp bạn trở nên tự tin hơn - nhìn nhận ra những điểm tốt đẹp trong con người bạn - giúp bạn hiểu rõ giá trị bản thân hơn - không shy và unconfident như bây giờ. Vì mình đã từng như thế, nên mình rất hiểu tâm trạng của bạn.
Mình nhớ - buổi gặp đầu tiên - mình đã rất ấn tượng với cách bạn lo lắng đến sớm 30' chờ mình và quan tâm như kiểu - mình hay đùa là "chăm sóc khách hàng cực kỳ chuyên nghiệp" haha. Nhưng nhờ đó, mình thấy bạn chân thật. Trong buổi lượn lờ Museum hôm đó, mình nhớ, mình đã rất nhiều lần nhìn cái dáng hao gầy khom khom của bạn từ phía sau mà thương trong lòng. Chỉ muốn ôm lấy một cái từ phía sau, hỏi là sao cái dáng khổ dữ vậy....Bạn còn rất ốm nữa, tự nhiên thấy tội tội, thương thương. Còn buổi gặp thứ 2, thì đi trượt băng, lúc đó ko nhớ gì nhiều, chỉ nhớ rằng bạn luôn đứng đó, chìa tay ra đỡ mình khi mình đi loạng choạng có vẻ như sắp ngã đến nơi. Và khi mình đuổi bạn đi trượt đi, thì bạn nói "But I dont want to leave you alone". Nghe câu đó, tự nhiên thấy ấm lòng :) Và buổi đó, bạn cứ trượt cho đã, tí tí lại quành về đứng đưa tay ra chờ đỡ mình - để mình khỏi ngã dập mông trên sàn băng. Đó, có nhiêu đó thôi mà liêu xiêu :)

Một điều nữa mà mình thích ở bạn là: Tuy bạn ko có nhiều kinh nghiệm sống, thuộc dạng cũng nerdy như mình, nhưng bạn luôn rất ham học hỏi, và bạn thông minh, phản ứng nhanh. Mình thích nói chuyện với bạn, vì bạn luôn truyền cảm hứng cho mình, khiến mình muốn học hỏi, khám phá nhiều nhiều hơn nữa. Trong cuộc sống, nếu cứ giữ tinh thần ấy, thì sẽ không bao giờ lo bị chán, bị thụ động. Bạn từng bảo "When I dont know something, I will google it immediately - that's my default thing". Haha mình đã cười to khi nghe về "chế độ default" ấy của bạn - nó cho thấy bạn là người rất ham học hỏi và cầu tiến. Và những người như vậy, thì thường sẽ có khả năng thành công trong cuộc sống nhiều hơn :)

Bạn cũng là dạng người thích giúp đỡ người khác và thích giải thích - gặp phải mình là đứa hay hỏi, hay thắc mắc, thế nên huề cả làng :))) Mình tha hồ hỏi, tha hồ thắc mắc, và bạn luôn kiên nhẫn giải đáp :) Mình thích bạn ở điểm đó :) Trước đây mình hỏi nhiều quá thì toàn bị MTD cho là phiền, và kêu là mình thắc mắc thì tự đi tìm câu trả lời đi. Nhưng giờ có bạn, mình có thể cùng đi khám phá, cùng tìm hiểu mọi thứ, đôi khi có ng tra Google hộ, kể cũng vui :)

Mình không biết chuyện này sẽ đến đâu, nhưng mình cảm thấy happy với những điều nho nhỏ bạn làm cho mình và mình rất appreciate nên quyết định ghi lại :) 


Bài post này viết khá nhiều về bạn IT, nhưng mình cũng muốn thêm một số sidenote về những niềm vui nho nhỏ khác trong cuộc sống của mình. Từ lúc chat với bạn, và đọc những bài chia sẻ của chị Milena, mình hay có suy nghĩ là "Gì thì gì, phải cố tự tạo niềm vui cho bản thân, và đừng trông chờ vào người khác giúp mình vui. Sự khác nhau giữa 2 câu: "I want you to make me happy" và "Hey, I have so much happiness, I want to share it with you". Tất nhiên là mình thích câu 2 hơn - chủ động và tích cực hơn rất nhiều. Và mình luôn cố gắng làm thế trong mỗi cuộc nói chuyện với bạn IT. Thay vì đè nặng trách nhiệm lên bạn phải khiến mình happy, mình học cách tự tạo happiness cho mình, tìm kiếm những điều nhỏ nhỏ vui vui hàng ngày và share với bạn. Lúc đấy, mình thấy mình happy hơn rất nhiều :)

*** Dạy tiếng Việt ở trường Việt Ngữ - đầu óc của một kẻ billingual thật thú vị :)

*** Chị Gin đi kiếm job rồi - mình cũng nghĩ đến việc kiếm job - nghe ba mẹ nói kiếm thêm thu nhập - xót xa.  Trở lại với việc tìm job - cảm thấy cũng khá thú vị khi quan sát thị trường tuyển dụng của teaching và tutoring.

*** Chuyện bài post demo cho buổi tọa đàm của Hờ Chờ Xờ trên facebook được nhiều bạn comment, lượng tương tác cao. Thằng nhóc em trong team bảo "Tương tác bài của chị còn nhiều hơn bài em viết, sad chục giây. Chị hay quá". Thực ra ban đầu ko thực sự tự tin khi viết bài PR cho buổi tọa đàm này, nhưng nhờ mọi người trong team góp ý, rồi cùng lên ý tưởng, rồi mình search thêm về các tips để tăng lượng tương tác trên fanpage. Và thế là, a lê hấp, bài đăng đầu tiên đã thu hút rất nhiều comment !!!! Yayyy so happy :) Tự nhiên làm cái này, nhớ một thời S2S, cũng được tự do thử nghiệm tất cả những ý tưởng của mình :) So happy :)

*** Mình đang có semester break, và mình rất enjoy tự do học những thứ mình thích bấy lâu nay mà ko có thời gian, và đọc sách. Những quyển sách cực kỳ hay - hi vọng là sẽ ngốn hết trong cái sem break này và viết review :) Mỗi lần đọc sách là mỗi lần được mở mang :) Rất thích :)

*** Hôm nay mình cũng xem được 2 videos TED rất hay: Một người nói về "Multipotentialist", một người nói về việc cố gắng đi xa, học hỏi va chạm với nhiều nền văn hóa khác nhau, để từ đó biết chấp nhận diversity. Hai bài nói rất hay và truyền cảm hứng cho mình rất nhiều, mình đã save lại :)

Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

6 Connection Exercises For Couples To Build Intimacy

Over the past few years I’ve compiled quite the collection of connection exercises that have helped couples from all walks of life increase their intimacy and sense of connectedness.
The couples that tend to flock towards coaching with me are not people who are on the brink of divorce but people who are already in a fairly good place and want to level up their intimate connection. They want to take their 8/10 relationship to a 10/10 relationship.
Here are six of my top connection exercises that my clients most consistently respond the best to. You can do the following in any order, for any length of time, and on a daily or weekly schedule.
(Side note: if you’re looking for this concept, but purely through verbal communication, check out this article on asking better questions for more depth in your relationship)

1. Soul Gazing

My clients aren’t the kind of people who half-ass things. And this one is definitely not for the faint of heart if you’re just beginning (beginners should try #3, or 6).
To engage in soul gazing, face each other in a seated position with your knees close to touching and hold eye contact for 3-5 minutes. Yes, you are allowed to blink. Yes, it may feel slightly awkward for the first 1-2 minutes if you’ve never tried this before. And yes, you should avoid talking during the exercise.
If the quiet is too uncomfortable for you, choose a 4-5 minute song and commit to holding the eye contact for the duration of the song.
In a world that is increasingly trying to grab our attention and distract us, this connection exercise is sure to efficiently re-spark the home fires. Doing this a few times per week will give you that slowed down connection you and your partner are looking for.

2. Extended Cuddle Time

So simple, yet so often ignored.
What is your bedtime routine? Do you distract yourselves with cell phones, laptops, or books? Do you rationalize that using those things helps you get to sleep? Well, the happy chemicals that get released in your brain from cuddling and/or sex help you get to sleep even easier.
Whether it’s close to your collective bedtime or not, having an extended cuddle session a few times per week does wonders for your intimate relationship.
A few of my clients cuddle to a certain music playlist that they know is a specific length of time (often 20-30 minutes) as their daily required minimum of physical affection. But that’s what works for them.
What would you like to see change in your bedtime routine? Think about it, talk to your partner about it, and then incorporate it into your lives as a non-negotiable connection habit.

3. The 7 Breath Forehead Connection Exercise

This one sounds slightly woo-woo, new-agey… but trust me… IT. IS. AWESOME!
Whether you’re lying on your sides or sitting upright, face each other directly and gently touch your foreheads together.
Put your chins down slightly so your noses aren’t quite touching (it’s okay if they touch a bit but touching noses is not necessary for this exercise).
With your foreheads touching, breathe seven deep, slow breaths in sync with your partner. Similar to the eye contact exercise the first one or two breaths might feel like they’re taking up a lot of conscious thought, but by the third or fourth breath it will feel like a very natural thing to do.
This exercise isn’t limited to seven breaths (you can keep going for several minutes if you’d like) but I find that seven breaths is the perfect minimum number of breaths for couples to really drop in to the moment and feel connected.
If you and your partner are overachievers who like extra homework you can absolutely do this exercise for several minutes if you feel so inclined.

4. Uninterrupted Listening

This is the first verbal exercise on the list, and for good reason. I think that in order to drop into our connection with our partner it’s beneficial to start with some non-verbal exercises. Exercises 4, 5, and 6 are verbal, and I would strongly recommend doing one or two of the aforementioned non-verbal exercises first before you start in with your words.
For this exercise, set a timer and let your partner say whatever they need to in order to vent to you. They can talk about their day, their career, how they feel about you, what’s been on their mind lately… whatever they feel like.
During their verbal brain dump, it is the receiver’s job to simply listen. The receiver doesn’t offer any advice or verbal feedback in any way. You just imagine your partner’s words as a flowing stream of emotion, and you soak it up.
You are free to give non-verbal listening cues with your eyes or body language. But the exercise as the receiver is to simply listen to whatever the speaker has to say. Once the timer has gone off, the roles switch and the other partner has their turn to speak in an uninterrupted stream of consciousness.
One partner might be more verbal than the other, and that’s just fine. Often the partner who is quieter or in their head more of the time will welcome the chance to verbalize their thoughts without interruption because they might feel more frequently interrupted in their daily life (whether by their partner, friends, or co-workers, etc.)

5. The Weekly CEO Meeting

Do you and your partner have fairly busy lives?
A lot of communication errors can occur through the course of a week (unfinished arguments, unmet expectations, unheard desires).
Think of the weekly CEO meeting as a way to take out all of your unfinished business and hold it up to the light.
For this exercise, schedule a non-negotiable 30-minute connection block where you and your partner remove all distractions from your environment (phones, computers, children, etc.) and have a conversation like the intentional grownups you both are.
You can start with questions like “How do you feel about us today?”, “Is there anything you feel incomplete about from this past week that you would like to talk about?”, or “How can I make you feel more loved in the coming days?”
Or, full a full list of questions to help you go deep in your intimate relationship, you can check out this article here.

6. 5 Things… Go!

This is a personal favourite of mine because it’s quick, simple, and can be done anywhere.
Whenever you or your partner calls out your unique codeword or theme, you both go through “5 things” within a certain topic. Some common examples would be 5 things that you’re grateful about in your life, 5 things you love about your partner, or 5 things that you would love to do with your partner within the next few weeks.
You can either take turns counting out your five (1, 2, 3, 4, 5 – 1, 2, 3, 4, 5), or you can take alternating turns each round (1, 1, 2, 2, 3, 3, 4, 4, 5, 5)
The versatility and playfulness of this exercise make it a total winner in my books. Get creative. The exercise and the numerous lists that you sound off are only limited by your imagination.
(Want more examples of themes? 5 things that would go into your perfect day. 5 things that inspire you about your partner. 5 things that you love that your partner has done for you lately. 5 things your partner has ever said that had a huge impact on you.)

Can You Inject Connection Into An Existing Relationship?

When I first suggest to some of my clients that they intentionally set aside time in their calendars to connect as a couple, I am sometimes met with resistance.
“We’re dating/we got married for a reason… shouldn’t we just feel connected automatically like we used to when we first started dating?”
While it’s a romantic concept that your relationship should fully run on autopilot, relationships thrive when you put effort into them. And yes, I’m sure you can get by just fine without doing any of the above exercises and have a ‘good’ relationship… but if you want a great relationship I’d recommend giving a few of the above exercises a try.
Worst case scenario, you lose a few seconds or a few minutes of your life on an exercise that didn’t do all that much for you. Best case scenario, you discover one of your new favourite things to do with your partner and it becomes an effortless and easy way to re-connect as a couple whenever you feel you may need it.
Dedicated to your success,
Jordan
Source: https://www.jordangrayconsulting.com/2014/11/6-connection-exercises-for-couples-to-build-intimacy/

7 Ways to Create Connection With Your Partner

Connecting with a beloved is one of the most wonderful experiences in life. When we connect with someone we love, loneliness goes away and we feel full of joy within. We yearn for this connection, yet we often find it elusive.
There are very specific things you can do to support connection with your partner.
1. Connect With Yourself
You cannot connect with your partner if you are disconnected from yourself. Connection with another happens when you are open and flowing within, not when you are feeling insecure and needy. Before trying to connect with your partner, do your own inner work to get yourself into a loving space. You will connect with your partner when you want to share your love, not when you are trying to get love.
2. Open to Learning
At any given moment, we are in one of two intents:
• The intent to learn about love and truth
• The intent to protect against pain with some form of controlling behavior
Controlling behavior closes our heart and disconnects us from ourselves and our partner. When we choose to be open to learning about loving ourselves and our partner, our heart opens — which is what enables us to connect. We cannot connect with a closed heart. Choosing the intent to learn when with your partner is vital for connection.
3. Be Present
Nothing disconnects partners more than when one is talking and the other is thinking of other things and not actually hearing the partner. This makes your partner feel invisible to you.
When you are with your partner, be present. Look at your partner — in your partner’s eyes, if you can. Listen. Care about what your partner is saying and feeling. Be responsive.
If you often find yourself preoccupied when with your partner, do some inner work to discover what you are avoiding. A lack of presence indicates that you are disconnected from both yourself and your partner, so if you want to connect, you need to learn to be present in the moment with your partner.
4. Focus on What You Value in Your Partner, Not on What You Don’t Like
When you do your own inner work and learn to love and value who you are in your essence, then you can also value the essence of your partner.
We all want to be seen for who we really are — which is who we are when we are open. When fears get triggered, as they do in all relationships, we might turn to various learned protective, controlling behaviors. But these learned protective behaviors are not who we really are. We are our essence, our soul self, our true self — which is always wonderful and beautiful. This is likely what you fell in love with when you first fell in love with your partner. If you focus on your partner’s wounded behaviors that come from fear, you will create distance and disconnection. If you focus on your partner’s wonderful core qualities and frequently speak to those, you will create the arena for connection.
5. Plan Fun Dates and Time Together
Connection happens when partners have time to be together in a fun and relaxed way — like over dinner, taking a walk together, sharing interesting things about their day, cooking together, creating something together, holding each other and talking, playing a sport together, watching a funny show together, and so on.
Most people, when they first connect with each other, say things like, “We sat in the restaurant and talked for hours.” This is what created the connection, and this is what you need to plan into your life together to support connection.
6. Support Your Partner in What Brings Him or Her Joy
It’s far easier to keep our heart open with our partner when we feel supported by him or her in what we love to do. In healthy relationships, partners receive joy from the other’s joy.
Supporting your partner’s joy is not the same thing as supporting your partner in addictive behavior. If your partner’s behavior is hurtful to you — such as having an affair or getting drunk — you need to focus on what would be loving to you. But if you find yourself threatened by your partner spending time with friends or enjoying alone time or playing a sport with someone of his or her equal ability, then you need to do your own inner work to value yourself enough to not be threatened. Supporting each other in what we each love to do is part of a healthy relationship, and definitely part of creating connection.
7. Be There for Each Other When One Is Triggered
Each of us has our vulnerabilities — those triggers from childhood that put us into hurt, fear or sadness. Sometimes a partner protects against the pain with anger or withdrawal. Instead of being reactive to your partner’s triggers and going into your own anger or withdrawal, each of you needs to learn how to be there with caring and compassion for the other. We all need help and support when old wounds get triggered, and compassionate partners can learn how to do this for each other. It doesn’t mean you are taking responsibility for your partner’s feelings — this is actually not at all helpful — but it does mean that you know how to support your partner in helping him or herself deal with the painful feelings. Compassion for each other’s wounds and vulnerabilities goes a long way toward creating connection.
Connection with your partner is vital for your well-being and the well-being of the relationship. If you find that any of these suggestions are hard for you, then do some inner work to discover what is in the way. If you still can’t follow these suggestions, then you might want to receive some therapy, coaching or facilitation to heal whatever is stopping you from being able to connect with yourself and with your partner.
Margaret Paul
Source: http://www.huffingtonpost.com/margaret-paul-phd/relationship-advice_b_3267547.html

Mỹ nhân cưới đại gia Việt kiều và cuộc sống với cả mẹ chồng, mẹ đẻ

GiadinhNet - Nổi tiếng và xinh đẹp nhưng Hiền Mai 36 tuổi mới lấy chồng là Việt kiều Mỹ làm trong ngành dầu khí. Nhìn cô nói cười réo rắt, không ai có thể ngờ được những sóng gió dữ dội mà Mai đã từng phải vượt qua.

Không phải cứ người đẹp nào yêu và cưới đại gia đều bị gắn mác thị phi. Hai người đẹp này đã dệt nên câu chuyện tình cảm động và cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ khiến công chúng không khỏi ngưỡng mộ.
Diễn viên Hiền Mai và ước mơ làm cô giáo
Hiền Mai có vẻ đẹp hiền dịu, đằm thắm
Hiền Mai có vẻ đẹp hiền dịu, đằm thắm
Là một diễn viên, người mẫu xinh đẹp và nổi tiếng nhưng ít ai biết rằng thủa nhỏ Hiền Mai từng ước mơ làm giáo viên.
Dạo ấy, Hiền Mai ước mơ được trở thành cô giáo, cũng bởi một kỷ niệm đáng nhớ dưới mái trường trung học. Thời điểm đó, cả bố và mẹ của Hiền Mai đều bị bệnh và phải nằm viện. Những tháng ngày cha mẹ phải ra vào bệnh viện liên miên đã vắt kiệt kinh tế của cả gia đình. Hiền Mai vừa phải học, vừa đi làm thêm để phụ giúp gia đình. Công việc vất vả, đi đêm về hôm khiến Mai thiếu ngủ trầm trọng. Hậu quả là những giờ lên lớp, những cơn buồn ngủ dập dìu kéo tới khiến hai mắt Mai cứ ríu lại, không tài nào chịu nổi. Không ít lần, Mai bị thầy cô giáo nhắc nhở. Có một lần, do quá mệt, Hiền Mai gục lên bàn ngủ khi nào không biết.
Trong cơn mơ màng, Mai nghe có tiếng gọi rằng: "Mai ơi, dậy đi, cô giáo đến; rằng, Mai à, dậy mau đi". Vía đang lạc trong mê man, Mai vẫn chưa tỉnh được, rồi bỗng nhiên cũng trong mơ màng, giọng cô giáo nhỏ nhẹ: “Thôi, Mai mệt rồi. Cứ để bạn ấy ngủ”. Mai thấy mình đang khóc, không phải trong cơn mê. Từ đó, ước mơ làm cô giáo đứng lớp bùng phát mạnh mẽ trong Hiền Mai. Mai cố gắng học thật giỏi và đã đậu vào lớp Nga văn, Trường ĐHSP TP.HCM.


Cô từng có ước mơ làm nghề giáo
Cô từng có ước mơ làm nghề giáo

Sau khi tốt nghiệp ra trường, Mai về làm việc cho Sở Văn hóa thông tin (cũ). Nhiều người thấy Mai xinh đẹp, lại cao ráo nên khuyên Mai đi làm người mẫu. Hiền Mai tâm sự: “Thật sự lúc đó Mai không có ý tưởng gì về nghề người mẫu. Chỉ thấy rất sợ nếu mình bước chân vào làng giải trí phức tạp. Và vòng xoáy công danh lợi lộc thường không chừa một ai”. Nhưng bệnh tình của mẹ Mai ngày càng trở nặng, mà đồng lương ít ỏi của một công chức nhà nước không đủ để Mai vun vén cho mình huống hồ chi…
Hiền Mai cười nhớ lại: “Lúc đó chỉ biết tặc lưỡi, hay là thôi mình “nhắm mắt đưa chân”. Nhưng khi vào nghề rồi lại thấy phức tạp hay không do bản thân mình thôi. Và Mai chọn cho mình một nếp sống bình thản, tránh xa những chiêu trò, những thị phi. Nhưng đôi lúc vẫn không thể tránh khỏi những thị phi tự nhiên vận vào mình”.
Nhưng đường đời đã rẽ cô gái trẻ theo một hướng khác, để bây giờ Hiền Mai trở thành một diễn viên ghi đậm dấu ấn trong lòng người hâm mộ bởi vẻ đẹp mong manh, trong vắt như sương khói.
Hiền Mai tiếc nuối: "Dù không có duyên nhưng đến bây giờ tôi vẫn thích làm cô giáo. Đến ngày 20/11, tôi vẫn thích nhận được những lời chúc mừng từ đám học trò. Có khi, tôi phải tự tưởng tượng ra điều đó để an ủi nỗi mong ước của mình!"
Nhận lời yêu và cưới doanh nhân Việt kiều Mỹ sau tai nạn khủng khiếp
Hiền Mai đi làm người mẫu, vài đạo diễn quen mặt rồi mời đóng phim. Hiền Mai gật đầu rồi cứ thế trở thành diễn viên, nhẹ như không. Nhưng nếu sự nghiệp của Hiền Mai có vẻ như “công thành danh toại” thì cuộc sống của Mai lại không hề êm đẹp như bao người vẫn nghĩ. Hiền Mai đã từng tưởng suýt chết vì nghề. Hiền Mai kể, đó là cái lần Mai đóng vai cô Út cào nghêu trong phim Ráng chiều của đạo diễn Đỗ Phú Hải. Trời chạng vạng nhưng đoàn phải gấp rút chuyển cảnh cho kịp tiến độ. Hiền Mai ngồi xe do diễn viên Lê Vũ Cầu lái. Rủi thay, xe bỗng nhiên mất thắng, lại qua khúc cua ngặt, nên lật mấy vòng vào bìa rừng. Hiền Mai mê man, không còn biết gì nữa.
Vì đám mê nghệ thuật, nên Hiền Mai lập gia đình khá muộn. Ông xã cô là doanh nhân Việt kiều Mỹ
Vì đám mê nghệ thuật, nên Hiền Mai lập gia đình khá muộn. Ông xã cô là doanh nhân Việt kiều Mỹ
Trong cơn mê man, Hiền Mai nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết. Cô gọi mẹ, gọi ba và khao khát được gặp gia đình. Nhưng lúc lờ mờ tỉnh dậy, Mai lại hoảng hốt van xin mọi người đừng cho mẹ biết. Bởi: “Lúc đó, mặt Mai ghê lắm, băng quấn trắng toát, sưng to bằng cái mâm. Còn toàn thân thì vết thương chi chít, không tài nào cử động được. Nếu mẹ nhìn thấy Mai lúc đó chắc ngã lăn ra xỉu. Mẹ Mai sức khỏe đã rất yếu, nếu phải đau lòng vì Mai nữa chắc là chịu không nổi”.
Mai chỉ ước ao rằng mình được sống, được nguyên vẹn, đi lại bình thường để tiếp tục lao động nuôi gia đình, hoặc chí ít cũng không trở thành gánh nặng. Và giữa thời điểm sinh tử đó, nhan sắc bị hủy hoại, Mai đã nhận ra tấm chân tình của một doanh nhân Việt kiều, người đã theo đuổi Mai hàng năm trời.

Cô nhận lời yêu và cưới anh sau một tai nạn khủng khiếp
Cô nhận lời yêu và cưới anh sau một tai nạn khủng khiếp
Hiền Mai nhớ lại mối lương duyên với ông xã hiện tại: "Tôi gặp anh Minh (doanh nhân Nguyễn Hoàng Minh, chồng Hiền Mai) lần đầu trong hội chợ của các công ty dầu khí Mỹ tại Việt Nam. Lúc đó tôi là người mẫu trong gian hàng của một người bạn anh Minh. Gian hàng của công ty anh thì thuê người mẫu Ngô Mỹ Uyên và Linh Chi. Tuy vậy, anh lại chạy sang gian hàng tôi làm, kiếm cớ nói chuyện, xin số điện thoại. Sau hội chợ đó, anh điện thoại cho liên tục, lúc mời đi ăn, lúc mời uống cà phê. Vì đang có người yêu, phần vì không có nhiều cảm tình với anh, tôi từ chối hết. Vậy mà anh Minh vẫn kiên trì gọi điện cho tôi suốt nửa năm." Nhưng lúc đó cô vẫn chưa hề nghĩ tới chuyện yêu.
Rồi cô kể lại kỷ niệm nhận lời yêu và cầu hôn của ông xã: "Trong những hoàn cảnh đặc biệt, nhất là khi bệnh tật, ốm đau, rất dễ nảy sinh tình cảm. Sau khi quen anh hơn một năm, tôi bị tai nạn xe hơi rất nặng. Tôi bị gẫy đốt sống cổ, đốt sống lưng, mặt thì nát tươm vì mảnh kính xe đâm. Lúc đó, tôi không dám nhìn mình trong gương, giấu tất cả mọi người. Anh Minh đang công tác ở Hà Nội, biết tin tôi tai nạn qua báo chí đã ngay lập tức bay vào Sài Gòn. Anh chăm sóc tôi chu đáo, tỉ mỉ. Anh nói với tôi: “Nếu bệnh viện không chữa được, anh sẽ đưa em sang Mỹ.” Nhìn mình trong gương, tôi còn chán mình nên bảo anh: “Anh yêu người khác đi”. Anh cương quyết, dù thế nào, sẽ chăm sóc tôi suốt đời. Tình yêu của anh dành cho tôi vô điều kiện và không cần một lời hứa hẹn. Tôi cảm động nên tình cảm dành cho anh ngày càng nhiều hơn."
Đến giờ, bé Tony, con trai của hai vợ chồng đã được 12 tuổi
Đến giờ, bé Tony, con trai của hai vợ chồng đã được 12 tuổi
Năm 2003, Hiền Mai gật đầu đồng ý về cùng nhà chung sống với người đàn ông đã dành cho cô một tình yêu tuyệt đối.
Và cuộc sống với chồng đại gia cùng hai bà mẹ
Cuộc sống sau khi cưới của Hiền Mai rơi vào cảnh vợ chồng ngâu. Ông xã thì phải về Mỹ làm việc, còn cô thì bận rộn với các dự án nghệ thuật ở Việt Nam. Hiền Mai kể lại: “Một tuần sau khi kết hôn, chồng tôi phải trở về Mỹ làm việc và lo cho gia đình bên nhà anh ấy nên tôi lại trở về với cuộc sống độc thân”. 
Tổ ấm sang trọng của Hiền Mai.
Tổ ấm sang trọng của Hiền Mai.
Ba tháng sau anh trở về, Hiền Mai mới chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân sau chuyến trăng mật cùng chồng ở Thụy Sĩ.
Ông xã của chị là một doanh nhân làm việc trong tập đoàn dầu khí của Mỹ. Anh từng thuyết phục vợ sang Mỹ đoàn tụ cùng gia đình, tuy nhiên với niềm đam mê nghệ thuật, người đẹp đã từ chối ý nguyện của chồng.
Sau khi bé trai đầu lòng ra đời, ông xã của cô đã sắp xếp công việc trở về Việt Nam sinh sống cùng vợ con. Cô đón mẹ ruột về sống cùng để tiện chăm sóc con nhỏ. Hai năm sau, mẹ chồng của Hiền Mai từ Mỹ trở về sống cùng mái nhà với vợ chồng chị.
Cùng sống với 2 người già, hai tính cách trái ngược nhau đã không tránh khỏi những xung đột, mâu thuẫn. Có những lúc hai vợ chồng Hiền Mai tưởng không vượt qua nổi. Kể lại thời điểm khó khăn này, Hiền Mai nhẹ nhàng: "Hai mẹ mỗi người một tính, ngày xưa cũng hục hặc, không bằng lòng nhau, có lúc mình stress luôn. Nhưng phận là con mình thương hai bà nên cố gắng chiều."
Đến bây giờ, Hiền Mai đã dung hòa được cuộc sống với 2 bà mẹ. Hiền Mai tâm sự, bây giờ cứ bước ra khỏi nhà là lại canh cánh những mối lo không tên. Bởi mẹ Mai ốm đau liên miên, còn mẹ chồng Mai do tuổi cao cũng đã bị lẫn. Đi đâu làm gì, Hiền Mai cũng cố về nhà thật nhanh. Nhiều khi Mai muốn đi đâu đó thật xa, cho đầu óc thanh thản, xa lìa những bộn bề của cuộc sống hiện tại, tuy nhiên đó chỉ là ước muốn. Vì nhìn lại căn nhà khang trang, tuy đã có người giúp việc nhưng Mai vẫn lo lắm bởi người mẹ chồng tâm tính đã hóa thành trẻ thơ, sợ những bất trắc khó lường, bởi người mẹ ruột già yếu, chỉ còn thở được những hơi dài đứt quãng. Hiền Mai lại rưng rưng nước mắt nghẹn lời: “Nhiều đêm, nằm thao thức, nghe tiếng mẹ rên, tiếng mẹ chồng nói sảng mà tôi không tài nào ngăn được nước mắt”.
Để giữ được tổ ấm này, hai vợ chồng cô đã trải qua không ít gian truân, sóng gió
Để giữ được tổ ấm này, hai vợ chồng cô đã trải qua không ít gian truân, sóng gió
Hiện tại, chia sẻ về cuộc hôn nhân đã 13 năm, Hiền Mai thành thật: "Hôn nhân luôn có những xung đột không bao giờ chấm dứt, cứ giải quyết được hôm nay, vài tháng sau quay trở lại. Không một vấn đề nào có thể giải quyết được trong chuyện quan hệ gia đình, khiến nhiều thi mình cảm thấy mệt mỏi, ngột ngạt. Tuy nhiên, may mắn là chúng tôi vẫn vượt qua được nhờ có tình yêu thương".
Sinh năm 1967, đến nay đã 47 tuổi nhưng Hiền Mai vẫn giữ được cho mình vẻ đẹp như thách thức với thời gian.
Sinh năm 1967, đến nay đã 47 tuổi nhưng Hiền Mai vẫn giữ được cho mình vẻ đẹp như thách thức với thời gian.
Hiền Mai chia sẻ: “Bây giờ, tôi vẫn có người theo đuổi, nhiều khi cảm thấy xao xuyến. Tuy nhiên, tôi dừng lại được ngay vì nhận ra chẳng ai tốt với mình bằng ông xã, không ai thương con bằng anh ấy. Tôi nghĩ chồng mình cũng vậy, đôi lúc cũng lãng đãng nhưng vẫn một lòng một dạ chung thủy với vợ con, chăm lo gia đình. Tôi luôn trân trọng điều đó”. Hỏi về bí quyết giữ chân người chồng giỏi giang, giàu có, Hiền Mai khiêm tốn cho rằng mình là người may mắn, nhưng sự may mắn đó không phải trên trời rơi xuống. Trong gia đình, mình nên dẹp bỏ cái tôi cá nhân để hòa hợp với mọi người, như vậy mới tìm thấy được tiếng nói chung.
K.N(th)/Báo Gia đình&Xã hội
Source: http://giadinh.net.vn/giai-tri/my-nhan-cuoi-dai-gia-viet-kieu-va-cuoc-song-voi-ca-me-chong-me-de-20151029132225804.htm

Your Thoughts Matter: 4 Reasons to Keep a Journal

Whether you use a leather-bound notebook or the Notes app on your phone, whether you create sweeping lines of poetry or jot down blunt musings in point form, your thoughts matter. Here are four reasons to keep a journal so you can start writing them down.

Perspective and growth

My very first journal, in all its glitter-encrusted preteen glory, is an endless source of embarrassment. But it’s also a sign of my growth. It’s a snapshot of my life at that moment, and a testament to how far I’ve come. We’re all a work in progress. Who you are now isn’t who you’ll always be. We’re all meant to evolve and grow. Sometimes the winds of change pick you up and send you flying wildly into the next phase of your life, but often it pulls you along without you even knowing. Keeping a journal is a brilliant way of documenting those changes while they’re taking place.

Clarity

With such a constant stream of information bombarding us day in and day out, our minds can easily become crowded. In a split second, you can go from having it all together to feeling like you can barely navigate your way through the haze. When you’re looking for a way to quiet the noise, a journal can serve as a safe space for your most intimate thoughts. It can be a place free from judgment, where all that’s asked of you is to be honest with yourself. Each sentence you string together makes your mind a little lighter and leaves you with a greater sense of clarity.

Accountability

There’s something so concrete about seeing words laid out on a page in front of you. Thoughts can vanish as quickly as they come, especially when they center around the things we want for ourselves. When it comes to your accomplishments, goals, and dreams, writing them down can be a catalyst for setting things into motion. Think of your journal as a vision board, created solely with the words you use. It can be a place where you can hold yourself accountable, where you can map out your destination and the steps you’re willing to take to get there. And when things don’t go your way and you’re feeling discouraged, it can also be a positive reminder of what you’re working towards and what you’ve already accomplished.

Mindfulness

Just like people, language evolves. Words take on different meanings, and how you use them becomes such an important thing to consider. Keeping a journal can bring about an acute awareness of the words you use most often. You begin to realize how much negativity or positivity you’ve let into your life by seeing the things you leave on the page. Time and time again, we throw around our words without realizing their weight. Writing them down can help keep that in check, and lead you towards a more mindful state where you’re focused on using your words with positive intent.
Source: https://www.goalcast.com/2017/03/04/your-thoughts-matter-4-reasons-to-keep-a-journal/

15 bài học từ người yêu cũ

1. Người ấy nói yêu bạn. Chưa bao giờ nói chỉ yêu bạn.
2. Đừng bao giờ mặc đồ đôi. Đừng bao giờ mua giày đôi. Đừng bao giờ chụp lại tất cả những câu ấm áp người ấy nói rồi làm thành album. Đừng hơi tí lại post ảnh lên Facebook khoe khoang bạn có người yêu, người ấy vô cùng tốt với bạn. Đừng bao giờ kiêu ngạo vì bạn đang hạnh phúc ra sao. Tới lúc mất rồi, tim thì đau, xóa đi lại tốn công.
3. Người yêu cũ dù có đối xử tốt với bạn tới cỡ nào, thì tới cuối cùng vẫn là người yêu cũ. Xin hãy nhớ điều ấy.
4. Con gái đừng bao giờ trói buộc người yêu quá mức, người ta mà thấy phiền là hai bạn cũng hết luôn. Nếu mẹ của người yêu không thích bạn, hai bạn nên sớm chia tay.
5. Đàn ông đánh bạn được một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai.
6. Có yêu hay không, có hợp hay không, có thể ở bên nhau hay không, là ba chuyện hoàn toàn khác nhau.
7. Bạn có biết bạn năm 17 tuổi và năm 23 tuổi khác nhau thế nào không? Bạn của tuổi 17 chỉ cần thích sẽ lập tức tin tưởng những tình cảm này cũng như người đã trao cho bạn những rung động ấy và sẵn sàng hy sinh vô điều kiện. Còn bạn của tuổi 23, dù có cảm nhận được sự mãnh liệt của thứ tình cảm ấy thì cũng chẳng bao giờ hoàn toàn tin tưởng vào nó, dù đã hãm sâu trong nó thì trong tận sâu trong lòng vẫn có hai luồng mâu thuẫn tranh đấu nhau.
8. Giống nhau chỉ thích hợp chơi đùa. Bổ sung cho nhau mới có thể bên nhau tới già.
9. Tình cảm nhiều năm so ra còn kém chút cảm xúc mới mẻ nhất thời.
10. Đừng để một người không thích hợp lấy đi của bạn những điều tốt nhất.
11. Cô ấy dạy tôi cách yêu cô ấy, lại quên dạy tôi cách quên cô ấy.
12. Ngoại tình được một lần nhất định sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba!! Đây là bệnh, không cần chữa!!! Chữa không hết có khi còn di truyền!! Có một vài người không cần phải chờ đợi.
13. Đã chia tay với người yêu cũ thì phải chia sao cho dứt khoát, có như vậy thì bên người yêu hiện tại mới càng hạnh phúc.
14. Đừng ỷ vào việc người ấy tốt với bạn, dù là lúc nào cũng phải học được cách tự lập, không dựa dẫm vào người ấy quá mức, vì đàn ông một khi đã tuyệt tình sẽ rất đáng sợ.
15. Tin tưởng và tôn trọng là những yếu tố quan trọng nhất để duy trì một mối quan hệ.
Hãy ghi nhớ những bài học từ người yêu cũ, để có thể mạnh mẽ, khôn ngoan hơn trong những mối tình mới. Tìm kiếm tình yêu mới và làm lại từ đầu
Source: Paktor
https://culaphuphiem.com/2017/06/25/15-bai-ho%CC%A3c-tu-nguoi-yeu-cu%CC%83/