Hơ, hôm nay ngồi xem videoclip về cặp vợ chồng son, trong giai đoạn tìm hiểu đã bí mật giới thiệu vợ mình với hội bạn....Tự dưng ngớ người ra..uh thì mình cũng đã đến giai đoạn ấy rồi, cũng ngồi ăn chung với hội bạn của người ta luôn rồi....Hóa ra còn vài bước nữa là chính thức bước vào một mối quan hệ rồi....Và mình đã là người đơn phương, chủ động chấm dứt những bước tiến đó.
Nếu hỏi bây giờ cảm giác thế nào ư? Chỉ là ngớ người ra và ngạc nhiên thôi - không nghĩ là ngày đó người ta đã muốn đi cùng mình xa đến như thế....Còn nuối tiếc thì không. Vì cũng nhờ vào bữa bí mật giới thiệu với hội bạn đó mà mình biết được một khía cạnh khác của người ta mà mình không thể hòa hợp. Thôi chào nhé KN - kỉ niệm một thời làm tôi đau đáu :)
Chỉ thấy ngạc nhiên về cái độ ngô nghê của mình trong nhiều trường hợp, và thấy ngạc nhiên cho 1 đứa có nhan sắc tầm trung or tầm thấp như mình cũng có lúc được người khác coi trọng muốn bước vào một mối quan hệ xa như thế...Hơi ngỡ ngàng nhưng thôi mọi thứ kết thúc rồi :)
Chào nhé một trang sách đã cũ :)
My photos
Tổng số lượt xem trang
Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013
Những bài báo quá hay nhặt được trên tuoitre
Hủ tiếu gõ đêm mưa Sài Gòn của tôi
29/10/2013 20:05 (GMT + 7)
TTO - Bạn đọc Hoàng Hiền (TP.HCM) gửi đến Tuổi Trẻ Online
những kỷ niệm về "hủ tiếu gõ" như một món ăn thân thiết từ khi chân ướt
chân ráo vào Sài Gòn đến khi tốt nghiệp ra trường đi làm.
Tin bài liên quan
Từ khóa
>> Phải xử lý kẻ gây ra "nỗi oan hủ tiếu gõ"!
> Không có chuyện chuột cống trong nồi hủ tiếu gõ
>> Cần làm rõ trách nhiệm người đăng tin!
> Không có chuyện chuột cống trong nồi hủ tiếu gõ
>> Cần làm rõ trách nhiệm người đăng tin!
Ngày bé ở ngoài Bắc chỉ khi nào ốm tôi mới được mẹ cho
ăn mì tôm, những ngày mưa lụt, nấu một nồi cơm trắng pha loãng một gói
mì tôm với nước sôi để chan cơm thay canh vẫn đánh bay mấy bát. Những
ngày đi học dấm dúi bẻ vụng một góc gói mì tôm trần của mẹ mang vào lớp
là đã xôn xao cả đám con gái giờ ra chơi.
Đám trẻ con quê nghèo chưa bao giờ dám mơ đến phở. Lớn
lên khi chân ướt chân ráo vào Sài Gòn, tôi chưa biết hủ tiếu gõ là gì
cả. Các chị trong phòng rủ đi ăn cũng không dám đi dù hủ tiếu ngày
ấy 2.000 đồng một tô, mà để dành tiền đi xe buýt. Một lần, theo các chị
đi mặc áo thú quảng cáo cho sữa chua, lãnh 200.000 đồng tiền công tôi
cùng các chị đi “ ăn chơi xả láng” ở quán hủ tiếu đầu hẻm.
Hôm ấy mưa, nước ngập đến mắt cá chân, mấy chị em hai
tay cầm hai chiếc đũa gõ gõ vào nhau háo hức chờ chị chủ bưng tô hủ tiếu
thơm phức, thịt trắng nõn, lá hành lá hẹ thơm lừng. Ngồi trên mấy chiếc
ghế nhựa vuông, chân đặt trên mấy hòn gạch chỉ hít hà hương thơm lựng
từ tô hủ tiếu, tóp mỡ giòn giòn, nước ngọt lịm tê người đi, quên cả đôi
chân đang mấp mé trên những viên gạch nhỏ. Ăn xong tô đầu tiên vẫn thòm
thèm, gọi ngay tô nữa. Đó là lần đầu tiên tôi tự cho phép mình xa xỉ. Ăn
xong, mấy chị em khoác vai nhau về, tô hủ tiếu trở thành món tủ khi một
người trong phòng vừa lãnh lương gia sư, nhận tiền phát tờ rơi quảng
cáo hay vừa được lãnh nhuận bút xong.
Những hôm lành lạnh, ngồi ở lề đường hít hà mùi nước
lèo quyến rũ, dưới ánh đèn vàng vọt của con hẻm nhỏ thấy cuộc sống sao
mà bình yên. Người bán cũng nhẹ nhàng, dễ mến bởi quanh co mấy con hẻm
nhỏ, hẻm nào cũng có xe hủ tiếu. Phải giữ khách bằng nụ cười niềm nở
chứ. Dù khách hàng hầu như toàn là sinh viên, những người lao động
nghèo, dù tô hủ tiếu chỉ có ngàn đồng thì vẫn đầy đủ chanh, tương, khăn
giấy…
Tốt nghiệp ra trường, đi làm tôi biết thêm hủ tiếu Nam
Vang, đắt gấp năm lần, biết Phở 24, biết bánh canh Trảng Bàng, bánh canh
ghẹ Cầu Bông, nhưng cái vị ngọt của hủ tiếu gõ thì vẫn chưa quên được.
Có những sáng ngủ lười không kịp đi chợ, tối đi làm về trễ vẫn ghé qua
xe hủ tiếu đánh bay cả hai tô.
Chị hủ tiếu nhớ mặt còn hỏi: "Sao mấy bữa nay không
thấy?" hay "Hôm này ra muộn thế, nước đáy nồi hơi mặn, em có ăn không?".
Tôi gật đầu, chị làm cho tôi một tô nhiều mì cho đỡ mặn rồi cũng dùng
cái vá nhôm vét nốt chút nước còn sót lại vào tô xì xụp húp…
Thi thoảng đi chợ vẫn gặp chị lúi húi lựa xương heo,
vẫn nụ cười hiền khô giọng nói chân phương xứ Quảng, chợt thương sao
những con người bé nhỏ đêm đêm luồn lách vào từng con phố nhỏ, những xóm
trọ sinh viên nghèo vừa gõ lách tách vừa í ới “hủ tiếu đê”, thương
những tấm lưng cong cặm cụi đẩy chiếc xe lóc cóc bàn ghế, bát đũa đêm
đêm tất tả đi về.
******************
Những bài học tư duy tôi học từ Nepal
09/10/2013 18:53 (GMT + 7)
TTO - Diễn đàn Thanh niên châu Á - Thái
Bình Dương chủ đề "Các vấn đề miền núi và kế hoạch phát triển đến năm
2015" vừa diễn ra tại Nepal cho tôi ba bài học về tư duy quý giá mà
những ai khao khát làm gì đó cho cộng đồng cần có.
Tác giả bài viết Đặng Huỳnh Mai Anh - sinh viên ĐH Ngoại thương cơ sở 2 TP.HCM - khi tham gia diễn đàn Thanh niên châu Á tại Nepal - Ảnh: nhân vật cung cấp
|
Chương trình do Trung tâm Quốc tế hợp tác phát triển
miền núi (ICIMOD) tổ chức, diễn ra từ ngày 30-9 đến 5-10, với hơn 40 bạn
trẻ từ 15 quốc gia.
1. Sự kết nối
Ngày đầu chương trình được dành riêng cho những bài
thuyết trình từ các chuyên gia. Đôi khi cùng một vấn đề, chúng tôi đồng
thời được nghe quan điểm từ rất nhiều phía khác nhau: chính quyền, các
doanh nghiệp cho đến xã hội dân sự, từ nhiều khía cạnh: văn hóa, xã hội,
chính trị và cả khoa học.
Bài thuyết trình qua mạng Internet về vấn đề tài nguyên, năng lượng, đô thị hóa và biến đổi khí hậu miền núi của tiến sĩ Shobhakar Dhakal, Trung tâm Kỹ thuật châu Á - Ảnh: Đặng Huỳnh Mai Anh |
Tôi rất thích một ý trong bài thuyết trình về vấn đề
tài nguyên, năng lượng, đô thị hóa và biến đổi khí hậu miền núi của tiến
sĩ Shobhakar Dhakal - Trung tâm Kỹ thuật châu Á. Đại ý bài thuyết trình
là nguồn tài nguyên nước ở khu vực miền núi Himalaya không chỉ cung cấp
nước cho khu vực miền núi mà còn cung cấp cho cả khu vực trung du và
đồng bằng, tương tự với những nguồn tài nguyên khác. Như vậy, cần nâng
cao nhận thức về mối liên quan đó để chia sẻ trách nhiệm bảo vệ và phát
triển giữa cả đồng bào miền núi và các khu vực ngoài miền núi.
Tôi tin rằng trong thế giới ngày nay có rất nhiều sự
kết nối nhau như vậy, nhưng không phải ai cũng nhìn thấy được. Và để
phát triển bền vững thì điều cần thiết nhất là tất cả phải nhận ra được
sự kết nối lẫn nhau tạo thành một mối quan tâm chung.
Khi được vinh dự đại diện cho các bạn trẻ đến từ ngoài
khối nước thuộc khu vực các dãy núi châu Á Hindu Kush-Himalaya phát biểu
bế mạc, tôi có nhắc lại ý này: “Tôi muốn đem về đất nước tôi thông điệp
về sự kết nối. Trong thời đại toàn cầu hóa, giới trẻ cần quan tâm đến
nhiều vấn đề hơn là chỉ những vấn đề xung quanh và có liên quan trực
tiếp đến mình. Vấn đề miền núi ở Hindu Kush-Himalaya không chỉ là vấn đề
của các bạn trẻ từ Hindu Kush-Himalaya mà là vấn đề của cả chúng tôi,
của tất cả chúng ta”.
2. Phù hợp quan trọng hơn hiện đại
Hai ngày tiếp theo, chúng tôi đến tham quan công viên
kiến thức Godavari. Công viên này được xây dựng bởi Trung tâm Quốc tế
hợp tác phát triển miền núi với mục đích tạo không gian để thử nghiệm
các mô hình phát triển và công nghệ miền núi.
Tôi vẫn tưởng tượng công viên kiến thức ắt hẳn phải rất
hiện đại, với những công nghệ vô cùng tối tân để rồi bị bất ngờ khi
bước vào công viên. Rất dân dã, rất thiên nhiên cứ ngỡ như mình lạc vào
chốn làng quê nào đó! Ở đây vẫn có rất nhiều công nghệ nhưng không phải
những công nghệ tối tân mà là những công nghệ rất gần gũi và thực tế: từ
công nghệ ép giấy cũ và cây dại thành nhiên liệu đốt cho đến các công
trình thủy lợi bơm nước bằng tay… Tất cả đều đơn sơ, dễ hiểu đến mức chỉ
cần nhìn qua ta cũng hình dung nó sẽ được áp dụng thế nào trong thực
tế, sẽ đem lại những lợi ích gì cho người dân.
Nguyên liệu đốt được ép từ cây dại phơi khô tại công viên kiến thức Godavari - Ảnh: Đặng Huỳnh Mai Anh |
Ông Samden Sherpa - nhân viên quản lý công viên kiến
thức Godavari, ICIMOD - giải thích về những công nghệ mới trong phát
triển nông nghiệp miền núi - Ảnh: Đặng Huỳnh Mai Anh
|
Tôi chợt nhận ra: một công nghệ hiệu quả không phải là
một công nghệ hiện đại bậc nhất mà là một công nghệ phù hợp. Ở đây là
phù hợp với điều kiện thiên nhiên miền núi, mức sống và trình độ phát
triển của người dân. Phát triển công nghệ không phải là cuộc chạy đua mù
quáng theo sự hiện đại mà là tập trung vào những công nghệ phù hợp với
điều kiện từng quốc gia.
3. Nhà lãnh đạo của hiện tại, không phải tương lai!
Những ngày cuối cùng của diễn đàn, chúng tôi ngồi lại
với nhau cùng trao đổi và xây dựng một bản kiến nghị về những vấn đề
miền núi gửi đến Trung tâm Quốc tế hợp tác phát triển miền núi, gồm các
nội dung về bảo vệ đa dạng sinh học, phát triển kinh tế miền núi, nâng
cao nhận thức và chất lượng sống.
Các bạn trẻ trong diễn đàn tìm hiểu công nghệ bơm nước tại công viên kiến thức Godavari, Nepal - Ảnh: Đặng Huỳnh Mai Anh
|
Sau khi bản kiến nghị được đọc lên trong buổi lễ bế
mạc, tiến sĩ David Molden, tổng giám đốc Trung tâm Quốc tế hợp tác phát
triển miền núi, nhắn nhủ chúng tôi: “Nhiều người vẫn hay gọi tuổi trẻ
các bạn là những nhà lãnh đạo trong tương lai. Nhưng tại sao phải chờ
đến tận tương lai? Tôi coi các bạn chính là hiện tại của chúng ta. Hãy
suy nghĩ và hành động với ý thức rằng các bạn chính là những nhà lãnh
đạo của ngày hôm nay, không phải ngày mai”.
Tôi tin rằng tất cả những ý kiến của chúng tôi đã được
lắng nghe. Nhưng tôi mong rằng tất cả các bạn trẻ sẽ ghi nhớ nhiệm vụ
của người trẻ không chỉ là cất tiếng nói, chờ ai đó lắng nghe và áp dụng
những ý tưởng của bạn. Tại sao chúng ta phải chờ khi chính chúng ta có
thể thực hiện. Người trẻ có nhiệm vụ trong việc thực thi chính những suy
nghĩ của mình.
Nhiệm vụ của chúng tôi ở diễn đàn không kết thúc ở việc
soạn ra một bản kiến nghị. Nhiệm vụ của chúng tôi chỉ bắt đầu khi mà
diễn đàn đã kết thúc: đó là lan tỏa những ý kiến và từng bước biến nó
thành hiện thực.
ĐẶNG HUỲNH MAI ANH
Đặng Huỳnh Mai Anh, 21 tuổi, hiện là sinh viên năm 4 khoa quản trị kinh doanh ngành kinh doanh quốc tế, ĐH Ngoại thương cơ sở 2 TP.HCM.
Cô là đại sứ môi trường Bayer Việt Nam năm 2012, từng đoạt Giải thưởng lãnh đạo môi trường trẻ tuổi Bayer toàn cầu (Global Bayer Young Environmental Leader Award) vào tháng 11-2012 tại Đức với dự án “Cẩm nang xanh cho bà nội trợ” (cẩm nang về bí quyết tiết kiệm điện, nước, gas, làm sản phẩm tái chế...).
Mai Anh cũng là đại biểu Việt Nam duy nhất tham dự Hội
nghị thượng đỉnh thanh niên thế giới 2012 (Global Youth Summit 2012) tại
London, Anh vào tháng 11-2012, là một trong 4 đại biểu Việt Nam tham dự
chương trình tìm hiểu về nước Mỹ dành cho thủ lĩnh sinh viên về vấn đề
môi trường toàn cầu (Study of The U.S. Institutes for Student Leaders)
tại Mỹ vào tháng 7 và 8-2013.
Tại Diễn đàn thanh niên châu Á - Thái Bình Dương vừa diễn ra tại Nepal, Mai Anh là đại biểu Việt Nam duy nhất.
TR.UYÊN
|
-
10/17/2013 4:29:39 PMĐọc bài viết của bạn, tôi cảm nhận cách tư duy và hành động mới mẽ, thông minh, bản lĩnh, quyết liệt... Hãy bắt đầu: khơi nguồn và đẩy mạnh nó lên, góp phần xây dựng đất nước, quê hương Việt Nam mình, bạn nhé.Duy Quyên******************************
Vượt qua “cái tát của cuộc đời”
29/10/2013 07:11 (GMT + 7)TT - Nhiều bạn trẻ khi vừa ra trường, nghĩ về cuộc sống - môi trường làm việc với bao nhiêu mộng ước: làm việc đúng chuyên môn, được trân trọng, vào công ty gặp những nụ cười tươi... Nhưng cuộc đời không tươi hồng như thế.
Nhiều năm làm công tác quản lý, ông Nguyễn Văn Khoa - tổng giám đốc Công ty Viễn thông FPT - ví von sinh viên ra trường hay gặp “cái tát của cuộc đời” mà nếu không vượt qua được, các bạn sẽ bị nhấn chìm. Trao đổi với Tuổi Trẻ, ông Khoa nói:- Xin nói ngay đó không phải là cái tát vật lý vào mặt. Mình gọi là cái tát, dùng từ tượng hình để các bạn dễ hiểu. Ra trường, ngày đầu tiên đi làm có thể sẽ không là màu hồng như các bạn nghĩ. Sẽ có những vất vả, thử thách và cả những điều các bạn nghĩ không bao giờ xảy ra, lại xảy ra trong những ngày đầu tiên.* Cụ thể những điều không ngờ ấy là gì, thưa ông?- Đó là có những trường hợp các bạn nghĩ sẽ làm việc trong phòng máy lạnh, ngồi máy tính. Nhưng các bạn không hình dung phải đi xe máy 50km/ngày để tìm hiểu thị trường, khách hàng. Cũng có bạn nghĩ vào môi trường làm việc sẽ mặc comlê, tiếp xúc toàn khách nước ngoài... nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống khách hàng nóng tính, giận dữ vì dịch vụ không ổn định.Cũng có trường hợp các bạn không được làm ngay mà phải đọc sách, tiếp cận tài nguyên mới và không hình dung tại sao mình phải đọc những cuốn sách dày cộm như thế. Rồi ước mơ ra trường làm việc này nhưng bị phân công việc khác... Những lý do ấy khiến nhiều bạn sốc, rời bỏ công việc.* Nhưng không lẽ môi trường làm việc khắc nghiệt đến thế với sinh viên mới ra trường sao?- Đúng vậy. Thông thường một số công ty cho nhân viên mới vào làm việc ngay theo kiểu dùng công việc để đào tạo. Cũng có những nơi các bạn sẽ phải rót trà, làm những việc lặt vặt, bị sai vặt một thời gian mới được làm. Tôi quan sát thấy nhiều bạn rơi vào trạng thái hình dung công việc khác hoàn toàn với thực tế. Đó là chưa kể sau khi được tuyển dụng, các bạn vẫn phải phát huy hết năng lực, sáng tạo chứ không phải an phận thế là xong.* Trực tiếp tuyển dụng sinh viên, ông thấy các bạn có những vấn đề gì cần cải thiện?- Các bạn thiếu tự tin, chưa lựa chọn được cho mình hướng đi. Các bạn cũng đa mục tiêu, cái gì cũng thích một chút, cái gì cũng muốn thử một chút, cái gì cũng muốn làm một chút. Chỉ có những tổ chức nào đáp ứng được, cho các bạn thử như thế mới giữ chân các bạn. Tuy nhiên, nhiều doanh nghiệp hiện nay chỉ thuần túy tuyển nhân viên vào làm ngay việc họ mong muốn. Họ chưa bỏ công sức ra tìm hiểu xem nhân viên của mình mạnh nhất ở điểm gì để sắp xếp vào vị trí phù hợp. Đó cũng là điều khó khăn cho các bạn.* Ông nhắn nhủ gì với sinh viên mới ra trường?- Bạn có quyền ước mơ nhưng đừng để nó chi phối đến công việc. Hãy chi tiết, rõ ràng kế hoạch của mình, những gì mình thích, mình cần và nói những điều ấy với nhà tuyển dụng. Ngoài ra, các bạn hãy chịu khó, hết sức chịu khó và kiên trì. Cuối cùng, nếu mình có cơ hội được chọn thì hãy sử dụng tốt cơ hội ấy, đừng đánh mất cơ hội chỉ vì chủ quan và nhận định sai.* Xin cảm ơn ông!
******************************************************
Trẻ, giỏi và một trái tim ấm
20/10/2013 10:35 (GMT + 7)
TT - Đó là hình ảnh của rất nhiều cô gái Việt Nam hiện đại.
Dưới đây là phác thảo chân dung của ba cô gái như thế.
Trần Thị Bảo Trân: “Cho là nhận đấy chứ!”
Đã rời trường một năm nhưng Trần Thị Bảo Trân (cựu học sinh chuyên Anh Trường phổ thông Năng khiếu TP.HCM)
vẫn là một cái tên được nhiều học sinh trong trường nhắc đến, ngưỡng
mộ. Ngoài thành tích học tập xuất sắc (giải nhất học sinh giỏi quốc gia
môn tiếng Anh lớp 12, giải nhì học sinh giỏi quốc gia môn tiếng Anh lớp
11, giải nhất cuộc thi viết luận toàn quốc 2010 của Trường Trinity,
Úc...), Bảo Trân còn là điển hình của một 9X luôn nghĩ đến cộng đồng và
không ngừng vươn lên.
Là người nhập cư lại có hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả, Bảo Trân vẫn luôn nỗ lực nằm trong tốp đầu lớp suốt 12 năm học.
“Vào lớp 10, tôi chợt nhận ra cuộc sống sẽ thú vị hơn
nếu tôi bớt thời gian chúi đầu vào sách vở để đi và cho nhiều hơn”, Bảo
Trân nhớ lại. Bắt đầu bằng việc tham gia những chương trình cộng đồng
cùng bạn bè trong trường, sau đó Bảo Trân dần góp mặt vào những dự án
quy mô lớn hơn như: Sugar (dự án cộng đồng của học sinh trung học ở
Singapore và Việt Nam nhằm giúp đỡ những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn,
bệnh tật), VietAbroader, SEALNet... Đam mê tình nguyện quá lớn nên dù
thi đậu vào ĐH Ngoại thương TP.HCM nhưng Bảo Trân vẫn quyết định xin bảo lưu, dành hẳn một năm tham gia các hoạt động cộng đồng.
“Tôi nhớ mãi ánh mắt, cái nắm tay thật chặt và câu hỏi
“Sao chị không quay lại?” của một em bé từng được tôi dạy học tại một
mái ấm ở TP.HCM.
Câu hỏi đó khiến tôi xúc động và biết rằng mình cần phải dành thời gian
nhiều hơn nữa cho những phận đời kém may mắn” - Bảo Trân giải thích về
quyết định xin dừng học từng khiến nhiều người lắc đầu.
“Cho là nhận đấy chứ. Nhờ lăn xả vào các hoạt động cộng
đồng mà tôi đã trở nên tự tin, chủ động hơn nhiều so với hình ảnh “mọt
sách” trước đây”, Bảo Trân cười lém lỉnh.
Bảo Trâm (phải) cùng tình nguyện viên chương trình “Ước mơ của Thúy” cắt giấy trang trí cho ngày hội Hoa hướng dương - Ảnh: Công Nhật |
Trần Ngọc Bảo Trâm: cô gái chăm vườn hướng dương
Gắn bó với chương trình “Ước mơ của Thúy” từ những ngày
đầu, sáu năm nay Bảo Trâm là cô gái làm vườn tận tụy của cánh đồng
hướng dương chăm lo những bệnh nhi ung thư. Mẹ mất cũng vì căn bệnh tai
ác, ban đầu Trâm đến với chương trình vì muốn đối diện với nỗi sợ của
bản thân. Rồi dần dà Trâm bắt rễ và trở thành một phần “Ước mơ của
Thúy”. Một tuần của Trâm luôn có trung bình 3-4 ngày trong Bệnh viện Ung
bướu TP.HCM
với vai trò điều phối viên chương trình tại miền Nam. Lúc hướng dẫn các
bạn tình nguyện viên cho bệnh nhi sinh hoạt văn hóa, văn nghệ, học chữ,
học vẽ; khi liên hệ mạnh thường quân xin tài trợ cho chương trình; có
bữa lại cắt cắt, dán dán mấy thứ xinh xinh trang trí cho phòng sinh hoạt
chung của bệnh nhi ung thư...
“Ước mơ của Thúy” gần như chiếm trọn tình cảm, tâm hồn
của cô gái. “Sáu năm nay, mình khóc nhiều. Mỗi khi có một bệnh nhi mà
mình rất yêu thương qua đời, mình bị sốc, nhiều lần rất khó khăn mới
vượt qua. Nhưng sau mỗi mất mát, mình thấy trưởng thành hơn, như tâm hồn
chỉ có thể lớn khôn khi được tưới tắm bằng nước mắt, từ đó lại cố gắng
làm nhiều việc có ích hơn cho cuộc sống ngắn ngủi của các em”, Trâm tâm
sự.
Trâm cất tấm bằng cử nhân hóa ĐH Khoa học tự nhiên TP.HCM
lẫn dự định làm cô giáo dạy hóa, bẻ lái đời mình sang một hướng hoàn
toàn khác: thiện nguyện và vật phẩm handmade. Hiện nay, Bảo Trâm cùng
một nhóm bạn đã mở cơ sở riêng, chuyên làm quà tặng thủ công và nhận
trang trí đám cưới. Thời gian còn lại Trâm vẫn dành hết cho các hoạt
động hỗ trợ bệnh nhi ung thư.
Nói về quyết định có phần liều lĩnh của mình, Trâm cười
nhẹ: “Thật ra sau khi quyết định, mình thấy nhẹ bâng như buông bỏ được
gánh nặng. Trước đó mình vẫn lo bạn bè sẽ nói gì, sợ “phí” tấm bằng cử
nhân đổi bằng bốn năm công sức dùi mài... nhưng không ngờ cảm giác được
làm điều mình thật sự thích thật tuyệt. Nhẹ nhõm, hứng khởi, tự do!”.
Ngô Tăng Huyền Trang: cô nàng 9X nhiều tham vọng
“Tôi muốn chia sẻ lại những cơ hội, trải nghiệm bản
thân may mắn có được với giới trẻ trong nước”, bạn Ngô Tăng Huyền Trang
(sinh 1991, sinh viên ĐH Bentley, Hoa Kỳ) chia sẻ về “đứa con tinh thần”
là trại hè tiếng Anh TouchVN mà bạn đồng sáng lập và duy trì đều đặn
suốt năm năm qua.
Khi còn học trung học tại Singapore với học bổng toàn
phần A*STAR của Chính phủ Singapore, trong một buổi tối tại ký túc xá,
Trang chợt ngồi thừ ra khi đọc được thông tin nhiều trẻ em Việt không
thể đến trường vì gia đình không lo nổi học phí. Tìm hiểu sâu hơn, Trang
nhận thấy giới trẻ Việt giỏi nhưng còn thiệt thòi, thiếu nhiều kỹ năng
sống so với người trẻ ở các quốc gia phát triển. Từ đó Trang ấp ủ, tìm
hiểu nhiều tư liệu về các kỹ năng mềm để mong giúp giới trẻ trong nước
có thêm kiến thức về kỹ năng sống. Đến giữa năm 2009, dự án hỗ trợ kỹ
năng cho giới trẻ phổ thông TouchVN chính thức được ra đời.
Nói là làm. Hè 2013, khi vừa hoàn thành kỳ thực tập tại
London (Anh) và bận rộn chuẩn bị cho khóa học tại Tây Ban Nha vào tháng
9, Huyền Trang vẫn tranh thủ bay về TP.HCM
và làm việc ngày đêm để điều hành, chuẩn bị cho TouchVN diễn ra tại Đà
Lạt vào đầu tháng 8. Tiếng lành đồn xa, chương trình TouchVN dần trở
thành một hoạt động quen thuộc của học sinh các trường lớn như Lê Hồng
Phong, Trần Đại Nghĩa, Phổ thông Năng khiếu TP.HCM...
Chương trình hoành tráng, chỉn chu nhưng ít ai biết được “nhà tổ chức”
Huyền Trang phải đau đầu trong việc kêu gọi tài trợ để giảm trại phí cho
trại viên, phải nỗ lực thiết kế chương trình hiệu quả nhất... trong khi
ban tổ chức mỗi người một nơi và phải làm việc chủ yếu qua Skype, điện
thoại, email...
“Chúng tôi muốn TouchVN là sân chơi đúng nghĩa do người
trẻ quản lý và dành cho người trẻ. Ngoài việc phổ biến các kiến thức
cần thiết để cải thiện kỹ năng sống, chúng tôi cũng mời nhiều diễn giả
có tiếng tham gia để sẻ chia trải nghiệm với trại viên. Chúng tôi quyết
duy trì đều đặn hoạt động này dù có rất nhiều áp lực về bài vở, khoảng
cách địa lý” - Trang không giấu tham vọng.
CÔNG NHẬT - HẢI THI
Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013
Trac nghiem
Bạn làm việc rất năng suất
Bạn là một người năng động, trước khi
đưa ra bất cứ quyết định nào trong cuộc sống cũng như trong công việc,
bạn đều suy nghĩ một cách cẩn trọng và kỹ lưỡng. Đặc biệt trong chuyện
tình cảm, dù khá lãng mạn và mơ mộng nhưng bạn lại rất thực tế và lý trí
khi cần phải đưa ra quyết định.
Điều đáng quý là bạn luôn lạc quan,
hứng khởi và tìm thấy những điều tích cực ngay cả trong những tình huống
khó khăn và bi quan nhất, bởi vậy cuộc sống của bạn lúc nào cũng tràn
ngập niềm vui. Hãy luôn luôn giữ tinh thần đó nhé!
Chiêm nghiệm đêm khuya
Thế
giới của tôi có lúc xoay vần...cháy bỏng trong đam mê, lặng thầm khi
hoang mang, lửng lơ khi nhập nhằng giữa 2 quyết định...Những ngày này là
vậy, đầu óc ko thực sự tập trung hoàn toàn vào 1 thứ j, cũng chả rõ
đường đời sau này sẽ dẫn lối mình đến đâu...
Áp lực gia đình cũng là 1 yếu tố tác động - ai nói con người ta sống mà ko bị hoàn cảnh chi phối chứ.
Áp
lực của sự cầu toàn cũng vậy, nó cứ đuổi theo ta mải miết từ cột mốc
này đến cột mốc khác. Cứ đi tìm mục tiêu này đến mục tiêu khác, rồi rốt
cuộc tự hỏi giới hạn nào cho sự hoàn hảo đó? giới hạn nào cho ta dừng
lại.
Tôi của những ngày này chỉ tả đúng 1 từ PHIÊU
Khi bản thân đã bắt đầu cảm nhận được sự phức tạp của xã hội, những mặt trái của nó...Khi nhận ra giá trị đồng tiền trong cuộc sống 1 con người....Cuộc sống của tôi ko đơn thuần là đi học, đi tình nguyện, đọc sách, nghe nhạc và ở nhà nữa. Cuộc sống của tôi bắt đầu có những lo sợ về tương lai, về khả năng độc lập tài chính của mình, về trách nhiệm làm con
Khi bản thân đã bắt đầu cảm nhận được sự phức tạp của xã hội, những mặt trái của nó...Khi nhận ra giá trị đồng tiền trong cuộc sống 1 con người....Cuộc sống của tôi ko đơn thuần là đi học, đi tình nguyện, đọc sách, nghe nhạc và ở nhà nữa. Cuộc sống của tôi bắt đầu có những lo sợ về tương lai, về khả năng độc lập tài chính của mình, về trách nhiệm làm con
Tôi đặt cuốn "Hãy chăm sóc mẹ" của 1 tác giả hàn quốc trên tiki
chỉ
vì nó hay. Nhưng tôi biết, sau khi đọc xong cuốn sách này, tôi sẽ lại
thêm 1 lần nữa đau đầu và suy nghĩ về cái quyết định của mình. Nó có thể
đau, hoặc là tàn nhẫn hoặc là lạnh lùng. Cuộc đời đôi khi cũng lắm thứ
đau đầu nhỉ
Lại
nói về tình yêu - Mẹ tôi những ngày này cứ lo sợ cho tương lai ế vô
thời hạn, hàng tồn kho mất chìa khóa của tôi. Nhưng thực sự thấy nỗi
trăn trở của mẹ mà chính tôi cũng băn khoăn: "Lỡ đi hết cuộc đời này tôi
có tìm được ai thực sự gọi là soulmate hay ko? "
Tôi
cũng lo sợ về cái khả năng cô độc của mình chứ..nhưng ngoài mặt vẫn
phởn pha tí ta tí tủn, vẫn vô tư ko lo hình thức bên ngoài, vẫn tuyên bố
hùng hồn "con ko thích lấy chồng" làm cho nỗi lo của quý vị phụ huynh
ngày 1 nhiều thêm
Nhưng chính tôi cũng ko lý giải được lựa chọn của con tim mình
Lý do tôi chọn single ở thời điểm này có thể liệt kê như sau:
- Lo học
-
Quyết định cho tương lai vẫn chưa có thì tôi ko muốn gắn kết mình vs 1
ai hết, bởi đơn giản tôi ko muốn kiểu sau này xa nhau vì khoảng cách địa
lý. Tôi ko chắc chắn được tương lai của mình thì làm sao tôi chắn chắn
được tương lai cho tình yêu của tôi
-
Tôi thiếu niềm tin vào đàn ông việt nam theo cách nhìn nhận chung, khi
cv đổ lên hết người phụ nữ, thiếu sự sẻ chia - nhưng cái này để bàn sau
đi. Ra nước ngoài có khi quan điểm sẽ thay đổi
Uh chắc là thế
Mà trong các lý do trên, cái số 2 vẫn là cái chính
Ko
chắc chắn về tương lai thì ko muốn bước vào mối quan hệ với ai cả. Tôi
thích một câu status trên page Nhật ký: "Sợ lắm cái tình yêu tuổi trẻ.
Tìm nhau khó khăn giữa hàng tỉ người, chạm nhẹ một cái, buông hờ... rồi
thôi "
Chạm nhẹ một cái - ấn tượng vẻ ngoài
Buông hờ - đi đâu đó cùng nhau, buông lơi nhau những câu tán tỉnh
RỒI THÔI Rồi lại buông tay nhau giữa biển người nườm nượp nữa
Nên thôi đợi mình biết mình là ai, tương lai mình xác định hơn xíu đi rồi tính tiếp
Cũng
có lúc hối hận vì đã ko mở lòng cho ai đó bước vào, cũng có lúc hối hận
vì bản thân quá tiêu cực và đa nghi nhưng dù sao cũng cảm ơn vì lúc đó
lý trí đã thắng trái tim. Để giảm bớt thêm nhiều lần đau đầu khác nữa
Ai
dà, lâu rồi ko fai lúc nào cũng có hứng viết được thế này đâu. Cảm xúc
tự đếvn rồi thì viết, như là chiêm nghiệm thôi...Có ai đó nói con người
ta ko lớn bằng kinh nghiệm mà lớn bằng chiêm nghiệm
Cũng đúng nhỉ?
Chuyện
bà C thì còn nhiều cái để kể lắm, nhưng tôi sẽ ko gõ mãi về một người
đã cuũ, một vấn đề đã cũ, và bản chất của một con người khó thay đổi.
Tôi chọn cách bỏ qua, như bỏ bớt một muộn phiền cho chính mình trong
cuộc sống đã lắm ưu tư lo nghĩ này rồi
Cũng giống bộ nhớ máy vậy ah, đầy quá thì nó ko chạy được, phải xóa bớt những thứ ko cần thiết thì nó mới vận hành tốt.
Chắc cũng tới lúc phải vậy rồi
phewwwwwwwwwwwww
Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013
Nhặt từ IONE
7 sự thật phũ phàng làm thay đổi đời bạn
Nếu bạn đang đợi một hiệp sĩ đến giải cứu bạn trong nguy nan, có khi phải chờ cả đời đấy!
Không ai chỉnh sửa những sai lầm của bạn
Nếu bạn đang đợi một hiệp sĩ trong chiếc áo giáp sáng choang, cưỡi ngựa
trắng đến giải cứu bạn trong nguy nan, bạn sẽ phải đợi chờ cả đời đấy.
Người duy nhất có thể giúp bạn chỉ có thể là bản thân bạn mà thôi. Đặc
biệt, không nên để hạnh phúc của bạn phụ thuộc vào người khác. Bạn phải
tự chịu trách nhiệm cho chính cuộc đời của mình. Và khi làm được điều
đó, bạn sẽ ngạc nhiên vì sức mạnh tiềm ẩn của chính bạn mà bạn chưa bao
giờ tưởng tượng ra.
Sẽ không có hiệp sĩ đẹp trai, con nhà giàu, thành đạt giang tay cứu
bạn ngoài đời thực đâu nhé. Và nếu có, chàng cũng sẽ không đến với bạn
chỉ vì bạn kiên nhẫn ngồi chờ chàng đâu. Ảnh minh họa: Internet
|
Cuộc sống không bao giờ hoàn hảo cả
Nếu bạn đang đợi một thời điểm hoàn hảo để làm điều gì đó - tự khởi tạo
một doanh nghiệp, bắt đầu kế hoạch giảm cân, chinh phục các đỉnh núi
hoặc đổi chỗ làm/chỗ ở, bạn cũng có thể sẽ phải đợi cả đời. Không có thứ
gọi là “thời điểm vàng” để làm bất cứ điều gì. Đó chẳng qua chỉ là phản
ứng sợ thay đổi của chính bạn mà thôi.
Nếu bạn cứ tiếp tục chờ đợi thời điểm hoàn hảo đó (mà thực ra làm sao bạn biết được lúc nào sẽ là thời điểm vàng?), điều đó có nghĩa bạn đang không thực sự bắt tay vào hành động và đối mặt với nỗi sợ của chính mình. Đứng dậy và làm những điều đáng sợ. Chắc chắn, bạn sẽ cảm thấy hài lòng vì mình đã bắt tay vào làm đấy.
Nếu bạn cứ tiếp tục chờ đợi thời điểm hoàn hảo đó (mà thực ra làm sao bạn biết được lúc nào sẽ là thời điểm vàng?), điều đó có nghĩa bạn đang không thực sự bắt tay vào hành động và đối mặt với nỗi sợ của chính mình. Đứng dậy và làm những điều đáng sợ. Chắc chắn, bạn sẽ cảm thấy hài lòng vì mình đã bắt tay vào làm đấy.
Bạn có thể thất bại rất nhiều lần
Nếu bạn đang cố gắng thực hiện được một mục tiêu rất tham vọng, bạn sẽ
phải “hứng chịu” rất nhiều “gáo nước lạnh” tạt thẳng vào mặt trong quá
trình thực hiện nó. Chào mừng bạn đến với cuộc đời! Đã đến lúc bạn thay
đổi suy nghĩ của mình về thất bại. Đó không phải là điều gì quá to lớn,
kinh khủng mà bạn sợ phải đối mặt. Thất bại chính là một cơ hội để bạn
học hỏi thêm kinh nghiệm và những điều mà bạn rõ ràng không biết.
Nếu cảm thấy quá căng thẳng, hãy cách li bản thân với học hành, công
việc một hoặc hai ngày và trở lại với một cái đầu hoàn toàn tỉnh táo và
tươi mới. Quá trình này có thể sẽ phải lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng
nếu bạn có niềm tin vững chắc vào bản thân, bạn sẽ giỏi hơn rất nhiều mà
đôi khi, chính bản thân bạn còn không nhận ra nữa đấy.
Thất bại là mẹ thành công - ông bà ta và rất nhiều cổ nhân, danh nhân đã dạy chúng ta như thế đấy. Ảnh minh họa: Internet
|
Quá khứ là chuyện đã qua
Bạn có bao giờ phạm phải sai lầm lớn đến nỗi bạn khao khát, mong muốn
quay lại quá khứ và sửa chữa nó? Bạn ơi, ai cũng thế cả, không chỉ riêng
bạn đâu. Bạn có thể cảm thấy hối hận cùng cực, nhưng hành hạ bản thân
vì những điều đã qua sẽ không đưa bạn đến đâu cả. Hãy tập trung vào hiện
tại, nơi bạn có thể kiểm soát cuộc đời bạn và tiến đến một tương lai
tươi đẹp hơn.
Tương lai là điều không được đảm bảo trước
“Luôn nghĩ rằng mình sẽ sớm chết là công cụ quan trọng nhất giúp tôi
tạo ra những quyết định lớn trong đời. Vì gần như mọi thứ, từ hy vọng,
niềm tự hào, nỗi sợ hãi, tủi hổ hay thất bại, sẽ biến mất khi bạn phải
đối mặt với cái chết, chỉ còn lại điều thực sự quan trọng với bạn.” -
Steve Jobs.
Khi bạn tiếp tục chơi trò “Ngày mai mình sẽ bắt đầu làm”, hãy nhớ lời
của Steve Jobs và rất nhiều danh nhân khác, bạn không thể biết trước và
bảo đảm được tương lai. Tai nạn, bệnh tật, cướp bóc đang diễn ra hằng
ngày hằng giờ. Hãy sống và hành động ngay hôm nay, hiện tại mới chính là
cuộc sống bạn đang có.
Đa nhiệm không có nghĩa là thành công
Nếu bạn chuẩn bị kêu ca là mình bận lắm, mình đang phải làm nhiều việc
cùng một lúc lắm..., bạn đang tự cười vào mặt mình đấy. Đôi khi, bận
rộn, đa nhiệm lại có nghĩa là bạn không biết sắp xếp công việc, thời
gian và đang làm rối tung mọi chuyện lên. Làm như vậy, bạn đang phí phạm
công sức của mình, tự gây áp lực lên bản thân và có khả năng xảy ra
những sai lầm nghiêm trọng. Hơn nữa, chuyển qua chuyển lại giữa nhiều
việc khác nhau sẽ làm bạn mất nhiều thời gian để hoàn thành cả hai hơn
là tập trung làm từng cái một.
Nếu muốn tiết kiệm thời gian, thay vì quay cuồng, vật lộn, hãy nhóm
những việc tương đối giống nhau làm cùng một lúc, ví dụ, học hết môn Ngữ
văn hãy xoay sang Toán, hết Toán đến Lý. Đừng làm một bài môn này lại
nhảy qua làm bài khác ở môn khác. Não bạn không phải công tắc, nó không
chuyển được nhanh thế đâu.
Bạn có nhiều thời gian hơn bạn tưởng
Cuộc sống hiện đại làm con người lúc nào cũng có điệp khúc “Mình không
có thời gian để làm...”. Điều đó thực sự không hoàn toàn đúng đâu. Một
ngày bạn có 24 tiếng, một tuần có 168 tiếng. Đó thực sự là một con số
khổng lồ đấy.
Một điều tra ở Mỹ cho thấy thông thường, con người dành đến 4 tiếng mỗi
ngày để giải trí, trong đó hơn 1 nửa là dán mắt vào TV. Chương trình
truyền hình dù có hay đến mấy, liệu sẽ giúp bạn được mấy trong việc làm
bạn trưởng thành, giỏi giang và thông minh hơn? Thay vì ngồi đồng trước
màn ảnh nhỏ quá nhiều như vậy, bạn có thể đọc sách, tập thể dục, học
tiếng Anh, ôn bài cho những bài kiểm tra sắp tới.
Thay vì nói không có thời gian thì nên nói bạn không coi trọng điều đó
trong cuộc sống thì đúng hơn. Bạn không có thời gian tập thể dục? Bạn
không coi dáng vóc của mình là quan trọng. Bạn không có thời gian để
chăm sóc cho tình yêu của mình? Tình yêu với bạn không quan trọng đến
vậy trong tâm trí bạn. Cách bạn dùng thời gian như thế nào hoàn toàn là
lựa chọn của bạn, hãy dùng nó một cách thông minh nhé.
Nếu điều đó thật sự quan trọng, chắc chắn bạn sẽ tìm được thời gian để thực hiện nó. Ảnh minh họa: Internet
|
Cuộc sống đôi khi thật tàn nhẫn và thường không có màu hồng như chúng
ta tưởng tượng. Nhưng nếu bạn muốn xây dựng cuộc sống của mình như ý
muốn, muốn đạt được ước mơ và mục đích sống của mình, hãy chấp nhận nó
và chịu trách nhiệm cho từng hành động của mình nhé.
Nhặt từ kenh14
Chúng ta sẽ yêu chứ?
Cô chỉ biết rằng, nếu muốn hạnh phúc thì đừng chọn lựa dựa dẫm vào bất cứ ai, nếu muốn đừng tổn thương thì không nên tùy tiện đánh đổi.
- Chúng ta chia tay đi thôi! Anh quá mệt mỏi khi luôn trông cậy tình cảm vào một người không hề yêu anh!
Minh nhìn thẳng vào mắt Quỳnh, trong ánh mắt chứa đựng cả sự đau thương, còn cả nỗi hoang hoải.
Phải, cũng đã đến lúc buông tha cho nhau, trong một mối tình mà cả
hai người lúc nào cũng phải sống trong căng thẳng. Ngay từ đầu với họ đã
là sai lầm, bởi vì khi yêu, không nên dày vò nhau bởi những nghi hoặc,
và cả mọi nỗi bất an.
Quỳnh đã từng nói, cô chưa từng thử đặt lòng tin vào một ai đó,
không phải bởi vì họ không đáng tin, mà bởi vì bản thân cô không dám
tin. Cô chỉ biết rằng, nếu muốn hạnh phúc thì đừng chọn lựa dựa dẫm vào
bất cứ ai, nếu muốn đừng tổn thương thì không nên tùy tiện đánh đổi.
Nhưng, khi cô đã cố gắng hết sức để dồn lòng tin ấy, trao trọn cho
một người, người ấy lại đẩy cô ra, và cho rằng cô không yêu người ấy.
Cho dù cô có nói thế nào, cũng không thể biện bạch với người con
trai trước mặt, rằng, cô đã yêu anh, và yêu duy nhất mình anh, bằng tất
cả trái tim còn vẹn nguyên của mình.
Đôi khi, chỉ cần một buổi sáng thức giấc, đã cảm thấy quá mệt mỏi với yêu thương.
- Được!
Quỳnh trả lời anh rất nhẹ, rồi quay lưng bước đi như chạy trốn.
Cuối cùng thì mối tình giữa bọn họ cũng kết thúc, Quỳnh không khóc, cũng
không có sức lực để khóc. Bởi vì cô nhận ra, giữa bọn họ ngay từ đầu đã
là sai lầm.
- Rốt cuộc, em có trái tim không hả? – Minh tuyệt vọng gọi với theo, như túm lấy chút hy vọng cuối cùng.
Quỳnh vẫn không dừng lại. Cô nghĩ, anh luôn cần một đáp án, nhưng
đáp án ấy dù cô muốn cho anh thế nào, anh cũng vẫn không tin. Vậy thì
ngay bây giờ nói ra, phỏng có tác dụng gì?
Chúng ta luôn sợ hãi níu kéo, bởi vì sự níu kéo, nhiều lúc sẽ khiến chúng ta tổn thương.
Chúng ta không nên yêu quá đậm sâu, bởi vì yêu thương trao đi nhiều, có thể trở thành gánh nặng…
…
Xe khách dừng tại một thị trấn vùng biển, vì còn hoang sơ nên không
có khách du lịch, chỉ có vài ba gia đình sống bằng nghề đánh cá. Quỳnh
bước xuống, cảm nhận rõ rệt vị mặn mặn của biển hòa cùng với gió, quấn
quýt vây quanh mình. Ánh nắng bỏng rát dội xuống con đường nhựa, hất lên
một mùi vị đặc trưng của biển. Khoác balo lên vai, cô từ tốn đi về phía
những ngôi nhà xa tít ở phía cuối đường. Kỳ nghỉ hè của cô bắt đầu ở
một nơi yên ả đến tẻ nhạt như thế!
Căn phòng nhỏ Quỳnh thuê nằm phía trên tầng biệt lập, bước lên
chiếc cầu thang bằng gỗ cọt kẹt vắt qua cửa sổ căn phòng phía dưới. Cô
nhón chân thật nhẹ, bước vào gian phòng còn vương mùi ẩm mốc, nhưng
những đồ vật bên trong được đặt rất ngay ngắn, gọn gàng, và nhất là,
không vương một hạt bụi. Cửa sổ mở ra là cảnh biển xanh mướt, những tảng
đá sắc nhọn xé sóng tan thành nhiều mảnh.
Quỳnh nhón chân thật nhẹ đến gần bên chiếc chậu lan rừng treo lơ
lửng trên cửa sổ, cô gần như nghe thành tiếng leng keng của trái tim,
chạm vào gió, run rẩy.
Tiếng Harmonica từ đâu đó vọng lại, em dịu nhưng réo rắt, lặng lẽ
nhưng quặn thắt. Quỳnh đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ngọt dịu da
diết ấy. Phải một lúc lâu cô mới nhận ra, chính là một người thanh niên
ngồi tựa trên một tảng đá nhỏ, nằm khuất dưới mái che ô cửa sổ căn
phòng cô đang thuê.
Chưa bao giờ cô nhìn thấy một người thanh niên với
bóng lưng cô độc như vậy. Người ấy chỉ ngồi lẳng lặng với chiếc kèn đặt
nhẹ trên môi, còn mắt hướng về phía trước như chẳng có điểm dừng. Đột
nhiên, Quỳnh muốn đến gần người con trai ấy, chỉ để yên lặng nghe những
giai điệu lẩn khuất trong tiếng sóng ấy, nhưng cô không biết phải nói
gì.
Hai người xa lạ, trong một hoàn cảnh xa lạ, bỗng dưng cần có một lý
do để đến bên cạnh nhau. Nếu có thể gặp được một lần thì nhất định là
duyên phận, nhưng nếu không thể, sẽ vĩnh viễn chỉ là những người đi sượt
qua nhau trong một lúc nào đó trái tim chùng chình mà chậm nhịp.
Quỳnh khép nhẹ cửa sổ, leo lên chiếc giường còn nhuốm cả vị mặn mặn
của biển theo vào không khí và thêm cả hơi nồng nồng của gió. Bất giác,
cô cảm thấy nơi đây chính là chặng dừng chân thích hợp nhất lúc này, vì
nó thanh tịnh, và bình an đến diệu kỳ.
***
Minh gọi cho Quỳnh rất nhiều lần, nhưng cô không nhấc máy. Cảm giác
ảm đạm ngấm dần trong tim, dấy lên cảm giác chán nản đến tận cùng.
Tiếng harmonica vẫn réo rắt va chạm vào sóng biển, cô tắt máy, để chân
trần bước xuống bờ cát mịn.
Người con trai ấy vẫn tuyệt nhiên chìm trong thế giới của mình,
không để ý đến có người đang bước gần về phía bên cạnh. Quỳnh nhẹ nhàng
ngồi xuống một mỏm đá nhỏ, lúc ấy, người đang say sưa suy tư kia mới
chầm chậm quay sang.
- Tôi chỉ ngồi tạm một lát! - Quỳnh giải thích trước ánh mắt còn
đang ngờ vực kia – Này, anh đi đâu thế, tôi đã nói là chỉ ngồi tạm một
lát thôi mà!
- Nhường chỗ cho cô luôn! – Vũ nói, rồi dợm bước đi, từ đầu tới cuối không hề liếc nhìn về phía cô gái bên cạnh.
- Này, trông anh như thế mà mắc bệnh sợ người lạ à? – Quỳnh lúc lắc
đầu về phía người con trai đang đi, nheo nheo mắt như trêu chọc.
Vũ hơi khựng lại vì câu nói bông đùa đó, rồi bỗng dưng, cậu quay
đầu lại. Dưới ánh mặt trời gay gắt đổ ngược lại với khuôn mặt cô gái,
lọn tóc bay lòa xòa mềm mại và nụ cười tinh nghịch đã khiến Vũ có phần
sững sờ.
- Thế nào? Tôi cũng không làm gì anh?
- Nhưng rất phiền!
- Tôi có quấy rầy anh đâu?
- Thôi được rồi, tùy cô!
Cứ như thế, dần dà, Quỳnh bắt đầu biết về người con trai kỳ lạ đó.
Cậu ấy như một tảng băng cứng đến độ, tưởng như chẳng ai có thể đục đẽo
để nhìn sâu vào trong đó. Thế nhưng, không một ai phát hiện ra rằng,
chính tảng băng dày đến như vậy lại có thể một ngày nào đó tan ra giữa
ánh mặt trời.
Thật ra, bên trong tảng băng, cũng chỉ là một khoảng không đơn độc.
Quỳnh vẫn luôn cho rằng, những người đơn độc, thường tìm cách trốn
chạy khỏi thế giới, và trốn chạy khỏi người khác, chứ tuyệt nhiên không
cho ai đó có cơ hội đến gần. Sự thật thì không phải vậy, chỉ cần những
người cô đơn tìm thấy chỗ để ký gửi tâm trạng, họ sẽ bắt đầu bộc lộ toàn
bộ con người mình.
Như cậu con trai với chiếc harmonica và nụ cười rạng rỡ ngồi bên cô lúc này.
- Có đặc biệt muốn nghe bài gì không? – Vũ nheo nheo mắt, bên trong đó là cả một tia chờ đợi, chiều chuộng khó diễn tả.
- “Đồng thoại” của Trương Quang Lương đi!
- Sao cứ đòi nghe mãi bài đấy? Bài khác mới mẻ hơn đi!
- Ồ, nhưng bài này rất hay, à quên, bài này cậu thổi rất hay!
- Thôi được rồi!
- Này, ngày hôm đó, vì sao lại quay lại?
- Hả? Hôm nào cơ?
- Lần đầu tiên bọn mình gặp nhau ấy! Cậu định bỏ đi, nhưng rồi lại quay lại!
- À, chỉ là tự dưng cảm thấy tò mò thôi!
- Tò mò cái gì?
- Cậu!
Cũng không hẳn là không có cơ sở, bởi vì trên thế giới này, phần
lớn những mối quan hệ được bắt đầu bởi sự tò mò tương tự thế. Nó chính
là sự dao động nhẹ nhàng khi hai tính cách giống nhau va chạm vào nhau,
để rồi bỗng dưng có cơ hội trở thành những người bạn đặc biệt trong cuộc
sống của nhau.
Quỳnh đã quen những sáng sớm chạy dọc bờ cát, theo Vũ đi xem người
dân chài căng buồm đánh cá trở về, mượn thuyền thúng bơi xa xa phía biển
câu mực, hoặc mạo hiểm hơn là lặn xuống nước nhặt vỏ sò.
Những lúc mệt thì cả hai đều ngồi thừ lên một tảng đá nào đó, hoặc
là yên lặng ngắm biển, hoặc là Vũ sẽ thổi một bản nhạc nào đó theo yêu
cầu của Quỳnh. Theo thói quen, Quỳnh sẽ tựa lưng vào phiến đá mà hát
theo những giai điệu đó. Tháng ngày trôi qua không nhàm chán như trong
tưởng tượng của cô, trái lại, còn là quãng thời gian cô cảm thấy tươi
đẹp nhất, khó quên nhất.
Bất giác cảm thấy, hóa ra tìm được một người bạn có thể hiểu hết
toàn bộ con người mình chính là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời. Niềm
hạnh phúc ấy tưởng như rất khó tìm kiếm, nhưng lại chính là quanh quẩn
đâu đây, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới được.
Kỳ nghỉ hè của Quỳnh kéo dài gần hai tháng, có nghĩa là, cô sẽ phải
tạm biệt nơi đây, để trở về. Quãng thời gian trốn tránh mọi thứ, và cả
chuyện tình cảm với Minh, đã đến lúc cô phải trở về để đối diện. Thu dọn
đồ đạc, Quỳnh vô thức cảm thấy một lỗ hổng cứ lớn dần trong tim, để lộ
ra một khoảng trống hoác. Dường như, cô có chút không nỡ rời xa nơi này,
cũng không nỡ nói lời từ biệt với người bạn mặc dù chỉ quen trong một
thời gian ngắn ngủi, mà đã ngỡ như đã từ rất lâu rồi.
- Sao hôm nay tự dưng im lặng thế? – Vũ mỉm cười nhìn Quỳnh – Có tâm trạng à?
- Không có gì!
- Thấy cậu hôm nay khác lắm!
Quỳnh lơ đãng nhìn về phía biển, một con sóng tấp vào bờ cát, mang
theo một chiếc vỏ chai trôi lững lờ. Cô cúi người nhặt chiếc vỏ chai
lên, vô tình giẫm vào phiến đá sắc nhọn dưới chân, máu chảy ra loang
lổ.
- Này, cậu làm sao thế? Chẳng để ý gì cả? Hồn phách cứ để ở đâu ấy?
Vũ lo lắng trách Quỳnh vài câu, rồi vội vã nâng bàn chân có vết cắt
nhọn hoắt kia lên. Máu vẫn chảy, còn mặt cô bạn nhăn lại vì đau.
- Vũ, tớ phải về thôi!
Chỉ một câu nói đã khiến Vũ thất thần. Dẫu cậu biết sẽ có ngày cô
ấy phải trở về cái nơi vốn thuộc về cô ấy, nhưng cậu không ngờ, khi phải
đối diện với cái ngày ấy ngay trước mặt, cậu lại cảm thấy lạc lõng đến
bàng hoàng.
- Sớm vậy à?
- Ừ!
- Bao giờ?
- Chắc ngày kia!
Từ đó, Vũ chỉ ngồi lặng yên, không hề mở miệng.
- Vũ, thật ra cậu cũng đến lúc phải về rồi, đâu thể trốn mãi ở đây?
- Làm thế nào mà cậu biết?
- Bác chủ nhà nói cho tớ biết. Vũ, cậu vốn không nên ở đây nữa,
bằng ấy thời gian là quá đủ. Cái gì cần trốn tránh đã trốn tránh xong
rồi, cũng đến lúc cậu phải đối diện chứ!
- Đối diện thì sao? Tớ đâu có thể làm được gì? Vốn dĩ tớ không có
đủ năng lực thực hiện được ước mơ, vậy thì có cố gắng cũng để làm gì?
- Tại sao cậu biết là cậu không thể, khi cậu còn chưa thử lần nữa?
- Bởi vì sợ cảm giác thất bại lại đến, bởi vì sợ sẽ vĩnh viễn đánh mất lòng tin vào bản thân mình…
- Không đâu, về đi, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu!
- Thật chứ?
- Thật!
- Quỳnh này, có một chuyện, không hiểu cậu đã biết chưa?
- Chuyện gì?
- À, chuyện là… tớ thích cậu …
Quỳnh mở tròn mắt ngơ ngác nhìn cậu con trai vừa nói ra một câu nói
mà cô chưa bao giờ ngờ đến. Khoảng thời gian ngắn ngủi khiến chúng ta
không thể ước định được tình cảm của mình, ấy thế mà cậu ấy lại có thể
dành tình cảm cho cô một cách nhanh chóng như vậy.
- Vì sao?
- Chẳng vì sao cả, thích là thích thôi, như thể là tìm được người có thể hiểu thấu được tâm hồn mình vậy…
- Như thế thì là tri kỷ, không phải là thích đâu!
- Là thích, thật đấy, không phải như một người bạn, mà là như một người con trai với một người con gái…
- Vũ, tớ vừa mới chia tay, và nếu tớ nói rằng tớ vẫn còn yêu người ấy, thì sao?
Trái với tưởng tượng của Quỳnh, tay Vũ vươn ra chạm vào khuôn mặt
còn vương hơi lạnh của gió biển, gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô.
Ánh mắt cậu ấy còn kiên định hơn cả vẻ bề ngoài tĩnh lặng. Lúc đó, Quỳnh
chợt nhận ra, cậu bạn bên cạnh bỗng dưng biến thành một người khác. Có
lẽ, là vẻ kiên định ấy.
- Không sao, tớ thích cậu nhưng đâu có đòi dành giật tình cảm của cậu. Chỉ cần, cho tớ được ở bên cạnh cậu là được rồi…
Chắc chắn Quỳnh sẽ không thể nào quên nổi buổi chiều ngày hôm đó,
khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống đỏ lựng cả một khoảng không trước mắt,
có một người con trai yên lặng ngồi nhìn cô rồi nói ra những câu mà bất
cứ cô gái nào nghe thấy đều cảm động. Cô nếm được vị mặn qua đầu môi,
sự chân thật trước mắt khiến sống mũi và hốc mắt bất chợt cay xè.
Thật ra, với một số người, yêu không phải là giành giật, cũng không
phải là cố chấp bắt buộc đối phương cũng phải yêu mình nhiều như tình
cảm mình đã dành ra. Yêu, nhiều khi cũng chỉ cần một sự chân thành đơn
giản như thế.
Quỳnh bất chợt cảm thấy thanh thản. Cô sẽ không quay lại tìm Minh
nữa, bởi vì giữa hai người mặc dù đã có tình yêu, nhưng không thể cho
nhau lòng tin để bảo vệ đối phương. Một tình yêu như thế, cô có muốn
quay đầu lại, cũng không thể quay đầu, bởi vì kết cục đoán chắc sẽ là cả
hai cùng mệt mỏi và tổn thương.
Trở về Hà Nội, cũng chính là lúc Quỳnh và Vũ phải tự quay lại với
cuộc sống của mình. Minh vẫn tiếp tục xuất hiện bên cạnh Quỳnh, và không
ngừng xin lỗi về lời chia tay nói ra trước đó, anh còn làm rất nhiều
việc, thậm chí là thay đổi bản thân chỉ để thu hút sự chú ý của cô. Thế
nhưng, trái lại, Quỳnh dần dần không có cảm xúc với Minh nữa, sự xa dần
của trái tim đã ướp cho tình yêu nguội lạnh.
Dường như, mọi sự vãn hồi quá muộn chính là thuốc độc cho cảm xúc.
Vốn dĩ sẽ giữ những ký ức đẹp, nhưng lại biến thành quên dần đi tất cả.
Quỳnh bỗng thấy nhớ quãng thời gian ở biển, là thời gian cô có thể
tùy ý lười biếng, tùy ý tự do, tùy ý làm theo những gì bản thân thật sự
thích, đặc biệt là có một cậu bạn với ánh mắt mềm dịu như ráng chiều,
tiếng harmonica mang cả vị của sóng biển để cô tùy ý dựa dẫm vào.
Thế nhưng con người mấy ai được sống tùy ý mãi như thế?
…
Quỳnh đến trường tìm Vũ trong con mắt ngạc nhiên pha lẫn vui mừng
của cậu, chỉ thấy cậu rút từ túi ra chiếc harmonica quen thuộc, vẫy vẫy
về phía cô.
- Vũ, có chuyện này, không hiểu cậu đã biết chưa?
- Gì thế?
- Tớ rất nhớ cậu!
- Tớ cũng thế, rất rất nhớ cậu!
- Còn một chuyện nữa!
- Lại gì nữa?
- Hình như, tớ cũng thích cậu nữa… Chúng ta sẽ yêu chứ?
Chúng ta không thể hiểu hết được duyên phận, chúng ta càng không
thể tượng tượng được kết cục sẽ xảy ra ở tương lai. Những gì đã qua, sẽ
qua, những gì cần đến, sẽ phải đến. Chỉ cần là duyên phận, sẽ vĩnh viễn ở
lại với nhau.
Giống như tình yêu vốn dĩ có rất nhiều loại, chúng ta không thể
chọn ra đâu mới là tình yêu đích thực. Nhưng chúng ta có thể lựa chọn
chỗ nơi để mình gửi gắm yêu thương, để có thể tìm được cảm giác an toàn
và chân thực, để có thể tìm thấy người có thể cho mình gửi gắm niềm tin.
Cậu con trai nhét chiếc harmonica vào tay cô gái, dưới bóng nắng đổ
xuống vai áo nhuộm thành một màu vàng rực. Cô gái nghe thấy cậu con
trai thì thầm vào tai mình bằng thanh âm êm dịu như tiếng sóng.
- Chúng ta sẽ yêu chứ?
Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013
Dư âm từ sau chuyến về quê
Có j như nghẹn họng lại....
Đợt về Tây Ninh này nhiều cảm xúc quá...bình yên trong một chiều nắng đẹp sau cơn mưa bên hàng rau mồng tơi rồi lại đến ngơ ngác vì sự lạnh lùng của người thân rồi chốt bằng một nốt trầm khi nghe những câu chuyện khi về ngoại. Cứ nhấp nhô lên xuống như thế mà lòng tôi rối bời ko tả được. Sự giằng xé bấy lâu về việc đi hay ở cứ tiếp tục dày vò.......
Lần đầu tiên đi về quê bằng xe Đồng Phước, cũng có chút run, cũng có chút đề phòng...Ngồi trên xe rất mệt và buồn ngủ nhưng ko ngủ được, cứ nơm nớp ôm cái balo. Lúc xuống bến xe thì về nhà thăm dãy nhà trọ rồi thăm Tommy...Thương nó quá, t đi lâu như vậy mà nó vẫn nhớ, chỉ mới vừa mở khẩu trang ra, kêu lên "Tommy" là lập tức cô nàng ngưng sủa, quẫy đuôi lia lịa mừng, nhảy tửng tửng...Nhìn nó ốm đi mà thấy thương quá....Tommy ah, tao nhớ cái thời mày và tao vô tư đùa giỡn, chạy khắp cái khoảnh sân trống sau nhà. Nhớ mỗi buổi chiều đi học về có mày đứng chờ ở cổng, lúc ăn trưa cũng xách tô cơm ra ngồi ăn chung với mày, lúc buồn cứ ngồi ngay bậc thềm sau vuốt đầu mày rồi kể lể. Nhớ cái cách mày gác mõm lên bậc thềm sau, lim dim cho tao vuốt đầu mày hoặc gãi gãi 2 cái lỗ tai. Lúc nào Tommy cũng rất đẹp gái đối với tao :)
Chiều trở về nhà, nghỉ ngơi dọn dẹp. Tôi dành phần còn lại của ngày lười biếng đọc sách, cố tìm cho mình một sự tĩnh lặng hoàn hảo, cố tìm cho mình một góc bình yên để cởi bỏ áo giáp cho bớt nặng nề đi...Và nhâm nhi trong cái không gian của riêng mình....
Buổi chiều, trời vừa tạnh mưa, tôi đi hái rau đi nấu canh cho ba, thì ra thấy những giọt sương đọng trên cành đẹp quá...Thế là nổi máu chụp hình lên, tôi có nguồn cảm hứng bất tận với vẻ đẹp của thiên nhiên và những khoảnh khắc của con người đang tự nhiên chứ ko fai đang làm mẫu hay bất cứ điều gì. Tôi thích những gì thuộc về tự nhiên. Và thế là lấy máy ra chụp liền tù tì 35 tấm. Thích thú khi ngắm nhìn những giọt sương, ngắm màu xanh tươi tốt của lá mồng tơi, ngắm cả bông trên cây rau ngót, ngắm cả bầu trời sau cơn mưa - trong veo đến lạ thường....Tôi cố hết sức nắm bắt những khoảnh khắc ấy...Bởi tôi biết, sẽ rất khó có thể tìm lại được những lúc như thế này, những lúc trong tâm khảm chỉ đơn giản tồn tại 2 chữ "BÌNH YÊN" - là lúc tôi có thể tự mình gỡ bỏ những vỏ áo giáp nặng nề, con mắt đảo quanh đề phòng, cái đầu hoạt động hết công suất để dò xét. Tất cả, tất cả được rũ bỏ, chỉ còn tôi và vườn rau lúc đó - Bình yên len lỏi trong tim
Chiều đi ăn với cháu và chị D - chắc có lẽ lâu ngày mới gặp lại, chắc có lẽ tôi cắt tóc, hay vì lý do nào đó mà bỗng trở nên xa cách. Tôi cũng chịu, ko bik làm sao, tôi ra về vẫn nở những nụ cười nhưng lòng nghe man mác buồn như mưa lất phất hôm đó....Đo sao được lòng người mà....
Ngày còn lại tôi dành toàn bộ thời gian vs ngoại....và cũng đắng lòng khi nghe những câu chuyện ko hay....Lần nào tôi về ngoại cũng khóc, khóc cho phận only-child của tôi, khóc vì em tôi ko còn sống. Lúc đó mặt cứ phải tí tởn lên cho ngoại đừng buồn, vậy mà lúc chia tay ngoại về tp vẫn ko khỏi xót xa khi nhìn những giọt nước mắt đỏ hoe và cái dáng ngoại đứng vịn cổng rào nhìn theo......Xót xa...
Tuổi già chỉ ở một mình, những xung đột ko mong muốn, những hồi tưởng về việc giúp đỡ người khác rồi bị người ta lật lọng, giựt mất. Rồi câu nói "Ở đời người tốt ít lắm, người có đạo đức lại càng ko, bởi vậy đừng có tin ai". Lại thêm những câu chuyện của chị L, những tâm sự trải đời về những điều đã trải qua, về những nỗi đau khi bước vào con đường tình cảm, về sự áp đặt của bố mẹ trong hôn nhân của con cái. Và một câu nói của chị đã khiến tôi suy nghĩ đến tận bây giờ về cái quyết định đi hay ở của mình. Lại thêm nghe tin cô bạn thân chuẩn bị được đi giao lưu việt nhật - nghe mừng cho bạn nhưng nghe có cái j đó vừa dội vào tim. Dội vào trong chính cái sự dùng dằng trong chính tôi. Tôi đi hay tôi ở sẽ là đứa con có hiếu, để ko có xáo trộn, để mẹ tôi ko shock, để ba tôi đỡ cực khổ? Giải pháp nào là hoàn hảo?? có ko??
Tối về nhìn ba mẹ bên nhau, chỉ nhau xài ipad, ba vẫn đau đáu tâm tư về nước Mỹ nhiều lắm, nhưng tôi thì cứ im lặng....Nhìn đôi tay chai sần vì làm lụng của ba, lộng cộng chạm lên màn hình cảm ứng của ipad mà tôi muốn rớt nước mắt.....Đợi đến lúc con học xong, tot nghiệp đi làm mua cho ba mẹ được những thứ ba mẹ hằng ao ước.........Những lúc này nghe mình thật vô dụng....
Haiz 8am ngày mai bà C dọn đến ở......Tôi ko bik, bắt đầu chuỗi ngày j nữa........Tôi mong nó ko kéo dài quá lâu....tôi sợ mình ko gồng nổi....
Kết bằng 2 câu trích từ phim "Good doctor" và "Master's sun" để ngẫm khi đi ngủ:
- Good doctor: "Nhưng tôi nhận ra rằng để trở thành người tốt, ai cũng sẽ có rất nhiều vết thương. Nếu muốn giúp người khác giảm bớt đau khổ, trước tiên phải hiểu đau khổ là gì"
- Master sun: "Ma ko đáng sợ, chỉ có con người mới đáng sợ"
Đợt về Tây Ninh này nhiều cảm xúc quá...bình yên trong một chiều nắng đẹp sau cơn mưa bên hàng rau mồng tơi rồi lại đến ngơ ngác vì sự lạnh lùng của người thân rồi chốt bằng một nốt trầm khi nghe những câu chuyện khi về ngoại. Cứ nhấp nhô lên xuống như thế mà lòng tôi rối bời ko tả được. Sự giằng xé bấy lâu về việc đi hay ở cứ tiếp tục dày vò.......
Lần đầu tiên đi về quê bằng xe Đồng Phước, cũng có chút run, cũng có chút đề phòng...Ngồi trên xe rất mệt và buồn ngủ nhưng ko ngủ được, cứ nơm nớp ôm cái balo. Lúc xuống bến xe thì về nhà thăm dãy nhà trọ rồi thăm Tommy...Thương nó quá, t đi lâu như vậy mà nó vẫn nhớ, chỉ mới vừa mở khẩu trang ra, kêu lên "Tommy" là lập tức cô nàng ngưng sủa, quẫy đuôi lia lịa mừng, nhảy tửng tửng...Nhìn nó ốm đi mà thấy thương quá....Tommy ah, tao nhớ cái thời mày và tao vô tư đùa giỡn, chạy khắp cái khoảnh sân trống sau nhà. Nhớ mỗi buổi chiều đi học về có mày đứng chờ ở cổng, lúc ăn trưa cũng xách tô cơm ra ngồi ăn chung với mày, lúc buồn cứ ngồi ngay bậc thềm sau vuốt đầu mày rồi kể lể. Nhớ cái cách mày gác mõm lên bậc thềm sau, lim dim cho tao vuốt đầu mày hoặc gãi gãi 2 cái lỗ tai. Lúc nào Tommy cũng rất đẹp gái đối với tao :)
Chiều trở về nhà, nghỉ ngơi dọn dẹp. Tôi dành phần còn lại của ngày lười biếng đọc sách, cố tìm cho mình một sự tĩnh lặng hoàn hảo, cố tìm cho mình một góc bình yên để cởi bỏ áo giáp cho bớt nặng nề đi...Và nhâm nhi trong cái không gian của riêng mình....
Buổi chiều, trời vừa tạnh mưa, tôi đi hái rau đi nấu canh cho ba, thì ra thấy những giọt sương đọng trên cành đẹp quá...Thế là nổi máu chụp hình lên, tôi có nguồn cảm hứng bất tận với vẻ đẹp của thiên nhiên và những khoảnh khắc của con người đang tự nhiên chứ ko fai đang làm mẫu hay bất cứ điều gì. Tôi thích những gì thuộc về tự nhiên. Và thế là lấy máy ra chụp liền tù tì 35 tấm. Thích thú khi ngắm nhìn những giọt sương, ngắm màu xanh tươi tốt của lá mồng tơi, ngắm cả bông trên cây rau ngót, ngắm cả bầu trời sau cơn mưa - trong veo đến lạ thường....Tôi cố hết sức nắm bắt những khoảnh khắc ấy...Bởi tôi biết, sẽ rất khó có thể tìm lại được những lúc như thế này, những lúc trong tâm khảm chỉ đơn giản tồn tại 2 chữ "BÌNH YÊN" - là lúc tôi có thể tự mình gỡ bỏ những vỏ áo giáp nặng nề, con mắt đảo quanh đề phòng, cái đầu hoạt động hết công suất để dò xét. Tất cả, tất cả được rũ bỏ, chỉ còn tôi và vườn rau lúc đó - Bình yên len lỏi trong tim
Chiều đi ăn với cháu và chị D - chắc có lẽ lâu ngày mới gặp lại, chắc có lẽ tôi cắt tóc, hay vì lý do nào đó mà bỗng trở nên xa cách. Tôi cũng chịu, ko bik làm sao, tôi ra về vẫn nở những nụ cười nhưng lòng nghe man mác buồn như mưa lất phất hôm đó....Đo sao được lòng người mà....
Ngày còn lại tôi dành toàn bộ thời gian vs ngoại....và cũng đắng lòng khi nghe những câu chuyện ko hay....Lần nào tôi về ngoại cũng khóc, khóc cho phận only-child của tôi, khóc vì em tôi ko còn sống. Lúc đó mặt cứ phải tí tởn lên cho ngoại đừng buồn, vậy mà lúc chia tay ngoại về tp vẫn ko khỏi xót xa khi nhìn những giọt nước mắt đỏ hoe và cái dáng ngoại đứng vịn cổng rào nhìn theo......Xót xa...
Tuổi già chỉ ở một mình, những xung đột ko mong muốn, những hồi tưởng về việc giúp đỡ người khác rồi bị người ta lật lọng, giựt mất. Rồi câu nói "Ở đời người tốt ít lắm, người có đạo đức lại càng ko, bởi vậy đừng có tin ai". Lại thêm những câu chuyện của chị L, những tâm sự trải đời về những điều đã trải qua, về những nỗi đau khi bước vào con đường tình cảm, về sự áp đặt của bố mẹ trong hôn nhân của con cái. Và một câu nói của chị đã khiến tôi suy nghĩ đến tận bây giờ về cái quyết định đi hay ở của mình. Lại thêm nghe tin cô bạn thân chuẩn bị được đi giao lưu việt nhật - nghe mừng cho bạn nhưng nghe có cái j đó vừa dội vào tim. Dội vào trong chính cái sự dùng dằng trong chính tôi. Tôi đi hay tôi ở sẽ là đứa con có hiếu, để ko có xáo trộn, để mẹ tôi ko shock, để ba tôi đỡ cực khổ? Giải pháp nào là hoàn hảo?? có ko??
Tối về nhìn ba mẹ bên nhau, chỉ nhau xài ipad, ba vẫn đau đáu tâm tư về nước Mỹ nhiều lắm, nhưng tôi thì cứ im lặng....Nhìn đôi tay chai sần vì làm lụng của ba, lộng cộng chạm lên màn hình cảm ứng của ipad mà tôi muốn rớt nước mắt.....Đợi đến lúc con học xong, tot nghiệp đi làm mua cho ba mẹ được những thứ ba mẹ hằng ao ước.........Những lúc này nghe mình thật vô dụng....
Haiz 8am ngày mai bà C dọn đến ở......Tôi ko bik, bắt đầu chuỗi ngày j nữa........Tôi mong nó ko kéo dài quá lâu....tôi sợ mình ko gồng nổi....
Kết bằng 2 câu trích từ phim "Good doctor" và "Master's sun" để ngẫm khi đi ngủ:
- Good doctor: "Nhưng tôi nhận ra rằng để trở thành người tốt, ai cũng sẽ có rất nhiều vết thương. Nếu muốn giúp người khác giảm bớt đau khổ, trước tiên phải hiểu đau khổ là gì"
- Master sun: "Ma ko đáng sợ, chỉ có con người mới đáng sợ"
Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013
Người dưng thì mãi là người dưng....
Họ chỉ là những người ở trọ - còn mẹ và tôi mới là những người mãi mãi đi bên nhau suốt cuộc đời này. Đừng nghĩ họ như 1 gia đình và đừng ỷ lại vào họ - dần dần cái tình thân sẽ biến mất mà người dưng lại làm chủ căn nhà....
Từ mai hãy tập xuống bếp nhiều hơn...Tôi mới là chủ và là người chịu trách nhiệm căn nhà này
Mẹ ơi từ mai xin đi chợ về hãy gọi con xuống làm....dữ lên cho con đừng ỷ lại...
Đêm...có khi khóc thầm cho phận only-child của mình....
Ngủ sớm thôi...mai lên đường về quê được 1 ngày rưỡi...rồi lại chuẩn bị đối đầu với những phong ba bão táp, với những con người ko bao h lường trước được...
Từ mai hãy tập xuống bếp nhiều hơn...Tôi mới là chủ và là người chịu trách nhiệm căn nhà này
Mẹ ơi từ mai xin đi chợ về hãy gọi con xuống làm....dữ lên cho con đừng ỷ lại...
Đêm...có khi khóc thầm cho phận only-child của mình....
Ngủ sớm thôi...mai lên đường về quê được 1 ngày rưỡi...rồi lại chuẩn bị đối đầu với những phong ba bão táp, với những con người ko bao h lường trước được...
Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013
1 ngày vs SAT và KC
Đêm....vừa tụng xong 2 tập của "Good doctor" và 1 tập lovebus...người đã rã rời sau 1 ngày mệt nhọc....đã tính đi ngủ nhưng tâm tư lại chất chứa ngổn ngang nhiều thứ cần phải viết ra cho thỏa...Thế là lại lộc cộc ngồi gõ giờ này 2.47AM....
Hôm nay - nói sao nhỉ? 1 ngày thứ 6 đáng nhớ
Sáng 11h đã phải có mặt ở trường để lần đầu tiên làm cho Student Ambassador (SAT) - có hơi run...với lại ấn tượng ban đầu của tôi về SAT cũng ko thực sự tốt...có phần hơi ăn chơi. Nên lúc đầu tiếp xúc tôi có chút dè dặt và đề phòng...
Xong lên taxi đi đến trường Nguyễn Công Trứ bên Gò Vấp, cả bọn 8 đứa chất lên 1 chiếc xe, tôi ngồi nói chiện với bạn Trâm Anh kế bên...cũng rôm rả, thấy bạn này làm marketing năng động và nhiều ý tưởng thú vị quá - cũng là 1 cách học hỏi hay khi nghe những câu chuyện của người khác.
Đến nơi tưởng mọi việc êm xuôi thì bị bà cô Xuân Phương khó chịu ở trường đó la làng, chửi bới tùm lum, bảo là trường tôi làm ăn ko đàng hoàng này kia - trong khi hợp đồng đã ghi và tụi t đã làm đúng hết nhưng bà đó cứ khăng khăng giữ ý của mình. Haiz lúc này mới thấy nội công của mấy người marketing trường t, cứ luôn miệng dạ dạ, tươi cười đàng hoàng dù sau lưng muốn chửi cho mấy trận cho bõ tức. Công nhận hay - mà đôi khi như vậy tôi lại so cái mặt nạ của mấy người đó...
Xong tôi dẫn lớp 12A18, mới đầu t còn hơi ngại nên đi nhanh lắm, mấy bé chạy theo ko kịp cứ la làng lên "Chị ơi chị ơi đi từ từ, lớp em chân ngắn ko hà, đi ko có kịp =)) " Tôi mỉm cười, đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò. Bọn con nít lúc nào cũng hồn nhiên và vô tư như thế :)
Lên xe thì hướng dẫn sơ sơ cho các bé về lộ trình và thời gian biểu hôm nay sẽ sinh hoạt và đi tham quan thế nào. Rồi còn lại t chui tọt xuống ghế ngồi, ko bik phải nói j nữa. Bởi zay mình ko có khiếu làm tour guide là đúng rồi. Nhát khi gặp người lạ quá...
Kết thúc nhiệm vụ bus guide ở đây
Về đến trường lập tức lùa mấy bé vô Sydney, rồi phân chia nhóm làm tour guide tiếp. T và chị Thi làm chung group 5. Cứ nghĩ có chị đi thì đỡ, ai dè bà ấy muốn đi chung với tôi để dẫn đỡ cực hơn. Nhưng có lẽ hôm nay về bị tác dụng phụ nên chắc bà ấy cũng tức khi đi chung vs đứa ngờ nghệch như t.
Bắt đầu dẫn mấy bé đi - lần này là các bé 12A19 - khá nhoi và dễ thương, lớp nhiều con gái và có vài bé trông khá tomboy. Nhưng có vẻ dễ nói chuyện hơn các bé bên 12A18
T ban đầu dẫn các em sang sport hall, bọn nhóc cứ loi nhoi chụp hình hú hét đòi vô sân banh đá, rồi chui vô toilet thì bắt đầu gào rú tùm lum luôn. Công nhận cái câu vào để thăm toilet thật ko sai với bọn nhóc nghịch như quỷ này ^^
Xong dẫn ra sân banh, cho mấy em coi và chụp hình, lúc này mới phát hiện team tôi và chị Thi có sự hỗ trợ từ anh Trí MC - anh này có bik qua mấy lần dẫn MC trong trường, cũng khá đẹp trai kiểu Hàn Quốc - nhưng that's not my style :)
Mấy bé lớp 12 thì tỏ vẻ mê ra mặt, chắc tại lớp ban D nên ít con trai quá hì
Dẫn xong 1 vòng campus thì cho mấy bé về lại student work area cho tea break (ăn bánh hamburger) rồi chuẩn bị cho presentation contest. Lúc này là lúc thấy thương tụi nhỏ nhất. Cứ luôn miệng gọi chị Hạnh ơi, anh Trí ơi, chị Thi ơi. Chắc cảm giác của kẻ cô đơn, nên khi nghe ai đó gọi mình là chị, lòng chợt nghe ấm áp lạ thường và bỗng dưng muốn quan tâm người đó vậy...
Tôi bảo các em ăn xong rồi thì chừa vỏ nhựa lại cho chị xin bỏ vào bọc nha, đừng xả rác. Đang đi lôm côm phát thì có bé mập mập chạy lên nói thôi để em làm cho. Mỉm cười cảm ơn em. Bé đó cũng là bé giúp mình lúc phát đồ ăn và nước uống. Tụi nhóc còn lại thì nhao nhao" Thôi để tụi em tự bỏ, ai lại bắt chị đi nhặt một mình kì vậy". Rồi luyện tập xong thì lùa về Sydney, cho thi presentation. 2 bé thuyết trình là Linh và Thy có vẻ nhát, rehearsal mấy lần nhưng vẫn còn run, nhưng may là lúc 2 bé lên, ở dưới đây có đội nhà cổ vũ rất nồng nhiệt nên cũng tự tin phần nào. Thấy thương tụi nhỏ ghê :)
Tụi nhỏ cũng nghịch kinh khủng, làm đủ thứ trò loi nhoi :) Nhưng nhìn tụi nó tự dưng thấy nghề giáo cũng có cái hay riêng, giống như sống mãi cái thời tuổi trẻ hồn nhiên vô âu vô lo. Những người ta va chạm trong cuộc sống hằng ngày cảm giác cũng bớt phức tạp hơn cái thế giới của những người lớn ngoài kia với đủ những mánh khóe các thể loại. Mỉm cười nhìn tụi nhỏ loi nhoi ở hàng ghế cao nhất trong Sydney theatre :)
Lúc ra về, tiễn ra tận xe, bé nào đi ngang cũng vẫy tay chào chị, cảm ơn chị hôm nay đã dẫn tụi em đi :) Cô giáo còn trẻ cũng cảm ơn mấy lần. Tự dưng nhớ lại cái lúc mấy cô giáo đòi về, ko cho tổ chức mấy tiết mục biểu diễn, tụi nó biểu tình thấy ghê luôn :))) Lúc đó nhìn cô giáo trẻ bất lực dễ sợ trước mấy chục cái họng cứ la oai oái :)))
Đưa tụi nhỏ lên xe xong xuôi về lại trường là 2 chân đã mỏi nhừ, đuối như trái chuối, lê lết thay trang phục rồi phi xe ngay ra Paris Baguette, lòng bik rằng mình đắc tội vs KC dữ lắm rồi....Nhưng trong đó cũng có chút xen lẫn tự hào - KC luôn là những người hiểu tôi nhất, có thể chờ tôi mà ko phàn nàn
Đến gặp Nam, Linh, B.Anh, Bư. 888 xuyên thời gian xuyên lục địa luôn, 88 từ 6.30pm đến tận 8.30pm. Lần này gặp nhau tuy sau 1 khoảng thời gian dài chưa gặp, nhưng nói chiện cứ ào ào, ko còn vướng mắc nhiều và ngại ngùng như lần trước. Tôi nhân lúc cũng còn hứng và dư âm từ SAT tour nên cũng pha trò mấy câu cho các bạn cười, thấy cuộc sống lúc đó thật hoàn hảo và ko có j phải ưu tư nhiều nữa....Cuộc sống của một sinh viên, học hành, đi tình nguyện, gặp bạn thân, đọc sách, ở một mình nghe nhạc....
Nhưng cuộc sống viên mãn quá cũng có những mối lo âu tiềm ẩn....Tôi bỗng đâm chột dạ và sợ khi mọi thứ quá ổn như vậy....Tôi tạm deact facebook vài bữa, hay nói chính xác hơn là cho qua con trăng ngày 7/10 - ngày báo result của semester vừa rồi. Bữa giờ tôi đi rất nhiều, đi thứ nhất là để xõa những tháng ngày học thi mệt nhọc, thứ hai là "đi để quên" - quên những âu lo muộn phiền, quên những dự cảm ko lành về tương lai, và thứ 3 là đi để gặp gỡ tiếp xúc vs nhiều người hơn, để hiểu thực sự cuộc đời này là j, nó như thế nào....
Những lúc quá sôi nổi, post quá nhiều status, khoe khoang quá nhiều hình về các chuyến đi,tôi đôi khi đâm chột dạ, dự cảm ko lành, muốn deact facebook để tìm về nơi nào đó bình yên để giấu mình, để ngẫm nghĩ, để xem mình có đang thực sự bị hào quang đi tình nguyện nhiều làm lóa mắt ko? mình có đang bị những lượt likes trên facebook làm mờ mắt tưởng là mình giỏi ko?
Chọn cách deact và rút lui chốn thị phi ấy trong 1 khoảng thời gian để tự tìm sự cân bằng cho chính mình. Đôi khi ko nên vui quá đà, vui rồi hãy tìm chút buồn cân vào cho nó bớt chông chênh cuộc đời.
PS: Nhặt được câu này trong film GOOD DOCTOR hay quá, tôi phải vội vã take note vào. Đôi khi vẫn tự hỏi trên đời này có ai dành cho mình một tình yêu lặng thầm mà lớn lao như vậy ko? Để đôi khi mình ko nhận ra?....
"Tình yêu khi còn nhỏ thì dễ dàng nhìn thấy. Nhưng nếu nó lớn quá rồi, thì ngược lại, ta sẽ không nhìn thấy được" - Good doctor - Korean drama
Hôm nay - nói sao nhỉ? 1 ngày thứ 6 đáng nhớ
Sáng 11h đã phải có mặt ở trường để lần đầu tiên làm cho Student Ambassador (SAT) - có hơi run...với lại ấn tượng ban đầu của tôi về SAT cũng ko thực sự tốt...có phần hơi ăn chơi. Nên lúc đầu tiếp xúc tôi có chút dè dặt và đề phòng...
Xong lên taxi đi đến trường Nguyễn Công Trứ bên Gò Vấp, cả bọn 8 đứa chất lên 1 chiếc xe, tôi ngồi nói chiện với bạn Trâm Anh kế bên...cũng rôm rả, thấy bạn này làm marketing năng động và nhiều ý tưởng thú vị quá - cũng là 1 cách học hỏi hay khi nghe những câu chuyện của người khác.
Đến nơi tưởng mọi việc êm xuôi thì bị bà cô Xuân Phương khó chịu ở trường đó la làng, chửi bới tùm lum, bảo là trường tôi làm ăn ko đàng hoàng này kia - trong khi hợp đồng đã ghi và tụi t đã làm đúng hết nhưng bà đó cứ khăng khăng giữ ý của mình. Haiz lúc này mới thấy nội công của mấy người marketing trường t, cứ luôn miệng dạ dạ, tươi cười đàng hoàng dù sau lưng muốn chửi cho mấy trận cho bõ tức. Công nhận hay - mà đôi khi như vậy tôi lại so cái mặt nạ của mấy người đó...
Xong tôi dẫn lớp 12A18, mới đầu t còn hơi ngại nên đi nhanh lắm, mấy bé chạy theo ko kịp cứ la làng lên "Chị ơi chị ơi đi từ từ, lớp em chân ngắn ko hà, đi ko có kịp =)) " Tôi mỉm cười, đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò. Bọn con nít lúc nào cũng hồn nhiên và vô tư như thế :)
Lên xe thì hướng dẫn sơ sơ cho các bé về lộ trình và thời gian biểu hôm nay sẽ sinh hoạt và đi tham quan thế nào. Rồi còn lại t chui tọt xuống ghế ngồi, ko bik phải nói j nữa. Bởi zay mình ko có khiếu làm tour guide là đúng rồi. Nhát khi gặp người lạ quá...
Kết thúc nhiệm vụ bus guide ở đây
Về đến trường lập tức lùa mấy bé vô Sydney, rồi phân chia nhóm làm tour guide tiếp. T và chị Thi làm chung group 5. Cứ nghĩ có chị đi thì đỡ, ai dè bà ấy muốn đi chung với tôi để dẫn đỡ cực hơn. Nhưng có lẽ hôm nay về bị tác dụng phụ nên chắc bà ấy cũng tức khi đi chung vs đứa ngờ nghệch như t.
Bắt đầu dẫn mấy bé đi - lần này là các bé 12A19 - khá nhoi và dễ thương, lớp nhiều con gái và có vài bé trông khá tomboy. Nhưng có vẻ dễ nói chuyện hơn các bé bên 12A18
T ban đầu dẫn các em sang sport hall, bọn nhóc cứ loi nhoi chụp hình hú hét đòi vô sân banh đá, rồi chui vô toilet thì bắt đầu gào rú tùm lum luôn. Công nhận cái câu vào để thăm toilet thật ko sai với bọn nhóc nghịch như quỷ này ^^
Xong dẫn ra sân banh, cho mấy em coi và chụp hình, lúc này mới phát hiện team tôi và chị Thi có sự hỗ trợ từ anh Trí MC - anh này có bik qua mấy lần dẫn MC trong trường, cũng khá đẹp trai kiểu Hàn Quốc - nhưng that's not my style :)
Mấy bé lớp 12 thì tỏ vẻ mê ra mặt, chắc tại lớp ban D nên ít con trai quá hì
Dẫn xong 1 vòng campus thì cho mấy bé về lại student work area cho tea break (ăn bánh hamburger) rồi chuẩn bị cho presentation contest. Lúc này là lúc thấy thương tụi nhỏ nhất. Cứ luôn miệng gọi chị Hạnh ơi, anh Trí ơi, chị Thi ơi. Chắc cảm giác của kẻ cô đơn, nên khi nghe ai đó gọi mình là chị, lòng chợt nghe ấm áp lạ thường và bỗng dưng muốn quan tâm người đó vậy...
Tôi bảo các em ăn xong rồi thì chừa vỏ nhựa lại cho chị xin bỏ vào bọc nha, đừng xả rác. Đang đi lôm côm phát thì có bé mập mập chạy lên nói thôi để em làm cho. Mỉm cười cảm ơn em. Bé đó cũng là bé giúp mình lúc phát đồ ăn và nước uống. Tụi nhóc còn lại thì nhao nhao" Thôi để tụi em tự bỏ, ai lại bắt chị đi nhặt một mình kì vậy". Rồi luyện tập xong thì lùa về Sydney, cho thi presentation. 2 bé thuyết trình là Linh và Thy có vẻ nhát, rehearsal mấy lần nhưng vẫn còn run, nhưng may là lúc 2 bé lên, ở dưới đây có đội nhà cổ vũ rất nồng nhiệt nên cũng tự tin phần nào. Thấy thương tụi nhỏ ghê :)
Tụi nhỏ cũng nghịch kinh khủng, làm đủ thứ trò loi nhoi :) Nhưng nhìn tụi nó tự dưng thấy nghề giáo cũng có cái hay riêng, giống như sống mãi cái thời tuổi trẻ hồn nhiên vô âu vô lo. Những người ta va chạm trong cuộc sống hằng ngày cảm giác cũng bớt phức tạp hơn cái thế giới của những người lớn ngoài kia với đủ những mánh khóe các thể loại. Mỉm cười nhìn tụi nhỏ loi nhoi ở hàng ghế cao nhất trong Sydney theatre :)
Lúc ra về, tiễn ra tận xe, bé nào đi ngang cũng vẫy tay chào chị, cảm ơn chị hôm nay đã dẫn tụi em đi :) Cô giáo còn trẻ cũng cảm ơn mấy lần. Tự dưng nhớ lại cái lúc mấy cô giáo đòi về, ko cho tổ chức mấy tiết mục biểu diễn, tụi nó biểu tình thấy ghê luôn :))) Lúc đó nhìn cô giáo trẻ bất lực dễ sợ trước mấy chục cái họng cứ la oai oái :)))
Đưa tụi nhỏ lên xe xong xuôi về lại trường là 2 chân đã mỏi nhừ, đuối như trái chuối, lê lết thay trang phục rồi phi xe ngay ra Paris Baguette, lòng bik rằng mình đắc tội vs KC dữ lắm rồi....Nhưng trong đó cũng có chút xen lẫn tự hào - KC luôn là những người hiểu tôi nhất, có thể chờ tôi mà ko phàn nàn
Đến gặp Nam, Linh, B.Anh, Bư. 888 xuyên thời gian xuyên lục địa luôn, 88 từ 6.30pm đến tận 8.30pm. Lần này gặp nhau tuy sau 1 khoảng thời gian dài chưa gặp, nhưng nói chiện cứ ào ào, ko còn vướng mắc nhiều và ngại ngùng như lần trước. Tôi nhân lúc cũng còn hứng và dư âm từ SAT tour nên cũng pha trò mấy câu cho các bạn cười, thấy cuộc sống lúc đó thật hoàn hảo và ko có j phải ưu tư nhiều nữa....Cuộc sống của một sinh viên, học hành, đi tình nguyện, gặp bạn thân, đọc sách, ở một mình nghe nhạc....
Nhưng cuộc sống viên mãn quá cũng có những mối lo âu tiềm ẩn....Tôi bỗng đâm chột dạ và sợ khi mọi thứ quá ổn như vậy....Tôi tạm deact facebook vài bữa, hay nói chính xác hơn là cho qua con trăng ngày 7/10 - ngày báo result của semester vừa rồi. Bữa giờ tôi đi rất nhiều, đi thứ nhất là để xõa những tháng ngày học thi mệt nhọc, thứ hai là "đi để quên" - quên những âu lo muộn phiền, quên những dự cảm ko lành về tương lai, và thứ 3 là đi để gặp gỡ tiếp xúc vs nhiều người hơn, để hiểu thực sự cuộc đời này là j, nó như thế nào....
Những lúc quá sôi nổi, post quá nhiều status, khoe khoang quá nhiều hình về các chuyến đi,tôi đôi khi đâm chột dạ, dự cảm ko lành, muốn deact facebook để tìm về nơi nào đó bình yên để giấu mình, để ngẫm nghĩ, để xem mình có đang thực sự bị hào quang đi tình nguyện nhiều làm lóa mắt ko? mình có đang bị những lượt likes trên facebook làm mờ mắt tưởng là mình giỏi ko?
Chọn cách deact và rút lui chốn thị phi ấy trong 1 khoảng thời gian để tự tìm sự cân bằng cho chính mình. Đôi khi ko nên vui quá đà, vui rồi hãy tìm chút buồn cân vào cho nó bớt chông chênh cuộc đời.
PS: Nhặt được câu này trong film GOOD DOCTOR hay quá, tôi phải vội vã take note vào. Đôi khi vẫn tự hỏi trên đời này có ai dành cho mình một tình yêu lặng thầm mà lớn lao như vậy ko? Để đôi khi mình ko nhận ra?....
"Tình yêu khi còn nhỏ thì dễ dàng nhìn thấy. Nhưng nếu nó lớn quá rồi, thì ngược lại, ta sẽ không nhìn thấy được" - Good doctor - Korean drama
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)