Cũng mấy ngày rồi tôi bặt tin trên tất cả các hình thức liên lạc, email, di động, skype. Bạn bè thấu hiểu cho sự khổ của dân trường tôi mùa final nên cũng ko gọi làm phiền....Tôi cũng giam mình trong bốn bức tường mà tu, mà vẫn thấy mông lung cho cơn bão sắp tới vào ngày 11/9 lắm...Chọn ngày thi j mà đẹp ghê......
Gần đây cũng xảy ra nhiều chuyện, mà lớn nhất vẫn là cuộc tranh cãi nảy lửa giưa chị T và thằng P vì bài report trong nhóm Bcom. Và về bà C, bạn Nước cũng như một vài mối quan hệ khác khiến tôi suy nghĩ. Chỉ là chút tự sự cho mình trước cơn bão lớn, cho mình có dịp dừng chân nhìn lại con người mình đã biến chuyển thế nào qua những chông chênh va đập đầu tiên này....Viết một xíu cho thỏa những tâm sự cứ dồn nén bữa giờ, rồi lại đi học bài ngay.....một chút thôi....
Về chị T và thằng P, tôi cũng đã nói rõ sự phân định đúng sai trong trường hợp của họ. Tôi ko cố ý gây thêm bất cứ tranh cãi nào nữa vì ai cũng có cái sai riêng. Thằng P là con trai mà tính đàn bà, chấp vặt, ghét người ta thì ko thèm gửi mail kêu người ta đi họp, lại còn đi bêu rếu nhóm tôi với người khác. Đó là một sự dội nước với tất cả những công sức tụi tôi đã bỏ ra trong suốt quá trình làm Bcom. Môn này với tôi chỉ có thể dùng từ "lên voi xuống chó", có những lúc kết quả thật tươi đẹp nhưng cũng có lúc tận cùng của đáy đau khổ. Thầy cũng là người góp phần vào cái sự đau khổ đó. Chúng tôi phải submit draft vào thứ 2, nhưng đến tận t6 mới được nhận kết quả, trong khi bài due đêm CN. Và vấn đề đáng nói ở đây là ngày t6 chúng tôi nhận một bài report đã bị gạt hết 3/4. Lúc đó, thật chỉ muốn khóc, nhìn nhau mà mếu ko biết làm gì luôn. Còn đúng 3 ngày để làm....Tụi tôi chạy như điên, chiều t6 lập tức hold a meeting để thảo luận về những j sẽ mention đến trong bài report, chỉnh lại theo ý thầy. Sáng t7 có lớp, lọc cọc lên gặp thầy nhờ thầy xem lại outline coi được chưa, lại bị chỉnh lưng tiếp lần 2, về nhà lại ngồi đực mặt ra research tiếp. Tôi còn nhớ đêm đó tôi vs chị H đã thức đến 4h sáng để research rồi discuss các thứ. Lúc đó giống như vừa tức vừa giận vừa phải ráng làm để cứu chính mình, và cũng chứng minh vs thầy rằng dù thầy có dồn vào bước đường cùng thì tụi tôi vẫn sẽ sống sót. Sáng CN đó tôi lại có một cái meeting vs team logistics bên Gia Bắc để nhận nhiệm vụ và phân công công việc cho chuyến đi 2 ngày lên Gia Bắc sau khi thi để tổ chức trung thu cho mấy bé trong đó. Sáng đó đi mà lòng như lửa đốt, đêm qua 5h sáng mới ngủ, sáng nay 7h dậy rồi lại lục tục chạy đi họp, đến mãi 11h mới về đến nhà. Vừa về đến nhà, tôi lao ngay lên phòng ngồi lì để làm cho xong phần của tôi và research, lúc đó đếm từng giờ sợ bị submit trễ đêm đó thì toi. Tôi chính thức làm xong và gửi bài cho thằng P leader lúc 6h tối, lúc đó người nó cứ mềm nhũn ra, ăn cá trê chiên mẹ làm ngon bao nhiêu cũng nghe như nhai đá. Lúc đó quá mệt.....Xong tối lại leo lên ngồi phụ nó edit lại bài, viêt lại các thể loại. Tôi và chị H đã kiên trì cùng nó đến tận phút cuối cùng để submit bài vậy mà sau này nó lại đi rêu ráo vs các nhóm khác rằng tụi tôi để nó ôm show một mình, ko ai phụ giúp. Nghe mà đôi khi tức trào máu họng. Miệng lúc nào cũng Phật nguyên thủy mà hành động của nó thì lúc nào cũng ngược lại. Nó là người đầu tiên minh họa cho tôi rõ nét cụm từ "miệng nam mô mà bụng một bồ dao găm" - thấy sợ mấy người giống vậy. Bọn tôi phải ngồi chỉnh lại bài phụ nó, chị H làm table of content, cover page trong khi nó ko bik làm mà ko báo trước. Và kết quả là 11h59' tụi tôi mới ấn nút nộp bài trên turnitin. 12h là deadline. Đúng hoảng ! @@ 2 sem rồi, lần nào t submit bài cũng vào lúc 11h59' hết, sợ toát cả mồ hôi. Nghe như kiểu cứ lềnh lềnh, rất khó chịu...Tôi sẽ cố gắng né cái thằng này ra nhanh nhất có thể, quá sợ nó rồi !
Sau vụ đó, chị T và thằng P lại có một cuộc cãi nhau vì thằng này tính đàn bà chơi xấu đi đặt điều c này, dù c này cũng có lỗi là ko toàn tâm cho công việc của nhóm. 2 người chửi lộn nhau trên mail rồi cuối cùng chị T nói thôi thằng này hết xài được rồi em ơi. Tôi cũng ko bik nói sao, ai cũng có cái sai, nhưng tôi sẽ chọn hình thức im lặng và ko đả động j đến thằng đấy nữa, vì tôi có xu hướng, những ai tôi ko ưa, sẽ ko quan tâm tới, nói chỉ tốn sức. Mà đụng chuyện hoặc làm gì quá mức chịu đựng thì tôi nổi giận lên sẽ thấy hậu quả. Nguyên tắc tôi là thế nên tôi đã hoàn toàn ignore thằng P này từ lúc chính thức nộp xong bài report. Như thế cho nhẹ đầu !
Bà C thì hôm qua mẹ tôi về quê, tôi vô tình nói hớ, thế là bà đề nghị sang ngủ cùng với tôi, bà còn bảo rằng thích sang nhà tôi vì nhà tôi đẹp, có cái chăn ấm đắp thích lắm. Lúc đó tôi chỉ nói nếu c thích thì cứ sang, e thì ko sao hết, nhưng chỉ sợ chú chị la này kia rồi lại phiền. Mà thực sự giữa tôi và bà C tôi cũng không biết là bạn hay là một cái j đó mình cần phải cẩn trọng đề phòng. Bà C và tôi có sự khác nhau trong tính cách, cũng có điểm tương đồng nhưng ít. Bà C có lúc rất được, nhưng cũng có lúc phát ngôn và có những suy nghĩ khiến tôi đôi khi thấy sợ và phải dè chừng. Tôi vẫn đề phòng bà C rất nhiều, chưa thể xác định hoàn toàn vào friendzone được như KC vì tôi vẫn thấy có gì đó ko an toàn. Tôi sợ ở bà này là sự bùng nổ mà bạn ko bao giờ biết trước thời điểm....Đó là lý do chính cho sự bất an của tôi. Một ngày này có thể là bạn cực kì thân nhưng một ngày sau ai biết được điều gì sẽ xảy ra. Lại nói về Nước, Nước quen tôi trước sau đó mới quen dần sang chị Ph, chị ốc, và bà C. Ngày đầu tôi vui lắm vì Nước nói chuyện khá hợp với tôi và có cùng tính trầm, gu âm nhạc cũng giống. Nhưng hóa ra Nước lại là người có lối suy nghĩ ở tầm rất vĩ mô và kinh nghiệm đầy mình mà tôi không thể nào bì được. Và bà C là người duy nhất mà có lẽ Nước thấy nói chuyện hợp. Dần dần tôi ít nói hơn với Nước và Nước nói nhiều hơn với bà C. Còn tôi đôi khi chỉ im lặng ngồi nghe. Uh bởi vậy tôi cứ hay vậy, mới gặp một người chỉ cần vài điểm chung là có thể dễ dàng thân thiết, vui vì nghĩ rằng họ sẽ là bạn thân của mình. Đời cũng đâu biết trước được gì đâu....
Bà C và thằng Titi đã chia tay, nguyên nhân vì năm sau thằng này ko quay trở lại VN được vì bận làm trong army và do khoảng cách địa lý và tôn giáo. Tôi cũng ko hiểu tại sao chỉ vì sự sùng đạo mà thằng này lại ko đủ bản lĩnh để tiếp tục một mối quan hệ. Lúc nghe bà C kể, một sự thất vọng trào dâng, tiếc cho sự đánh giá quá cao của mình dành cho nó trong thời gian đầu. Tôi chỉ nói được 2 chữ "stupid Titi". Bà C cũng buồn hết mấy ngày, tự kỉ đủ các thể loại, dù không khóc nhưng bà chỉ nói với tôi rằng Nó phũ quá....Sau vụ này, tôi lại càng thêm mất niềm tin vào tình yêu. Đã từng chứng kiến nhiều cặp yêu nhau, mặn nồng, dùng lời lẽ ngọt ngào, hứa hẹn nhiều điều xa xôi, vậy mà rốt cuộc chỉ vì những lý do ko đâu hoặc vì người ta ko đủ bản lĩnh thì tất cả những tình cảm đó có thể bay đi hết. Dù biết Titi vẫn còn thích bà rất nhiều, nhưng mà nó nói thế thì đúng là...quá phũ phàng. Bà C nói câu này làm tôi suy nghĩ: quan trọng là gặp đúng thời điểm...Bây giờ quen lúc còn đang đi học ko bền nổi, sau này có khi bà gặp lại Titi trong một hoàn cảnh khác, đi làm rồi hoặc đang ở nước ngoài thì có thể mọi thứ đã khác...Nhiều thứ đắng quá chừng.........
Gần đây tôi cũng trăn trở về cái suy nghĩ đôi lúc ko bik là đúng hay là sai của mình. Khi ko làm một điều j đó, tôi hay đưa ra lý do: Tại sao người ta không....., tôi lại phải làm??
Tôi lo sợ cái suy nghĩ này có ngày sẽ khiến tôi đánh mất chính mình. Tại sao người ta không như vậy mà tôi phải làm? Đó là cái suy nghĩ có thể dẫn tôi thành một con người khác bây giờ chăng? Khi va đập nhiều hơn, khi cái nhìn về cuộc sống bắt đầu méo mó hơn, không còn màu hồng nữa, thì cái câu hỏi đó sẽ khiến tôi sa lầy hơn nữa. Tôi đã phải tự nói với chính mình rằng, ko phải lúc nào giống người ta cũng tốt, ko fai lúc nào sự công bằng cũng hiện diện, và câu hỏi đó chỉ giống như một lời biện minh, chứ không phải một sự đòi hỏi cho lẽ công bằng. Tôi có thể ko cần phải giống người ta, nhưng phải giống tôi trong tâm niệm khi trở thành một người tử tế trong cái xã hội quá nhiễu nhương này. Tôi sợ mình có lúc sai đường.......Vì thế, vẫn cứ trăn trở về cái suy nghĩ đó và phải tự nhắc nhở bản thân liên tục. Tôi ko cần phải giống người ta, nhưng tôi phải sống đúng cái gọi là chuẩn mực đạo đức, phải sống để không đánh mất chính mình. Chỉ mong vậy thôi....
Đi học bài tiếp thôi....Chuẩn bị đón bão lớn....
haizzz trong môi trường đó, t thấy càng ngày hình như b càng mệt mỏi bởi niềm tin bị lung lay, nhìu khi t chỉ mún kéo b ra khỏi đó để b nhẹ lòng bớt, nhưng t k có cách... đối vs những ng` thật sự xấu xa và k thể chơi dc nữa, như thằng P hay cả ông VCH thì sẽ k thèm quan tâm tới nữa, vs bà C, t cg k bít phải nói sao nữa, nhìu khi bả bị cuốn hút và choáng ngợp bởi căn nhà of b...t vẫn nghĩ b k nên quá tin tưởng bà C. bạn bè nhìu khi là cần có cái duyên, b cứ cởi mở, thân thiện khi kết bạn, rồi b sẽ biết dc họ có hợp vs mình hay k,lại nhớ tới a3, a3 có nói, bạn thân k cần nhìu, chỉ cần hỉu nhau là được, k phải ai cũng có thể trở thành bạn thân, nhưng cứ kết bạn và làm quen, mở rộng mối quan hệ càng nhìu càng tốt, để csống phong phú hơn và có nhìu knghiệm hơn, cho nên b cứ thoải mái, đừng gồng mình quá, ai k phải kẻ thù, đều có thể là bạn,coi như thấy dc sự đa sắc màu của csống này :) .và trong một mtrường khắc nghiệt như vậy, hãy cố gắng vẫn là chính mình nhé, t bít nhìu lúc b phải nỗ lực rất nhìu, sức lực đôi khi cạn kiệt, nhưng b hãy lun nghĩ tới hướng tích cực,nghĩ đến những điều tốt đẹp thì say này b sẽ gặt dc trái chín thôi. hãy tin vào luật nhân quả, ai có làm sai gì hay làm hại đến bạn, cố gắng bình tĩnh và đừng tức giận, chỉ nghĩ rằng những hành động đó rồi sẽ có lúc cũng phải trả giá, như thế cho tâm hồn nhẹ nhàng hơn :). cố lênnnnnn, mọi nỗ lực đều được đền đáp xứng đáng! sống thiện sẽ gặp điều thiện thôi <3 . hãy có niềm tin, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi :)
Trả lờiXóa