Chưa đầy 1 năm đi du học nhưng có nhiều thứ xảy đến, giúp mình mở mang tầm mắt hơn, trưởng thành và có cái nhìn chín chắn hơn về mọi thứ trong cuộc sống....
***Chuyện EDF5126:
Mở màn có lẽ là môn EDF5126, quất những đòn roi tím tái vào mình với điểm Fail ngạo nghễ cho bài assignment 1 chỉ vì cái tội creative ngoài tầm kiểm soát, không bám sát sườn marking rubric. Đó là lúc cái tôi cao lớn ngông nghênh, cái khát khao được creative trong mỗi thứ mình làm bị sụt xuống hẳn 1 bậc.
Chỉ còn cái tôi tự ti, co ro, và ...... shock !
Mẹ nói đúng, có lẽ do quen thói ở Việt Nam học điểm cao, thi đều pass, nên mang cái kì vọng đó qua xứ người. Để rồi khi thất bại chỉ một phần nhỏ thôi, cũng đủ đánh gục mình. Thời điểm đó mình hoàn toàn mất tinh thần, không thiết tha làm gì nữa với assignment 2 của các môn sau. Mình muốn vứt hết cho rồi. Mình quay sang cư xử rất con nít, đổ lỗi cho mẹ, cho ba bắt mình đi sớm, làm mình không định hướng, vân vân và vân vân. Mình oán giận, mình khóc vật vã, và mình đau bao tử.
Bao tử: không hành thì thôi, hành là ói lên ói xuống - tại thời điểm quan trọng
Đêm đó nôp bài assignment 2 của môn kia, vì ăn thịt kho hột vịt toàn dầu mỡ mấy ngày liên tục, cộng với stress, mình bị đau bao tử. Ói lên ói xuống, nhức đầu chóng mặt không làm gì nổi. Rốt cuộc, bài assignment đó nộp trước deadline 1 phút. Nó tệ hại đến mức mình không muốn nhìn lại nó....
Rồi cứ như chuỗi Domino ngã là ngã theo series, mình lại xuống tinh thần, và không tập trung được cho bài assignment của môn kế tiếp. Mình không chấp nhận được bản thân mình lúc đó vì đã làm ra một bài assignment dở tệ như thế, mình tự sỉ vả, mình khóc, và mình mắc kẹt...
May có mẹ trong lúc đó, bên cạnh động viên an ủi, giúp mình lấy lại tinh thần, giúp mình hiểu ra rằng "Chỉ cần gạt bỏ áp lực sang một bên, con sẽ làm tốt, đừng nghĩ đến nó nữa"
Mình dần dần lấy lại bình tĩnh, mò mẫm research, mò mẫm viết. Cuối cùng bài assignment đó cũng xong. Mình buông máy ra ngồi thẫn thờ....Vậy là một nửa chặng đường ở xứ người đã đi qua. Nhanh như cái chớp mắt....
Những tháng ngày đợi điểm của EDF5126 là một nỗi ám ảnh đáng sợ. Dù đã được mẹ xác định tư tưởng là "Rớt thì học lại, không sao hết, tiết kiệm để dành tiền đóng học phí, không sao hết". Nhưng mình nghe như có gì đó cứa vào tim gan.
Vẫn là nỗi buồn dai dẳng trong những ngày thấp thỏm đợi điểm....
Rồi điều kì diệu cũng đến. Sáng hôm đó, vừa mở mắt ra đã thấy mail báo lên website check điểm. Mình đã tự hỏi "quái lạ, sao lại không có email báo mình phải làm thủ tục đăng kí học lại môn?". Vì lúc đó, thật lòng mà nói, mình mở website check điểm với tâm thế là mình rớt, mình sẽ phải học lại. Vậy mà con CR ở đó, bình thản mỉm cười bảo "Qua hết rồi, không sao nữa rồi. Mày an toàn rồi" làm mình mừng rơi nước mắt. Mình không tin, và cũng không dám tin. Căn phòng thuê nhỏ, chỉ có mình nhảy như một con điên, rồi bấn loạn gọi bạn bè người thân, hồ hởi "Qua rồi, qua thật rồi !!"
Vậy là mình đã sống sót :)
“Never cut a tree down in the wintertime. Never make a negative decision in the low time. Never make your most important decisions when you are in your worst moods. Wait. Be patient. The storm will pass. The spring will come.”
***Chuyện cô H bị ung thư:
Chuyện cũng bất ngờ như khi nó đến.
Hôm đó mình đang đi ăn cùng cô Trâm thì nghe dì 3 Trinh gọi điện báo cô H bị chẩn đoán có khả năng mắc ung thư buồng trứng. Cô Trâm mất tinh thần, không làm gì nổi, cuống cuồng gọi hết người này đến người khác tìm cách giúp cô H. Mình thì đơ ra đó, chỉ biết trấn an cô Trâm. Dù bề ngoài lạnh như tiền, nhưng bên trong mình thì rối bời.
Mọi người chạy vạy đủ đường, tìm cách giấu không cho cô H biết. Rồi cuối cùng cô H cũng biết khi đi bác sĩ khám. Trái ngược với sự lo lắng của mọi người, cô bình tĩnh và thản nhiên đối mặt. Người ta bảo, bây giờ phải cắt buồng trứng đi, rồi làm xét nghiệm sinh thiết coi tế bào ung thư lan tới đâu rồi, có cần xạ trị không. Oh thì ra những cụm từ chỉ nghe trên phim lại có ngày trở thành thật, nghe bên đầu dây điện thoại như thế này. Thì ra đó là cái cảm giác có một người thân yêu bị ung thư là như thế.....
Cô H vào viện, phẫu thuật gấp trong đêm đó. Mấy ngày sau làm sinh thiết, cô Trâm hồ hởi gọi báo tin cho cả nhà mừng: "Tế bào ung thư chưa di căn, nên không cần phải xạ trị". Cả nhà lúc đó mới dám thở phào. Việt Nam - tự khi nào đã gắn liền với ô nhiễm, chất độc, tỉ lệ ung thư cao, quan liêu - tự khi nào Việt Nam lại méo mó như thế?
Cười buồn....
***Chuyện mẹ bệnh:
Ngày mình báo điểm môn EDF5126, hồ hởi bảo "Mẹ ơi con pass rồi. Không phải học lại nữa mẹ ơi" thì cũng cùng lúc hay tin mẹ ốm.
Mẹ bảo mấy hôm nay đau bao tử quá, không ăn uống được gì, rồi bị tiêu chảy, tụt huyết áp, phải truyền nước biển. Mình đơ ra, sao cứ có cảm giác như để mình pass được môn này, mẹ phải đánh đổi bằng việc bị bệnh. Cũng tại cái tội cứ có cái gì là xổ toẹt ra của mình, gì cũng nói ra cho mẹ nghe hết, nên mẹ stress theo mình rồi đau bao tử. Mẹ bảo không được giấu mẹ cái gì hết, gì thì nói ra để mẹ góp ý. Mình cũng dạ theo rồi cái gì cũng kể, rồi mẹ mới stress thế này.
Cái cảm giác khi bây giờ bạn nói chuyện với một người, hôm nay họ còn khỏe đó, hôm sau đã nhập viện, hôm sau về nhà, hôm sau nữa lại truyền nước. Nó cứ lặp đi lặp lại như thế, khiến bạn cảm thấy rất vô thường, không chắc chắn về ngày mai, không có cảm giác an toàn. Và bây giờ đã hiểu, thì ra cảm giác của những đứa con đi xa xứ, gọi về nghe cha mẹ bệnh mà không bay về kịp, chỉ biết ngóng tin từ xa nó là như thế nào....
Một cuộc nói chuyện hôm nay với mẹ làm mình vỡ ra thêm vài thứ nữa:
Mẹ gửi hình: Mẹ bị nhiễm con này "Rotavirus - gây tiêu chảy cấp ở người lớn"
Mình: mà tại sao mẹ lại bị?
Mẹ: Do ăn uong kém nên kg có đề kháng nó trong kg khí xâm nhap thôi. Giong nhu cảm cúm vây.
Mình: Đó đó, mẹ la con ăn uống ko đàng hoàng mà mẹ có ăn uống đàng hoàng đâu
Mẹ: Đau bao tu thì làm sao ăn đồ chua hoac ăn nhièu đuoc. Bao tu dở cũng vì mây chuc năm nay lo cho ba con nhà mày
Mình khựng lại trước câu cuối cùng của mẹ. Có sai không khi mình nghĩ chính mẹ đã hình thành nên thói quen đổ lỗi những người yêu thương cho những nỗi đau mà bản thân phải gánh chịu ? Như thế có sai không ?
Mình biết, trong cơn phẫn nộ hay bực tức, mình rất hay đổ lỗi.
Và mình nhận thức được, điều đó là không nên.
Nhưng chính mình cũng hoang mang, không biết nhìn thế nào mới phải. Một mặt, với văn hóa á đông, trọng tình nghĩa gia đình, việc hy sinh cho những người mình yêu thương được xem là trách nhiệm và được đánh giá là "cao cả". Thế nên hiển nhiên, khi bạn phải trải qua những điều không vui vì việc hy sinh đó, bạn sẽ đổ lỗi. Hy sinh tức là đặt lợi ích của bản thân dưới lợi ích của người khác. Và hiển nhiên khi không đạt được điều bản thân mong muốn, sẽ quay ra đổ lỗi. Vì mày nên lợi ích của tao bị ảnh hưởng, kiểu kiểu như vậy.
Nhưng xét ở một khía cạnh khác, hy sinh là một quyết định. Tức là anh được quyền chọn, và anh chọn "Hy sinh". Đó là quyết định của cá nhân anh. Và anh, phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Thật ra, sau này mẹ đã bớt lo lắng thái quá và phản ứng tiêu cực hơn với những gì ba hoặc mình đôi khi làm mẹ buồn lòng. Mẹ chọn mặc kệ, và sống cho chính bản thân mẹ nhiều hơn. Đó là một tín hiệu đáng mừng với mình. Vì khi bản thân không hạnh phúc, thì không làm ai hạnh phúc được hết. Đặt trong bối cảnh và mối quan hệ của gia đình và các vòng tròn kết nối trong xã hội khác, việc luôn luôn "thương lấy chính mình trước hết" sẽ bị nhìn méo mó thành "ích kỷ, biết mình không biết ai". Vậy suy ra là gì? Suy ra là anh phải tùy trường hợp, tùy hoàn cảnh mà quyết định sẽ chọn "hy sinh" hay chọn "thương lấy chính mình trước hết". Yêu thương cần phải có điều kiện thì vững bền hơn? Yêu thương vô điều kiện là nấm mồ cho những oán trách, than vãn, đổ lỗi không hồi kết ?
Uh suy nghĩ của mình là như vậy....Luôn muốn tìm một ai đó có thể ngồi cùng deep thinking với mình về những thứ như thế này. Luôn mong một anh bạn trai cũng deep như thế này để cùng mifnht thảo luận, từ đó giải tỏa hàng tá câu hỏi, hàng tá thắc mắc trong đầu mình.
Rồi tự dưng lại nghĩ tới câu châm ngôn của chị Tâm Phan: "Yêu nhưng không kì vọng". Câu châm ngôn đó giúp chị yêu bền vững. Và mình thì tới giờ vẫn không hiểu câu nói đó....
***Chuyện tình yêu - đi tìm - Milena Nguyen - crack in heart, LDR - nhân duyên
Bạn thân (BFF) - tình yêu - replace
***Nước Úc mùa giáng sinh rộn ràng
***Những người bạn trên đất úc: Anna, Group BM, Alexia (Never give up), bà cô Ấn độ
. You have been stuck in that cycle for too long. Get out of it !
3. People say "You can always tell me" - but it usually ends up in a situation that you become the listener or they lose patience in listening to you.
4. Dont tell a child to bottle up their feeling, suppress anger for fear of abandonment. That is not always correct. Draw a clear line between Anger Management and Cowardice.
5. The number of years of friendship doesn't tell anything. The feeling when being together and the ability to generate in-depth conversation are things that matter the most.
6. The need of a partner, in some cases, is a crave for replacement of a closed friend indeed. Be critical and not hurting someone. Dont jump into a relationship just to fulfill your own needs.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét