Đêm dài quá...thao thức hoài mà ko ngủ được...lòng cứ nặng trĩu một nỗi niềm chả bik phải nói ra sao, diễn đạt thế nào. Tôi lại tìm về với cái góc tự kỉ này mà viết...viết cho trọn những nỗi niềm tôi cứ đau đáu cất giấu cho riêng mình....
1. Chuyện bà C sẽ dọn sang nhà ở trong vòng 3 tháng:
Đây là điều khiến tôi đau đầu nhất và cũng nặng lòng nhất trong thời gian qua....Cảm giác như bao nhiêu bí mật bao nhiêu thứ mình cố gắng che đậy cất giấu trước mắt bạn bè giờ sắp lộ ra nhờ cái miệng của bà này hết. Nghe lòng cứ nhói và nơm nớp lo sợ từng ngày....Cảm giác 3 tháng tới sẽ là chuỗi ngày nặng nề và sống trong sự đề phòng. Cảm giác mình sẽ phải đeo gông liên tục trong 3 tháng - nghĩ tới con tim nghe mỏi mệt lắm....
Tôi đôi khi tự hỏi đó có phải là cái giá quá đắt cho việc đi nhờ xe ko?? Cái giá quá đắt của sự chia sẻ và lắng nghe câu chuyện của người khác ko để khi người ta chìa tay ra cần sự giúp đỡ thì mình ko còn cách nào khác ngoài sự chấp nhận như 1 lẽ tất yếu mà lòng thì nặng nề như đeo gông? Tôi có thể giúp nhưng cái cách để tất cả bí mật của mình lộ ra ngoài như một sự đánh đổi cho việc giúp đỡ - điều đó quá sức tưởng tượng đối với tôi.......
Mệt mỏi với mọi sự soi mói về vật chất, dìm hàng về sự thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống. Và có lẽ điều khiến tôi muộn phiền nhiều nhất là sự thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống của tôi. Tôi - làm gì cũng vụng về, ra đời cái gì nhìn cũng mới toanh, ko bik làm sao......Riết rồi những lần người ta sỉ vào mặt, người ta cứ tơm tớp cướp lời: Thôi im đi đừng có ngụy biện, đi rửa phèn đi, đồ công chúa hay j j đó....Lúc đó toi chỉ bik im lặng, ngam miệng lại nhưng nghe đắng trong lòng. Tôi có thể là người trên cơ người khác về học tập nhưng trong thực tế ra đời va chạm các kiểu - tôi lại là đứa hoàn toàn mù tịt.......Có khi tôi run sợ khi nghĩ về tương lai của mình, khi ra đời, khi bước ra khỏi cái vỏ bọc của sự học, tôi phải làm sao để tồn tại, để đứng vững? Và khi nghĩ về tử vi, những lời mẹ nói, có khi nào chính cái lòng nhân từ với ng khác sẽ đưa tôi vào bước đường cùng như dự báo?? Suốt những ngày qua tôi cứ sống trong nơm nớp lo sợ phòng thủ các kiểu như thế. Giấc ngủ thực sự khó khăn.....
Mẹ lại nói chỉ lấy 1 tháng tượng trưng tiền nhà - tôi bik đó là mẹ làm vì cái nghĩa, để tôi không phải mang tiếng với bạn bè. Nhưng tôi xót công sức ba phải cày cật lực hơn nữa, tôi xót vì tôi bik rằng bà này là người xài rất sang, bật máy lạnh 24/24, mua toàn đồ hiệu....Tôi đau thay ba mẹ.....Còn cách nào khác ko ba mẹ???
2. Chuyện 2 người bạn mới đến ở chung nhà:
Họ là con của bạn thân của mẹ....mang đến niềm vui và tiếng cười mỗi ngày. Nhưng lúc ko có mẹ, lúc chỉ nói chuyen với tôi, tôi lại cảm nhận họ là một cái gì đó khác - trong lòng lại dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ.....Nỗi sợ hãi tôi ko bik nói với ai. và đêm về thi thoảng vẫn khóc, Quỳnh Hương sao e bỏ chị mà đi? Chỉ ước trên đời này mình có một người anh/em ruột thịt để bấu víu vào, để sau này đừng đơn côi giữa đời.......Nghe lòng cứ đắng nghét....
2 người này cũng cười tôi cái vụ ngu ngơ ko bik chơi bài, ko bik làm những việc đơn giản như xóc bài.....Tôi thấy sợ hãi về tương lai....
Cần một cái ôm lúc này, cần một sự vỗ về nói rằng: "Ko sao, mọi thứ rồi sẽ ổn, đừng run sợ nữa" - Bao giờ cho thoát khỏi những nỗi ám ảnh này??
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét