My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

[HTNM] Hành trình trưởng thành

Hành trình nước Mỹ – hành trình trưởng thành

0
Bài dự thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Đặng Hà Phương Uyên, B.S in Finance – Suffolk University, Boston, MA
“Du học sinh Mỹ” là cái danh hiệu mà ngày bé, cho dù có nằm mơ, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Ngày đó nước Mỹ là một nơi xa xôi mà tôi chỉ nhìn thấy trên Tivi thôi. Đến tận những năm học cấp 3, tôi thấy nước Mỹ gần hơn trong đôi mắt vui sướng của cậu bạn cùng lớp chuẩn bị đi du học và rõ hơn trong những câu chuyện của các anh chị du học sinh đã và đang rất thành công. Bỗng, tôi ước ao mình có cơ hội đặt chân đến nơi ấy, được mọi người gọi là “du học sinh Mỹ” và thỉnh thoảng có thể than thở vu vơ về nỗi nhớ quê hương.
Vậy là tôi đi du học. Chưa hề có một sự chuẩn bị kĩ lưỡng về kĩ năng giao tiếp Tiếng Anh, không rõ sau này mình muốn học ngành gì ở trường nào, và cũng chẳng bận tâm về khả năng tài chính của gia đình. Tôi đi Mỹ, mang theo không gì khác ngoài niềm hăm hở khám phá chân trời mới.
Tháng Tám năm 2009, Sài Gòn tiễn tôi lần đầu tiên xa nhà bằng một cơn mưa tầm tã. Chặng đường bay từ Sài Gòn đến bang Arkansas ngày ấy, tôi không lúc nào ngừng khóc. Bao nhiêu cảm giác sợ hãi, lo lắng ùa về cùng một lúc. Tôi khóc rồi ngủ, khi tỉnh dậy thì lại khóc. Lúc đó tôi đã ước rằng khi tôi mở mắt ra thì chuyến bay của tôi sẽ là chuyến bay về lại Sài Gòn. Mới xa nhà chưa đầy một ngày mà tôi đã thấy nhớ quá đỗi! Tôi hối hận thật rồi, tôi không muốn đi du học nữa!!!
Những ngày đầu ở với gia đình bản xứ thật khó khăn. Họ nói Tiếng Anh với chất giọng vùng quê miền Nam đặc sệt khiến tôi cứ ù ù cạc cạc. Ở Việt Nam tôi học Tiếng Anh cũng không quá tệ, vậy mà sang đây, họ nói tôi không hiểu nhiều, và tôi nói họ cũng chẳng hiểu là bao. Ngay cả việc mua đồ ăn nhanh ở McDonald’s mà tôi cũng phải lặp lại bốn, năm lần nhân viên mới hiểu tôi muốn ăn gì. Những ngày đó trôi qua cứ như ác mộng. Ra đường không dám hỏi, đến trường không dám kết bạn, vào lớp không dám phát biểu, ở nhà với host thì cũng không dám nói nhiều. Mọi người nói rằng tôi trầm tính quá; nhưng họ không biết tôi ít nói là vì tôi sợ và xấu hổ về cách phát âm của mình. Ngoài cú sốc về ngôn ngữ, tôi còn va chạm thêm nhiều cú sốc điển hình nữa là thức ăn, cách sống của người Mỹ, cuộc sống vùng nông thôn hẻo lánh, và phương thức học tập ở trường. Thời gian dần trôi qua, mỗi ngày, nỗi sợ của tôi dần ít đi nhường chỗ cho sự tuyệt vời của những trải nghiệm mới mẻ. Tôi thân thiết và cởi mở với host, kể cho họ nghe về văn hóa Việt Nam, và họ cũng dạy tôi rất nhiều về văn hóa của họ. Tôi đi nhà thờ, chơi Halloween, đi prom, cưỡi ngựa, ngồi xe rơm đi vòng quanh rừng vào buổi tối đầy sao, và còn nhiều nhiều nữa những việc mà lần đầu tiên tôi làm. Chín tháng trôi qua nhanh đến không tưởng. Ngày tôi trở nên yêu vùng quê ấy thì cũng là ngày tôi phải về. Nước Mỹ lần đầu trong tôi lạ lẫm nhưng cũng thật thú vị.
SAM_1737
Hết mùa hè, tôi quay lại Mỹ học đại học. Nước Mỹ không còn là một chân trời lạ lẫm, mà thay vào đó, nước Mỹ là một chân trời của những ưu tư. Tôi chọn học hai năm tại một trường cao đẳng cộng đồng và ở nhờ nhà người thân ở Maine. Lý do chính là để tiết kiệm chi phí. Khoảng thời gian đó, tôi đã được mở rộng tầm mắt quan sát nước Mỹ ở một góc độ khác. Cuộc sống của người Việt định cư không hào nhoáng như cái tên “Việt kiều” của họ. Cuộc sống đó có hiện đại nhưng cũng có hỗn loạn và phức tạp và đầy lo toan muộn phiền như ở Việt Nam vậy. Tôi sống giữa một thế giới nhỏ của người Việt, có phở cho ngày đông lạnh lẽo và bún riêu cho một chiều mưa rả rích, hội Tết với múa lân bánh tét, và những ngày họp mặt gia đình đông vui. Sự cô đơn và nỗi nhớ nhà phần nào được khỏa lấp. Nhưng bên cạnh đó, tôi cảm giác có một áp lực vô hình đang tồn tại. Người Việt ở đây đa phần có ít nhiều ác cảm khi nhìn nhận về Việt Nam. Những ác cảm đó không biết vô tình hay hữu ý mà biến thành những câu gợi ý tôi nên ở lại Mỹ để có cuộc sống tốt hơn. “Việc học ở Mỹ đã tốn quá nhiều tiền rồi, về Việt Nam đến khi nào mới trả lại được cho ba mẹ. Vả lại, đã sang Mỹ rồi, ai lại quay về Việt Nam ở!” Đó là những gì tôi thường nghe được từ những người Việt xung quanh tôi. Tôi biết những gì họ nói không hẳn là sai, nhưng đó không là những gì tôi muốn. Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ quay về, vì đơn giản, đó là nhà của mình.  Tôi càng cố giữ mình kiên định bao nhiêu, thì càng cảm thấy áp lực bủa vây nặng nề bấy nhiêu. Đôi khi tôi mơ cao, mơ xa để rồi giật mình tỉnh giấc trong cuộc sống dung dị bình thường nhưng hạnh phúc vui vẻ của mọi người. Tôi băn khoăn tự hỏi mình, đâu là cuộc sống mà mình mong muốn?!
Sau hai năm cao đẳng, tôi chuyển xuống trường đại học ở Boston. Nước Mỹ không còn là chân trời của lạ lẫm hay ưu tư, mà nước Mỹ là chân trời để tôi khám phá chính mình. Quanh tôi có rất nhiều các anh chị và các bạn du học sinh Việt Nam. Ngày xưa tôi đã nghĩ rằng du học sinh thì ai cũng giống nhau. Nhưng khi đến Boston, tôi biết tôi đã lầm. Mỗi du học sinh đều mang cho mình một chí hướng riêng, một hoàn cảnh riêng. Nghe được chuyện của các anh chị đi học thạc sĩ, tiến sĩ ở những trường danh giá bằng học bổng, tôi trầm trồ và nể phục. Quen với các bạn đi học với ít áp lực về tài chính hơn, tôi thầm ganh tị. Gặp những bạn phải đi làm toàn thời gian để trang trải tiền học phí, tôi thấy mình may mắn. Biết có những bạn du học sinh sang đây với việc học chỉ là mục đích thứ hai, tôi nhíu mày nghĩ ngợi. Xoay vòng trong thế giới đa dạng của du học sinh, tôi hỏi mình thuộc vào nhóm nào?! Tôi ngộp thở với nỗi lo cho tương lai. Tốt nghiệp xong tôi làm gì? Tôi có đủ sức cạnh tranh để có việc OPT không? Về nước thì có công việc tốt không? Muốn học nữa nhưng có đủ khả năng không? Gia đình đặt nhiều niềm tin và tự hào vào tôi, tôi phải làm sao để không phụ lòng? Hàng tá câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi mỗi ngày. Càng hỏi tôi càng tìm ra được nhiều góc nhỏ trong ước mơ của mình. Nhìn mọi người xung quanh, tôi lại hiểu ngày một rõ hơn mình muốn gì. Du học sinh chúng tôi như những con thuyền đang căng buồm từ cảng Việt Nam ra khơi. Nước Mỹ là một bến cảng chúng tôi cập vào, nhưng không có nghĩa là bến cảng chúng tôi sẽ neo đậu mãi mãi. Mỗi thuyền trưởng đều có tầm nhìn và cách đi khác nhau. Lái tàu của mình, tôi không nên nhìn sang hành trình của những con tàu khác để tự làm mình chao đảo. Chỉ cần tôi lái tàu bằng hi vọng, nỗ lực và với năng lượng thu thập được từ cảng Mỹ, thì hành trình của tôi sẽ rạng ngời ánh dương!
Bốn năm đã trôi qua, từ một cô bé 17 tuổi đến với nước Mỹ bằng sự ngỡ ngàng, tôi đã trở thành một cô sinh viên 21 tuổi đi học ở Mỹ với tất cả niềm hăng say và hi vọng. Nước Mỹ từ mờ ảo trở nên hiện hữu; từ một nơi xa lạ đã trở thành nơi để tôi khám phá chính mình. Hành trình nước Mỹ là một trong những hành trình quan trọng nhất trong cuộc đời tôi – hành trình để tôi trưởng thành.

Để bản thân bận rộn là cách tốt nhất để ko buồn

Boston và những lời khuyên khi thất tình

0
Boston là nơi phát triển mạnh về các phương tiện đi lại công cộng, nơi xây nên hệ thống tàu điện ngầm đầu tiên trên đất Mỹ. Ngày tôi buồn vì chuyện tình cảm không thành, tôi lén chạy ra ngoài chỗ làm, khóc nức nở trên vai của đồng nghiệp, nơi người đó đã khuyên tôi rằng
“Tình yêu đi qua cũng giống như những chuyến tàu điện ngầm. Đừng mãi chạy theo một chuyến tàu đã đi xa. Hãy đợi 5 phút, một chuyến khác sẽ đến”
Chỉ có điều, dù cho rất nhiều chuyến khác đã đến, tôi vẫn chưa một lần có đủ dũng khí để bước lên.

Boston nổi tiếng với khí hậu lạnh giá và thường xuyên hứng chịu các trận gió bão tuyết. Chỉ trong mùa xuân hiếm hoi, Boston mới được hòa mình cùng những đóa hoa nở rộ khắp thành phố, và người dân cũng háo hức với các hoạt động ngoài trời. Mỗi khi buồn, bạn tôi lại kéo tôi đến với các hoạt động ấy, để dùng tâm lắng nghe, thưởng thức, và thanh tịnh.
“Hãy mở lòng mình ra, để bản thân bận rộn với các hoạt động có ý nghĩa khác. Bận rộn sẽ làm ta không có thời gian để nghĩ về những chuyện buồn”
Chỉ có điều, dù tôi đã trải hết các chặng đường, dù đã tự nhủ với bản thân sẽ cố lên, tôi vẫn chưa thể quên được.

Boston là một thành phố năng động, nơi nổi tiếng với những trường đại học danh tiếng, những dịch vụ y tế hàng đầu, những địa điểm ghi nhận dấu ấn lich sử, những khu mua sắm sầm uất, những thị trường tài chính tấp nập, và những con người luôn vươn đến một ngày mai tốt đẹp hơn. Nơi đó, bạn tôi đã bảo rằng
“Mỗi khi buồn, hãy đứng trước gương mà khóc, rồi ghi nhận lại trong tiềm thức rằng, mình xấu xí thế nào mỗi lần suy sụp như vậy. Để rồi ngày hôm sau, đứng lên, lại soi trước gương, và tự nhủ, rằng hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời”
Kể từ ngày đó, mỗi ngày luôn là một ngày đẹp trời với tôi. Chỉ có điều, vẫn như vậy, đêm về lại buồn nỗi niềm xưa.

Người Boston nổi tiếng nghiêm nghị và trực tính. Và tôi vẫn nhớ một đêm nọ, khi nỗi buồn dâng cao, tôi gọi điện cho một người anh, và anh mắng rằng
“Em có biết em đã khóc như vậy với anh bao nhiêu lần rồi không? Anh mệt rồi, anh không muốn nghe nữa. Em tự lo cho bản thân mình đi”
Và đó là khi tôi thật sự đứng lên được.

Mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy trân trọng những người đã bên cạnh tôi những giây phút ấy, những người đã thổi luồng gió ấm áp để làm vơi đi cái lạnh ở Boston.Tình bạn, tình đồng hương, và hơn hết là tình người, đã giúp tôi hiểu ra rằng cuộc sống còn rất  nhiều thứ đáng để trân trọng hơn những đổ vỡ trong chuyện tình cảm.
Nhưng trên tất cả, tôi học được rằng, mỗi cá nhân phải tự đương đầu với những nỗi niềm của mình, phải tự đứng lên từ chính đôi chân mình, và phải đi tiếp chặng đường của mình một cách hiên ngang nhất.

Ghi lại trong một ngày Boston hứng chịu cơn bão Sandy
Nhưng những cơn bão lòng đã đi qua
Và những người đưa ra lời khuyên cho tôi
Vẫn lặng thầm đi bên cạnh tôi
Quan sát và vẫn yêu thương
Boston, 10/29/2012
Hồ Thanh Tuyền

Bài này cũng đúng nữa nè - describe exactly what will happen

Robinson khờ trên đất Mỹ

0
Đây là một mẩu chuyện nhỏ của tôi về những ngày đầu tiên trên chặng đường du học. Ngày còn ở Việt Nam kinh nghiệm về cuộc sống của tôi chỉ là con số không, bởi từ khi đi học cho đến khi đi làm tôi chưa bao giờ phải tự lo cho bản thân mình. Tôi chưa hình dung được cuộc sống sẽ trở nên như thế nào khi tôi  phải rời xa sự bao bọc của gia đình. Nhưng trong tôi luôn thao thức một mơ ước về khám phá bản thân và thế giới xung quanh mình. Và một ngày, tôi đã quyết định bước đi đến một nơi xa lạ, như một Robinson trên đất nước Mỹ hiện đại.
Bừm bừm bừm…(Tiếng động cơ máy bay)
Xuống sân bay, sau khi lấy hành lý, tôi dáo dác tìm người “thân” (người từ nhà trường sẽ đến đón tôi), và sau một hồi lâu, người đó xuất hiện. Người thân của tôi rất cao, trông thật hiền từ và cầm bảng tên tôi quá đỗi ngộ nghĩnh. Ngày ấy, tiếng anh của tôi còn rất tệ, nên dù rất vui mừng và muốn hỏi han nói chuyện, tôi cũng chỉ biết lẽo đẽo theo chân chú ấy lên xe. Ngồi trên xe, ngắm những khối nhà cao tầng và dòng xe bất tận trên đường cao tốc làm tôi choáng ngợp. Tôi tưởng tượng về một thế giới thần tiên….

Lần đầu tiên tôi được đến nơi có kiến trúc hiện đại như Boston.
Sau 40 phút, chiếc xe dừng lại, người tài xế nói “Đã tới trường rồi đó, cháu vào đi”. Với hành lý nặng trĩu và đôi giày đã bị rách toác, tôi bước vội vào bên trong. “Cảnh vật xa lạ quá!” tôi ngắm nhìn một lúc. Rồi tôi chợt nhận ra lúc đó đã 12 giờ đêm. Không ai xung quanh tôi, ngoại trừ một cảnh sát đang tuần tra. Sau một hồi loay hoay và hỏi han bất cứ ai gặp được; cuối cùng tôi cũng đến được văn phòng quản lý ký túc xá sinh viên để làm thủ tục. Tôi được đưa tới tầng ba một tòa nhà với hai chiếc chìa khóa, một cây đèn, một ấm nấu nước, bốn chai nước khoáng và một lời nhắn “bạn đã đến sớm một tuần nên căng-tin chưa mở cửa, xe buýt của trường cũng chưa hoạt động,…có gì thì bạn cứ liên lạc với văn phòng chúng tôi”.
Mệt nhoài nên không muốn nghĩ gì khác, tôi quăng đồ đạc sang một góc và leo lên giường ngủ. Sau chuyến đi hơn 30 tiếng, tôi chìm vào giấc ngủ rất ngon lành mặc cho đó là nơi xa lạ. Đang say giấc với hình ảnh về không khí tưng bừng của trường đại học, chợt từng đợt gió lạnh của mùa thu ùa qua cánh cửa sổ đang mở. Tôi co ro tìm cách ngủ tiếp, nhưng dường như cái lạnh ấy muốn bắt tôi nhận ra rằng mình không có chăn và gối. Bật dậy và mở tung hành lý ra, tôi đành phải tự tìm cách giữ ấm cho mình. Mặc áo len, chân đeo tất, tay đeo găng, gối bằng các loại quần áo, phần còn lại tôi dùng làm chăn và gối ôm. Đây cũng là lần đầu tiên tôi cảm giác được sự lạnh lẽo, sự cô đơn lẫn tủi thân khi sống xa nhà …Tôi nghĩ vẩn vơ về những tháng ngày nơi tôi có gia đình bên cạnh. Thế rồi, tôi lại thiếp đi vì mệt mỏi.
Những tia nắng nhẹ khẽ xuyên qua những tán lá báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Tôi tỉnh dậy, tay bó gối, nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ. Cảnh vật thật nhẹ nhàng với những chiếc lá vàng bay phất phơ và những chú sóc con đang nhảy từ cành cây này sang cành cây khác trông thật hồn nhiên. Tôi thả hồn theo buổi sáng bình yên. Chợt nhớ ra cần liên lạc với gia đình, tôi lấy từ trong cặp chiếc máy tính và háo hức truy cập internet. Thế nhưng tất cả hệ thống đều cần mật khẩu, kể cả chiếc máy phát sóng không dây trong góc phòng cũng không thể truy nhập. Tôi chạy ù ra  khỏi nhà, đảo hết tất cả các phòng hòng tìm được ai đó để nhờ sự giúp đỡ. Tuy nhiên, có lẽ vì tôi đã đến quá sớm nên tòa nhà không một bóng người. Nhớ ra văn phòng quản lý sinh viên ở gần ,tôi bước ra khỏi tòa nhà, nhìn quanh hòng lần lại trí nhớ. Thế nhưng tôi không thể nhớ ra gì cả. Ngồi bệt xuống bậc thềm, tôi buồn bã ngóng ra xa và chờ ai đó đi ngang qua giúp đỡ. Sau ba giờ đồng hồ mà không có một bóng người qua lại, tôi thất vọng quay trở vào phòng khi bụng đã bắt đầu đánh trống.
Lần ra từ chiếc vali là năm gói mì tôm, tôi ngồi nhẩm tính “chỉ được hai ngày thôi, làm sao đây?”. Tôi cần liên lạc với gia đình và cần nhất là tìm được siêu thị. “Tất cả chỉ cần mật khẩu truy cập internet mà thôi, phải kiếm bằng được” tôi nhủ thầm. Sau khi dằn bụng bằng hai gói mì, tôi tiếp tục hành trình tìm kiếm. Tôi lang thang khắp nơi ngoài khu nhà nhưng luôn mang trong mình nỗi sợ về lạc đường và những mẩu chuyện về nước Mỹ mà tôi từng được nghe từ báo đài khi còn ở Việt Nam. Một ngày của tôi đã trôi qua chán nản. Tôi hạ quyết tâm tìm kiếm từ sáng sớm hôm sau, và lại vùi vào núi quần áo của mình!
Bước sang ngày thứ hai…Khung cảnh bên ngoài cửa sổ dường như bắt đầu trở nên thân quen với tôi. Với tinh thần lạc quan, tôi nhủ thầm  “Hy vọng hôm nay sẽ gặp được ai đó”. Lần này tôi chọn cho mình một vị trí thật tốt để quan sát. Nhưng thật lạ, buổi sáng trôi qua mà không có hi vọng; tôi chán nản và đói bụng nên lại quay về phòng. Nhìn hai gói mì tôm, tôi nghĩ “không lẽ mình chết đói sao trời!”, và quyết định pha thật nhiều nước với nửa gói mì!!! Sau khi lót dạ, tôi lăn ra ngủ vì mệt nhưng giấc mơ ban ngày ,về một Robinson đang lênh đênh trên chiếc thuyền nhưng không biết đi đâu về đâu, làm tôi thảng thốt giật mình. Tôi bước vội ra khỏi phòng, lại tiếp tục chờ đợi một ai đó. Thời gian trôi qua thật nặng nề, trong đầu tôi xuất hiện vô vàn câu hỏi mà không biết tìm ai giải đáp “Tôi đang ở cái vùng nào thế này? Mọi người đâu hết rồi? Đây là cuộc sống ở Mỹ sao? Tôi sẽ ở cái nơi không có hơi người thế này à? Làm sao đây…?”. Khi còn đang lùng bùng với đống câu hỏi đó thì bầu trời đã chuyển tối; vẫn không có gì tiến triển, tôi lại buồn bã quay về nhà. Bước chân nặng trĩu qua cánh cửa và những bậc thang đáng ghét, tôi hướng lên tầng ba với hình ảnh một gói rưỡi mì tôm đang chờ mình. Thế nhưng, có gì đó thôi thúc tôi quay đầu lại, nhìn ra cánh cửa kính với chút hy vọng. Thật bất ngờ, chữ “password”(mật khẩu) xuất hiện tuy mờ mờ nhưng như ngọn đuốc bừng sáng trong tôi, tôi chạy ù xuống và vui mừng khôn xiết. Đó là mật khẩu truy xuất mạng internet của tòa nhà mà ai đó vừa dán vào hoặc đã dán từ lâu mà tôi không để ý. Mọi thứ như mở ra phía trước mắt làm tôi như muốn khóc vì vui sướng. Lúc đó khoảng ba giờ sáng ở Việt Nam nên tôi chỉ nhắn lại cho mẹ tôi qua Yahoo rằng tôi ổn và dặn mọi người ở nhà yên tâm. Sau đó, tôi dùng chức năng bản đồ của Google để vẽ ra đường đi đến siêu thị gần nhất. Tối hôm đó, tôi đã tự thưởng cho mình gói rưỡi mì tôm còn lại và ngủ thật sớm để có sức cho chặng đường dài của ngày hôm sau.
Trời sáng hôm sau đó thật đẹp, vẫn là những chú sóc con vui vẻ đang đùa giỡn với chiếc lá vàng. Bên trong cánh cửa sổ, tôi cũng đang sửa soạn đồ với tâm trạng đầy phấn khởi. Lần đầu tiên dũng cảm hướng ra xa ngoài khu nhà, tôi rảo bước đi theo sự chỉ dẫn của tấm bản đồ mà chính tôi đã tốn công vẽ ra từ đêm hôm trước. Chặng đường đi khá xa và mò mẫm định hướng theo bản đồ vẽ tay cũng là một thử thách đáng kể; đôi khi, tôi cảm thấy nản và sợ vì đường dài và vắng. Sau một tiếng thì tôi cũng tới được nơi mong muốn, tôi háo hức mua thật nhiều thứ từ thức ăn cho đến các dụng cụ làm bếp. Chỉ có điều, tôi quên mất rằng mình còn phải xách bộ từ đó về nhà. Vì thế, con đường về nhà xa và mệt hơn, đôi tay quá mỏi và hằn lên những vết đau từ những bịch ni-lông đựng đồ. Mặc dù phải nghỉ lại nhiều lần và có khi nằm lên bãi cỏ dọc đường để thở, tôi vẫn vui vì đã có thể “sống” được đến lúc trường mở cửa! Ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi tự làm mọi thứ mà không có sự giúp đỡ của người thân. Tôi chỉ mới biết làm điều đó khi đã hai mươi lăm tuổi. Tôi như một đứa trẻ trong cái thân đã lớn!

Boston (17/9/2011) – tôi đã đi khám phá với vài người bạn.
Những ngày sau tôi đã tập đi xa hơn, đã mạnh dạn đi ra ngoài để khám phá thế giới xung quanh.Tất nhiên, tôi luôn chuẩn bị thật kĩ tấm bản đồ được vẽ bằng tay! Tôi cũng đã tập cách dùng xe buýt để đi lại thuận tiện hơn. Tôi đã mất đến hơn một ngày trên xe buýt để biết cách khiến cho xe dừng lại ở một địa điểm nào đó mình muốn – điều thú vị mà có thể chỉ có ở Lowell. Rồi tôi đi đến Boston và xa hơn là New York. Tôi đã đúc rút ra một thứ rằng, mọi thứ mình không biết hay cần thì nên mở lời hỏi người khác, ai cũng sẽ sẵn lòng giúp mình. Tôi như kẻ khờ đã lớn lên rất nhiều khi tự mình bước đi.
Đây chỉ là mẩu chuyện nhỏ về những ngày đầu của tôi tại trường đại học tổng hợp UMass Lowell. Có lẽ, tôi đã không có cho mình sự chuẩn bị kỹ càng cho hành trình du học của mình nhưng tôi  vẫn muốn chia sẻ cảm giác thực về nó. Tôi đã đến đây, đã học tập và trải nghiệm những cảm xúc không thể có được khi  ở Việt Nam. Những kỷ niệm đó có thể vui, buồn nhưng tôi luôn hướng tới phía trước vì tôi đã có mơ ước của riêng mình. Và các bạn, những bạn trẻ đang ấp ủ cho mình những hoài bão, luôn nhớ rằng mọi thứ dù có khó khăn đi thế nào thì bạn vẫn sẽ thành công, chỉ cần dũng cảm tiến lên phía trước bạn à!”
Robinson khờ (TNSV Boston)

Đọc bài này rất đúng vụ du học - Chuẩn bị tinh thần

Định nghĩa ‘Du học’ đầy xúc cảm qua tâm sự của một bạn trẻ Việt

0
Du học có nghĩa là mổi buổi sáng thức dậy, cảm giác đầu tiên sẽ là sự cô đơn, rồi tự hỏi mình đang ở đâu và sắp làm gì. Nhìn ra cửa sổ thấy sương lạnh buốt và biết mình có một ngày dài để chiến đấu. Nghe tiếng mình nhỏ nhẹ trong lòng, ráng lên nào, sống vì tương lai…
Du học có nghĩa là sẽ đeo ba lô trên lưng và sách nặng cầm trên tay, bước vào cổng trường và nhớ ngày xưa mình đi học còn vì niềm vui được gặp bạn bè mỗi ngày. Bây giờ mình đi học, cũng vì niềm vui ấy ở thì tương lai..
Du học có nghĩa là sẽ có ngày bật khóc, chỉ còn cảm giác run lên và sự trống rỗng trong đầu, buồn bã, cô độc và bi quan. Đây đâu phải là mình?
Du học từ góc nhìn của các du học sinh
Du học là sẽ có ngày bật khóc vì nỗi nhớ nhà, buồn bã cô độc… (Ảnh minh họa)
Du học có nghĩa là da sẽ trắng. Gió lạnh thổi tan nắng mỏng manh khiến da vàng cũng thành trắng xanh, trắng muốt. Và gió thổi bay cả những gân hồng ngọt ngào của một đất nước xa xôi, thổi khô nước mắt, lạnh tình người và lạnh trái tim.
Du học có nghĩa là một buổi trưa lang thang trên sân trường, ngồi nói chuyện với bạn hay chỉ một mình trong thư viện. Tất cả đều không mang cảm giác Đủ! Chỉ biết mình đang sống tạm, sống thiếu thốn tình cảm, sống để sau này sẽ được sống Đủ!
Du học có nghĩa là cơm trắng ngon hơn hamburger, pizza không bằng bánh mỳ, và pasta hay mì Ý cũng không sánh được với bát bún gà, bát phở bò giản đơn. Đi nhà hàng nhìn 1 menu dài dằng dặc nhưng lại chỉ thấy thèm những món ăn mẹ nấu…
Du học là xa nhà, xa gia đình, xa bè bạn, làm gì cũng lủi thủi một mình. Ốm nằm vật ra cũng tự cố bò dậy mà ăn, mà uống thuốc. Là những chiều đông run cầm cập cầm đeo ba lô, cầm ổ bánh mỳ lê lết hàng giờ đồng hồ đến bến xe buýt bắt xe đi học. Vừa ngồi chờ xe vừa run vừa xoa tay cho ấm, vừa gặm bánh cho qua bữa.
Du học là những tối làm bài nghiên cứu trong thư viện đến 10h đêm, không còn xe buýt phải 1 mình đi bộ gần 3 dặm về nhà. Chỉ biết cắm cúi mà đi, vớ vẩn thằng nào nó nhảy ra, thấy chướng mắt lại đấm cho một cái là bay thẳng lên mây mà gảy đàn.
Du học là cái cảnh nhìn nhà nhà người người cùng nhau sum họp, cùng nhau vui vầy những dịp lễ tết. Còn mình, lo “cày bừa” kiếm tiền, tối mịt trở về tự mình chào mình trong căn phòng bé tí chưa đầy 6m vuông, tự ăn mừng bằng 1 gói khoai tây chiên, 1 chai Fanta, 1 quyển truyện mang từ Việt Nam sang và tráng miệng bằng nỗi nhớ quê nhà da diết, nhớ đến muốn gào lên chạy ngay về…
Du học có nghĩa là sẽ phải nhìn theo cái vẫy tay xa xăm của người thân sau lớp kiếng ngăn cách ở sân bay, là nụ cười và lời chúc của bạn tiễn đưa, là nước mắt của mình sau lớp chăn bông dày, là câu hứa năm sau gặp lại bật ra trên những đôi môi run, là thời gian rất dài…
Du học có nghĩa là tức tối khi muốn viết câu văn hay mà từ vựng lại nằm đâu đó quá xa trong cuốn từ điển dày cộm, là mệt mỏi khi quyển sách lịch sử quá dày mà mắt đã đỏ vì thức khuya, là ngu ngơ tập phát âm thêm một thứ ngôn ngữ khác nữa ngoài tiếng Anh và tiếng Việt, là lóng ngóng thức cả đêm để hoàn thành một bài thuyết trình, là mới toanh trong 1 ngôi trường và những luật lệ.
Du học là cảm giác hụt hẫng mỗi khi có chuyện gì rất vui, muốn gào thét đùa vui nhưng rồi chợt nhận ra quanh mình hình như không ai quan tâm cả…
Du học là phải vững vàng… muốn khóc cũng không được khóc vì mình phải mạnh mẽ.
Du học là khó thở khi phải nhận áp lực, sự kì vọng của mọi người vì mang tiếng đi xa học mà lại không làm được cái gì thì thật là xấu hổ.
Du học là khó chịu khi bị gọi “… kiều”… có thể chỉ là trêu đùa, có thể là đá xoáy… nhưng cho dù là ý gì đi nữa thì thực lòng, chả thích bị gọi thế chút nào, vì khi du học là khi cảm thấy mình tự hào về nước mình nhất, tự hào được là công dân Việt Nam nhất… và chỉ muốn được gọi như bình thường, là người Việt Nam mà thôi.
Du học là buồn mỗi khi bị nói là tây hóa, đua đòi bắt chước theo người ta trong khi thực chất đâu phải vậy, mà có tây hóa thì chẳng cần phải du học, ở nhà cũng tây được.
Du học là không được cảm thông khi chẳng may nói chuyện cứ bị xen vài tiếng ngoại ngữ vào, bị nói là quên tiếng mẹ đẻ khi mà thực chất đâu có muốn thế. Cả năm trời thèm khát được nói tiếng Việt mà khó làm sao, thay vào đó phải dùng, phải luyện tiếng nước ngoài để học thì tất nhiên sẽ bị thành thói quen và cần thời gian để chỉnh khi về thăm nhà chứ!
Du học là sự cố gắng từng ngày, đếm từng ngày để được về thăm nhà…
Du học là đắn đo mỗi khi muốn về mà lại xót vì chi phí khá cao. Nếu cố gắng chịu đựng thì có thể tiết kiệm được vào tiền học nhưng lại rất nhớ nhà và muốn được ở bên mọi người…
Du học là phải hi sinh tình cảm, tình yêu (nghĩa rộng chứ không chỉ yêu đương)… và luôn phải tự hướng tới tương lai, luôn tự bảo mình phải cố rồi tương lai sẽ được đền đáp để mà cố gắng hơn…
Du học có nghĩa là lớn lên. Cầm dao xắt hành và đũa chiên cơm, nặn bột làm bánh bao và bánh quy. Lấy giấy tờ và đôi co vì một quyền lợi, nắm tương lai trong tay và tự đóng khuôn để đúc chính mình, rớt vào một mặt khác của trái đất, sẽ nhận thấy những điều mình hiểu lâu nay không đơn giản như mình hiểu, sợ hãi trước cuộc đời nhưng nôn nóng muốn bước vào đương đầu với nó.
Du học có nghĩa là sẽ lo lắng khi một người bạn đóng cửa blog hay không trả lời message của mình trong Yahoo Messenger. Thấy bạn mình xa và mình thì bất lực.. Và yên tâm khi cánh cửa lại hé mở, thở phào, ừ bạn không sao, mỉm cười, lại được đọc về bạn nữa rồi, nháy mắt, bọn mình đâu có xa…
Du học là phải kìm nén mỗi khi rất buồn, muốn gọi ngay cho người thân để tâm sự nhưng phải nén lại vì không muốn để ai phải lo lắng cho mình, và phí gọi về thì cũng chả rẻ gì.
xongDu học từ góc nhìn của các du học sinh
Du học là khi cảm thấy mình tự hào về nước mình nhất (Ảnh minh họa)
Du học có nghĩa là sẽ chỉ được nhìn bố mẹ qua khung webcam mờ nhỏ xíu trên màn ảnh vi tính và nghe mẹ cười hiền, mấp máy con đừng lo trong điện thoại. Nhưng sau lưng, bố mẹ đang phải vật lộn với những “núi đá” nặng trịch của cuộc đời, còn trước mặt mình lại là tương lai thênh thang mở rộng. Má ấm lên giọt nước mắt, vì tình yêu bao la có nghĩa là hy sinh với nụ cười trên môi…
Du học có nghĩa là tự hào. Tự hào thấy mình thay đổi, tự hào thấy mình đang lớn, tự hào vì mình được yêu thương.
Du học có nghĩa là tự hứa nhiều lắm. Tự hứa với mình, với “người ấy”, với gia đình, với bạn bè. Tự hứa không được lãng phí những gì đã hy sinh. Tự hứa và tự ráng hoàn thành lời hứa.
Du học sướng??? Có ai hiểu nỗi lòng của những người xa quê để Học…..
Du học có nghĩa là đi xa học. Là đi học ở xa. Là đi học ở rất xa. Là đi học ở rất rất xa…
Và, du học là nhiều khi muốn buông tay vì tất cả những cảm xúc trên nhưng vẫn phải nắm chặt và tiếp tục bước…
Kiwi Đặng – DHS Texas, Mỹ (Theo http://tiin.vn)

[HTNM] Hai mặt của một đám mây

Hai mặt của một đám mây

0
Bài dự thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Lâm Anh Thư, DePauw University, Indiana

Lục cục trên lớp sỏi đá của vùng sa mạc Nevada nóng bỏng, chiếc xe buýt Chó Săn lặc lè bò đi dưới ánh nắng hè gay gắt. Điều hòa trên xe chẳng hiểu vì bất lực nắng gió sa mạc hay đã quá xập xệ sau hàng ngàn lượt thồ người nên im re hơn một một chú ve, chẳng hề ho he hoạt động. Em bé tóc súp lơ ghế đối diện chốc chốc lại hua tay lên chọc chọc cái điều hòa, hi vọng hứng lấy được một làn gió mát mẻ. Không khí trên xe như một nồi hấp bánh bao, và mình là chiếc bánh bao da vàng ngồi giữa gần trăm cái màn thầu thập cẩm nóng lòi tòi phòi thịt khác, trên chiếc xe Chó Săn nhưng di chuyển với tốc độ Cụ Rùa.
Ở Mỹ ba năm, mình có thể tự hào nói rằng mình thuộc nhóm người không ngại khổ ngại lâu ngại bẩn, đi xe buýt đường dài thay máy bay vào loại cực kỳ chăm chỉ so với các bạn khác, với chuyến dài nhất kéo dài hơn 30 tiếng và chuyến ngắn cũng tầm 3-4 giờ đồng hồ. Xe buýt ở Mỹ thì nhiều hãng, nhưng tùy vào đặc điểm nơi ở và chỗ cần đến nên mình chủ yếu đi hai hãng Megabus (Siêu xe buýt) và Greyhound (Chó Săn). Siêu xe buýt thường chỉ đi những chặng ngắn, nên đối tượng đi hầu hết là người trung lưu và sinh viên khá giả, có thể dành một vài giờ đi xe buýt đến thành phố lân cận nhưng khi cần sẵn sàng bỏ vài trăm đô mua vé máy bay để tiết kiệm thì giờ. Chó Săn lại khác, là hãng xe buýt phủ khắp từ bờ Đông sang bờ Tây nước Mỹ, cắm chốt ở khắp các thành phố lớn nhỏ, với những chặng đường kéo dài hàng chục tiếng, chủ yếu phục vụ đối tượng người lao động, người da màu và học sinh nghèo vượt khổ. Đến bến xe Chó Săn sẽ gặp đủ loại người trên đời: những người da đen lang thang mặc áo măng-tô giữa mùa hè, những chú Tây đầy mình xăm trổ, những cô gái Mexico miệng ngào ngạt mùi cần sa, và tốt nhất đừng nhìn ngang ngó dọc soi xét ai hết, bởi nếu nhìn thì sẽ có kha khá cảnh ngộ khiến bản thân ngỡ ngàng.
Những hàng hóa người ta bán ở bến xe Chó Săn cũng là thức đồ ăn nhanh nguội lạnh hoặc mấy miếng burger dai nhách kèm nước lọc lợ mùi nước máy, khác hẳn với food court thơm lừng sáng choang ở sân bay. Những người nào đã quen phòng vệ sinh thơm mùi nước xịt phòng hoặc những ai sợ sida thì cũng nên hạn chế đi vào nhà vệ sinh Chó Săn. Vẫn nhớ có lần nhà vệ sinh lưu động ở cuối xe tỏa mùi ra ngào ngạt, khiến một cô không biết là nam hay là nữ đứng lên cầm nước hoa xịt điên cuồng, làm mình không biết nên khóc hay cười. Ở bến xe Chó Săn, những người vô gia cư cuốn tấm chăn thủng lỗ chỗ nằm dưới đất chả khác gì bến xe Giáp Bát, những người nghèo ngồi gặm bánh la liệt đủ tư thế lăn lóc chờ giờ xe chạy. Ngay cả khi lên xe cũng không có gì đảm bảo mình không ngồi cạnh người ăn xin ngoài đường.
Mình đang nghe bài hát “Both sides now” của Joni Mitchell, nói về một cậu bé và những đám mây. Trước đây nhìn thấy những đám mây bông xốp trên bầu trời thì cậu í thích chết được, mường tượng đó là những lâu đài thần tiên trên không trung và là suối tóc mềm mượt của những thiên thần bay bổng. Lớn lên, cũng vẫn những đám mây ấy, cậu bé, nay đã là cậu lớn, lại chỉ thấy những đám mây thật vướng víu che lấp mặt trời, rồi thì mây kéo theo mưa gió và những sấm chớp, cả tuyết nữa, khiến cậu không thể làm được những điều mình muốn. Cậu bé nhận ra mình đã nhìn mây theo một cách khác, những đám mây có hai mặt, và cuộc sống cũng thế thôi, cái gì cũng có mặt đẹp đẽ và mặt dở hơi, chỉ khác ở cách mình nhìn nhận mọi chuyện thế nào. Cuộc sống nước Mỹ, nếu nhìn vào những chuyến đi nghỉ mát thượng lưu và được vây quanh bởi những bạn học nhà giàu ở trường, chân đi boot Uggs, tay xách túi Tory Burch/Rebecca Minkoff/ Givenchy, mùa hè mặc áo Ralph Lauren mùa đông khoác thêm Burberry thì sẽ thấy cuộc sống ở nước Mỹ này giàu có quá, sung túc quá, muốn ở lại Mỹ quá. Nhưng nếu một lần đứng đợi ở bến xe Chó Săn, ngồi cạnh một bà già trên chuyến xe dọc miền Đông Hoa Kỳ, nói chuyện với một chú bốc vác hàng người Ấn Độ hay bắt gặp với một người mẹ độc thân trên chuyến xe đi Cleveland, những bộ mặt khác của nước Mỹ hiện ra, như mặt bên kia của đám mây, ngỡ ngàng và xơ xác.
IMG_4422
Đến bây giờ đã gần hai năm, nhưng mình vẫn không thể quên hình ảnh cụ già tóc trắng uốn xoăn, một tay cầm một cái túi xách bằng da lộn màu huyết dụ, tay kia chống gậy đứng lẩy bẩy ở bến xe buýt Dayton – Ohio vào năm giờ sáng một ngày tháng ba lạnh buốt. Bà cụ ấy bị hỏng một mắt, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp và tinh nhanh, nếu không để ý sẽ không thấy đôi mắt bị khiếm khuyết. Bà ngồi xuống cạnh mình, mỉm cười móm mém. Ổn định chỗ ngồi, bà lấy từ trong ví một vài bức ảnh cũ nát ra xem, thỉnh thoảng lại cười, một bên mắt long lanh. Bà khoe đang trên đường đến dự vở kịch của cháu gái ở Virginia, ngồi xe cũng mất 10 tiếng đồng hồ có lẻ. Chồng bà mất đã lâu, con cái cũng chẳng có ai ở gần, nhưng bà không muốn vào viện dưỡng lão, bởi như thế thì khó ra ngoài đi đây đó dài ngày. Hai vợ chồng bà có dành dụm một quỹ học bổng cho các cháu, không nhiều, nhưng hai cụ cả tuổi già cũng gom đủ tiền để giúp các cháu đóng tiền học trong một kỳ đầu ở trường đại học cộng đồng. Cụ ông mất đi nhưng cụ bà vẫn hàng ngày dành dụm tiền rồi cuối mỗi mùa xuân lại lóc cóc bắt xe buýt đến trao tận tay cho những đứa cháu ở các bang xa xôi. Nhìn cụ già lật đật chống gậy xuống đi vệ sinh ở trạm nghỉ, ăn vội vàng một miếng bánh sandwich 1 đô khô cong, lật đật xách đồ và bối rối trước cái thở dài sốt ruột của những người xếp hàng lấy đồ đằng sau, mình lại thấy hơi sợ một đất nước bình đằng quá, dân chủ và sòng phẳng quá. Sòng phẳng đến nỗi nhiều khi người ta cứ phải gồng mình để tự lập trong cô độc.
Nhưng cũng không thể không nói tinh thần tự lập ai làm việc người nấy khiến cho xe khách ở Mỹ, dù thượng vàng hạ cám đủ loại người, nhưng vẫn văn minh và bình đẳng. Nó khiến cho một đứa con gái một thân một mình chân yếu tay mềm dở hơi cám hấp như mình ba lần bảy lượt vẫn ngồi xe buýt cả chục tiếng đồng hồ chẳng sợ mất cắp, không sợ ăn quịt. Trên xe buýt chẳng ai đánh giá khi một bà mẹ xăm mình, đeo con lủng lẳng như đeo hồ lô quanh cổ, chật vật ních qua hai hàng ghế xe hẹp. Và ngay cả lúc xe hỏng bị dừng giữa đồng không mông quạnh năm tiếng đồng hồ không ai tới cứu, thì hành khách cũng vẫn rất bình tĩnh, tuy có sốt ruột nhưng miệng vẫn nói “Thank you” và thông cảm với bác tài xế khốn khổ chạy đi chạy lại bất lực với cái kìm trong tay. Có từng nói chuyện với người vợ có chồng lái xe buýt Chó Săn mới biết công việc vất vả đến nhường nào. Đối với họ, “cuộc đời là những chuyến đi”, nhưng không phải đi chơi, mà là đi kiếm tiền để mua những gói thịt gà giảm giá khi đã gần hết hạn trong siêu thị.
Nói về chuyện xe hỏng, mình đang ngồi trên một cái xe như vậy. Xe đã bị chết máy và dừng giữa đường cao tốc, xung quanh là đồi núi trập trùng vào lúc 1 giờ sáng xung quanh đen kịt không một biển chỉ đường. Chiếc xe buýt kềnh càng tấp vào bên đường nín nhịn đứng đợi, làm mình sau một ngày bị hoãn 3 chuyến xe và lăn lóc khắp các bến xe buýt miền Đông lại càng sốt ruột và có phần sợ hãi. Mỗi khi có xe nào to to vút ngang qua là cả chiếc xe búyt lại nghiêng đi, tưởng chừng như bị nuốt chửng và lật nhào đến nơi. Trong đêm tối đen ấy mà xe khác đang lao nhanh không nhìn thấy chiếc xe của mình rồi cứ với vận tốc đó tông vào thì chắc hôm sau mình sẽ lên ngay Dantri.com với tựa đề “nữ sinh Việt gặp nạn khi đi du lịch bụi vòng quanh nước Mỹ”. Xét cho cùng có ngồi cắn mười đầu ngón tay sốt ruột như chú chuột cũng không giải quyết được gì, anh bạn tóc vàng hoe răng hạt ngô bên cạnh đang ngồi chơi một trò không trí tuệ lắm trên điện thoại, huýt sáo một bài mà mình không biết. Cậu ấy cũng là sinh viên, đi thực tập ở Las Vegas và đang bắt chuyến xe về nhà ở Los Angeles. Mình tưởng mình đã xui như cầy thui nhưng anh bạn này còn quen với chuyện xe hỏng và hoãn chuyến như cơm bữa, nên cứ véo von thay chim non buổi sáng sớm. Từ hồi đi xe buýt đến giờ cũng gặp và nói chuyện với nhiều thanh niên tiêu biểu thú vị. Nhớ thì không hết nhưng tiêu biểu có một anh đẹp trai hào hoa tuy có vẻ khiếu hài hước không quá tiến hóa, ngồi đọc một quyển sách có tên “Worst e-mails ever sent” rồi cười phe phé. Nói vậy chứ chuyện phiếm với anh này cũng mua vui. Anh í đi làm cho một tạp chí Mỹ ở Tàu  và ngoài giờ đi làm thì còn dạy thêm ở các trung tâm tiếng anh để lấy tiền đi du lịch. Có vẻ trẻ em Tàu không giỏi tiếng anh lắm nên anh í kể chuyện đi dạy như đùa, rằng thì có một lần anh í đến lớp chẳng soạn bài gì nên lấy cây đàn ra gẩy bừa một bài hát đại loại:
“Potato, oh Mr. Potato You’ve got a very big nose”
Làm mình nghe xong vừa buồn cười vừa chột dạ về những “giáo viên bản ngữ” đã từng kinh qua trong cuộc đời, không khéo cũng có mấy người hát bài kiểu “quý ông Khoai Tây” rồi nhưng vì bé quá nên trẻ con mình chả đứa nào để ý.
Cuộc sống nước Mỹ nhìn từ góc độ xe buýt Chó Săn thật lạ lẫm và nheo nhóc. Có cái nhìn vào thấy buồn nhưng nhiều điều ngẫm lại cũng thấy vui. Cũng giống như đám mây, cuộc sống có hai mặt. Có thể mình nhìn thấy mây mưa đang phủ kín trên một gia đình Mexico tay bồng tay bế, bố quần xanh mẹ quần hồng, trước balo sau xe đẩy, cho rằng cuộc sống đó lam lũ vất vả quá, nhưng trên thực tế có thể người trong cuộc lại cảm thấy thanh thản chấp nhận không biết chừng. Mình đang học cách nhìn và tiếp nhận mọi việc một cách tương đối và tích cực hơn, ví dụ như lúc này, khi trời đã sáng và xe cứu hộ vẫn không thấy tăm hơi đâu sau 6 tiếng đợi chờ, và các bạn mình bay máy bay đã đến nơi được 18 tiếng đồng hồ trong khi một mình thân gái lăn lóc ở bến xe 30 tiếng, mình vẫn cảm thấy bình thường, vì ít nhất lâu lắm rồi mình mới có cảm giác trân trọng một giấc ngủ trên giường không co quắp và một bát cơm trắng nóng hổi thịt lẫn rau. Kể cả những việc làm mình tuyệt vọng cách đây ít lâu, nếu cố gắng nghĩ thoáng sẽ thấy mở ra nhiều lối thoát. Nếu lúc nào đó nghĩ mình khổ, hãy nhớ chẳng qua vì mình tưởng người khác ai nấy đều sướng vui. Nhìn những bức ảnh đẹp thì đừng vội đánh giá cuộc sống người này vương giả quá, ăn cơm chúa múa tối ngày. Đọc những thứ dằn vặt khổ đau trên Facebook thì đừng vội xót thương mà nghĩ ôi con bé/ thằng bé này tội chưa. Những gì người ta phô ra giống như những đám mây, ở dưới nhìn lên thì chỉ thấy một mặt thôi, chắc gì mình nhìn thấy ánh nắng chan hòa là đây nhưng phía bên trên đám mây sấm chớp không đang ngầm tích tụ?

[HTNM] Chân dung nước Mỹ

Chân dung nước Mỹ

0
Bài dự thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Tống Tú, Khóa Pre-MBA EF Education First Language School , Brighton , Boston , MA

Tôi biết là ông giận tôi vì tôi đã thông đồng với cả nhà cố giấu ông việc đi Mỹ và chỉ lộ ra khi mọi chuyện ở thế “đã rồi”…! Tôi buộc phải làm vậy nếu không thì ông sẽ dập tắt cái ý định này ngay từ trong trứng nước.
Ngày tôi bé đất nước khó khăn, là con trai út trong nhà tôi luôn được thừa hưởng quần áo thừa … của các chị gái. Nếu được mua cho một bộ quần áo mới thì đúng thật là “vui như Tết”. Lần ấy, tôi vẫn còn nhớ như in cái áo sơ-mi màu xanh da trời nhạt có thêm chiếc caravat cách điệu nho nhỏ giống kiểu lính hải quân. Vậy mà ngay lần đầu tiên tôi mặc áo mới để lên khoe với ông bà thì ông giận dữ xé toạc cái áo chỉ vì trên túi áo có in 3 chữ USA. Ông căm thù nước Mỹ lắm.
Ông tôi là phóng viên chiến trường của báo Quân đội nhân dân, ông có mặt ở hầu hết các chiến trường ác liệt nhất để viết bài đưa tin. Chứng kiến quá nhiều đồng bào, đồng đội và ngay cả những người thân trong gia đình đã ngã xuống vì bom đạn Mỹ- ngay cả ông, trên người mang nhiều vết sẹo dài cả gang tay mà ngày bé tôi vẫn nhẹ tay chạm vào. Đau thương hóa thành lửa căm thù, thời gian không dập tắt được ngọn lửa ấy, và nó được chuyền lại cho tôi.
Điều đầu tiên mà tôi được dạy về nước Mỹ là phải căm thù nó!
Chúng ta vẫn thường quy chụp đặc điểm cho cả một quốc gia bằng hình ảnh của nhóm người thuộc quốc gia đó mà chúng ta được mắt thấy tai nghe. Ngày đó, nước Mỹ với tôi là những “thằng Mỹ lênh khênh bước cúi đầu” mắt xanh, mũi lõ, to xác nhưng hèn nhát luôn thua chạy trước những đợt tiến công của ông và đồng đội.
Nước Mỹ với tôi là lũ diều hâu tàn ác, khát máu bởi mỗi khi xem phim tài liệu có hình ảnh tang thương trên phố Khâm Thiên, hay đi ngang qua bức tường vàng với dòng chữ đỏ “ Đời đời ghi nhớ tội ác của đế quốc Mỹ” ở góc phố Hàng Bún – Phan Đình Phùng.
Lớn lên một chút, nhờ được xem những cuốn phim “Găng-xờ-tơ Mỹ” mà hình dung của tôi về nước Mỹ có chút thay đổi, dù rằng không thiện cảm hơn chút nào. Đó là những bộ phim mà bọn trẻ con như tôi hay phải bịt mắt vì thường xuyên có cảnh người lớn bậy bạ. Ở nước Mỹ cảm giác như bất cứ thứ gì cũng có thể phát nổ kể cả cây bắp cải củ su hào, nơi đó vô cùng hỗn loạn người ta có thể cầm súng đi lại tự do và sẵn sàng xả đạn vào bất kì ai mà chẳng cần nói lí do, một nơi đầy rẫy tội ác. Tôi sợ nước Mỹ.
voxxi
Vụ 11/9, hình ảnh hai tòa tháp sụp đổ trong khói lửa được phát đi phát lại hàng trăm lần trên tivi. Nước Mỹ bị tấn công – thì ra nước Mỹ không phải là “bất khả xâm phạm”. Thật kì lạ là sự hả hê hiếu kỳ qua nhanh ngay khi tôi nhìn thấy cảnh người dân New York bỏ chạy trong khói bụi hoảng loạn – gương mặt họ lúc đó chính là định nghĩa hoàn hảo nhất cho từ: kinh hãi. Dường như nỗi đau cũng có sức lan tỏa, chúng ta vẫn thường trĩu nặng khi thấy nỗi đau của người khác. Người Mỹ thật đáng thương.
Ấn tượng với tôi là câu chuyện về những người lính cứu hỏa dũng cảm lao ngược vào nơi mà mọi người cố vùng chạy thoát thân. Phóng viên hỏi lý do tại sao, nhún vai bình thản anh ta trả lời:“ Tôi được nhận lương để làm như vậy ”. Người Mỹ là vậy ư? Thực dụng nhưng trách nhiệm.
Thời gian sống ở Bắc Kinh tôi lại được nhìn về nước Mỹ theo con mắt của người Trung Quốc. Người Trung Quốc cho rằng họ sắp sửa trở lại ngôi vị số một thế giới – Vâng, “Trở lại” là bởi vì vào thời Đường thịnh trị thì Trung Quốc đã từng được coi là thời hoàng kim của văn minh thế giới. Và chỉ có nước Mỹ mới đủ vị thế xứng đáng là đối trọng với họ …! Tôi bắt đầu tò mò về tầm vóc của đất nước này: “Có thật là khi nước Mỹ hát xì hơi thì cả thế giới bị cảm lạnh?”. Và lúc đó tôi đã biết nơi tôi đến tiếp theo sẽ là Mỹ chứ không phải Anh quốc, Singapo hay bất cứ quốc gia nào khác.
Khi đặt chân đến đây, mảnh ghép từ những con người mà tôi có dịp tiếp  xúc ở thành phố Boston này tạo nên một bức tranh, tôi vẫn mặc định coi đó là chính là hình ảnh của cả nước Mỹ. Người Mỹ không phải ai cũng hung dữ và hiếu chiến. Họ cũng không phải là những kẻ điên rồ luôn làm mọi điều quái đản mà tôi thường xem trên Youtube. Họ hiền hậu và thân thiện, dễ mến hơn những gì tôi biết.
Anh lái xe buýt nhiệt tình sẵn sàng cho xe buýt “quỳ gối” và giúp tôi xách đồ lên xe. Có lần tôi còn đang lơ ngơ vừa nhìn biển chỉ dẫn để thoát ra khỏi trạm tầu điện đông người để rồi đâm sầm vào người trước mắt. Khi tôi còn chưa biết nói gì thì anh ta đã quay lại, mỉm cười nói “ Xin lỗi vì tôi đã cản đường bạn.” Cám ơn và xin lỗi là những từ thường trực trên môi,ngoài ra người ta còn dễ dàng trao nhau những cử chỉ thân thiện.
Tôi tình cờ gặp một người đàn ông ngoài 60 tuổi ở thư viện công cộng Somerville. Biết tôi là đến từ Việt Nam, ông ta khoe : “ Có người mời tôi đến Việt Nam và bao ăn ở nhưng tôi không nhận lời đấy?” “ Tại sao không? Việt Nam là một đất nước rất đẹp”- Tôi hỏi. “ Tôi biết vậy. Nhưng đó là vào năm 1967”. Rồi có vẻ như thấy tôi chưa quen thuộc với cách nói chuyện hài hước của người Mỹ và ông ta chuyển sang nói một cách nghiêm túc, thừa nhận với tôi rằng bọn họ đã sai, họ đã bị lừa và họ thật xấu xa. Dù sao họ cũng biết sai và nhận sai – điểm cộng cho sự trung thực.
Tôi phát hiện người dân Mỹ gần như không có điểm chung, họ đến từ khắp nơi trên thế giới, đa dạng về sắc tộc, đa dạng về tôn giáo … Điểm gắn kết họ có lẽ là tập hợp của những con người muốn sống yên bình trên một mảnh đất. Vì vậy mà họ nhường nhịn, yêu thương và sẵn sàng chia sẻ cho nhau.
Boston yên bình trong ngày nắng vàng ấy bỗng nhiên rung chuyển vì 2 tiếng nổ liên tiếp. Máu và nước mắt đã đổ. Người dân Boston đoàn kết tương hỗ trong hoạn nạn và tôi khâm phục cái cách họ nắm tay nhau vượt qua khó khăn. Đau thương nhưng không hề run sợ. Một tháng sau đó họ tập hợp nhau lại để hoàn thành nốt cuộc chạy đang còn dang dở, với tuyên bố cuộc chạy Marathon năm sau sẽ vẫn được tổ chức.
Ngày quốc khánh Mỹ, khi quốc ca vang lên tất cả người dân có mặt bên bờ sông Charles đều đứng dậy hướng về quốc kỳ. Tôi nghe trong lời hát có giọng của người Á, người Âu, người Phi, với niềm tự hào khôn xiết. Người Mỹ là cái cách mà người dân của Hợp chủng quốc Hòa Kỳ gọi bản thân, họ tự hào vì đất nước họ.
Vậy đó, hành trình của tôi đến với nước Mỹ không chỉ là khoảng cách 13.000 km địa lý, mà đó còn là quãng đường của sự thay đổi từ căm thù sang khâm phục. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói nổi tiếng của John Lennon – thủ lĩnh ban nhạc huyền thoại The Beatles: “Don’t hate what you don’t understand”.
Có thể cái nhìn của tôi về nước Mỹ là những nhận định chủ quan và phiến diện nhưng đó là những trải nghiệm của tôi, đó là chân dung nước Mỹ trong tôi chứ không phải của một ai khác.

VULNERABLE - Nhặt từ SP - Tác giả Nick D - Đọc để sẵn sàng cho du học

Vulnerable...

(Đây là bài viết mình lưu trữ từ cách đây 5 hay 6 năm rồi từ thời yahoo 360 nên không nhớ tác giả là ai, nay share lại cho các bạn đọc, cực kỳ đúng với tâm trạng của sinh viên du học xa nhà luôn)

Có một từ rất hay trong tiếng Anh, mà đã nhiều năm nay, dù cố gắng đến mấy mình cũng không tìm nổi một từ tiếng Việt tương đương ưng ý để dịch.

Vulnerable (adjective): able to be easily physically, emotionally, or mentally hurt, influenced or attacked

Vậy là, vulnerable có thể là dễ bị tổn thương, dễ gặp nguy hiểm, dễ bị xúc động… nhưng cái dễ ở đây không phải là sự dễ dãi, mà ẩn chứa một sự yếu ớt từ bên trong, về mặt cảm xúc, tâm lý hay thể xác của cá thể bị tác động.

Phức tạp quá.

Thế nên, đã từ nhiều năm nay, vulnerable đối với mình chỉ đơn giản là dễ vỡ.

Nhưng lại hoàn toàn không giống với cái dễ vỡ của fragile. Fragile là sự yếu đuối lộ liễu, hiển hiện, và vì thế, cái sự vỡ của fragile là vỡ oà, vỡ ồn ào, vỡ ầm ĩ, vỡ vụn. Còn cái yếu đuối của vulnerable là cái yếu đuối được ẩn giấu, khoả lấp, thế nên cái vỡ của vulnerable là vỡ nứt, vỡ rất khẽ, vỡ thấm thía.

Dài dòng nhỉ.

***

Đi Tây là một công cuộc mở mắt hoành tráng. Xưa nay ở nhà, hưởng thụ văn minh phương Tây chẳng phải là ít, thế mà sang đây nhìn thấy cái gì cũng mắt chữ O mồm chữ A. Được tận mắt nhìn thấy những công trình kiến trúc tinh xảo vĩ đại: O-A, được đi cái bus hai tầng: O-A, được vào chơi khu phố Soho toàn những nhà hàng bậc nhất và cũng là nơi những văn hoá phẩm đồi truỵ cũng như tình dục được bày bán công khai: O-A, được đi chơi những club hoành tráng thuộc loại nhất Châu Âu: O-A bằng chết. Tóm lại thì những cái lấp lánh của xã hội phương Tây thật là… O-A.

Con người phương Tây, loại trừ những thể loại nhập cư nghèo nàn lạc hậu như mình ra thì cũng lấp lánh lắm. Quần áo lấp lánh, xe cộ lấp lánh, vẻ mặt lấp lánh.

Hoa hết cả mắt.

Xã hội phương Tây lấp lánh, thật là đẹp đẽ.

***

Thế nhưng, đến ngày hôm nay, nếu hỏi mình miêu tả về cái xã hội phương Tây mình đang được thưởng thức, thì cái tính từ đầu tiên mình chọn sẽ lại là vulnerable.

Xã hội dễ vỡ.

***

society (noun) [C or U]: A large group of people who live together in an organized way, making decisions about how to do things and sharing the work that needs to be done. All the people in a country, or in several similar countries, can be referred to as a society.

Nếu theo như định nghĩa trên, thì con người chính là nhân tố trung tâm quyết định tính chất xã hội.

Xã hội phương Tây là một xã hội dễ vỡ, vì những con người phương Tây là những con người dễ vỡ.

Tuy nhiên, và tất nhiên, xã hội và con người là hai nhân tố tương tác.

***

Cuộc sống công nghiệp hiện đại làm thay đổi những giá trị và định nghĩa xưa cũ về vật chất và tinh thần. Giờ đây, thay vì một vài giá trị và định nghĩa nhất định, con người, với những bộ óc vốn phức tạp của mình, sáng tạo ra tá những giá trị và định nghĩa bổ trợ để nắm bắt cuộc sống mới của mình.

Ví dụ: Thời buổi bây giờ, về mặt vật chất thì không chỉ có người giàu, người nghèo, người trung lưu, mà còn có thêm người đua đòi, người đang phất, người sành điệu… Về mặt giới tính thì không chỉ có đàn ông, đàn bà, mà còn có gay, lesbian (và không kể xiết cái đống bi-sexual, transsexual, metro-sexual…) Về mặt quan hệ đôi lứa, không chỉ có tình bạn và tình yêu, mà còn có friends with benefit, one-nite stand, yêu thử, sống thử…

Cuộc sống ngày càng phức tạp.

Và những con người hiện đại quay cuồng trong cái cuộc sống phức tạp đó để tìm kiếm những định nghĩa cho mình, định nghĩa chính mình, về giá trị vật chất, về giới tính, trong những mối quan hệ…

Xã hội công nghiệp khiến cuộc chiến cơm áo ngày càng khốc liệt. Con người dành phần lớn thời gian cuộc đời vào học hành và lao động để định nghĩa hình ảnh vật chất của mình. Và đương nhiên, theo đúng bản năng tự nhiên, con người khao khát một định nghĩa có giá trị. Cuộc chiến càng khốc liệt, tham vọng của con người càng lớn lao. Cảm xúc, vì thế, không có thời gian để được chăm chút, nên cứ thản nhiên vỡ mỗi lần con người vấp ngã, thua cuộc. Chưa hết, mải miết theo đuổi cuộc chiến vật chất vô tận luôn vận động với tốc độ chóng mặt, con người bỗng, một cách vô thức, buông mình vào tầm ngắm của những tấn công tự nhiên vô hình. Và vì thế dễ vỡ về mặt thể xác.

Giống như mới cách đây hai tuần, một trong những cô em gái yêu mến của mình đã vỡ toang khi phải đi bệnh viện cấp cứu vì bệnh đau dạ dày, hậu quả của 22 năm học "mửa mật" để trở thành một sinh viên ưu tú với bốn thứ tiếng ngoại ngữ và một tương lai dự trù là một công chức ngân hàng đầu tư, một vị trí hứa hẹn mang lại cuộc sống rực rỡ cho cô bé với mức lương có thể lên tới hàng trăm ngàn bảng một năm. Bây giờ trót vỡ rồi, em đành ngậm ngùi tạm gác lại dự án tương lai, chấp nhận một tốc độ chuyển động chậm hơn, ở một tầm thấp hơn. Nhưng sự thật này có lẽ còn làm em vỡ thảm hơn cả những cơn đau dạ dày, khi những hoài bão của em không được thoả mãn.

Thiếu thốn thời gian để chăm sóc tinh thần, con người vô tình chấp nhận đốt mình trong những cơn vui ngắn ngủi. Những cuộc chơi thâu đêm, những trò giải trí vô bổ, và những mối quan hệ chớp nhoáng. Cuộc sống hiện đại đang khủng hoảng thiếu những mối tình kinh điển, và cổ điển. Tặc lưỡi, mấy giờ rồi mà kinh điển với chả cổ điển. Cô đơn thì đi chơi, buông mình thể hiện, gặp được ai bắt sóng thì nhấp nhô, thích nhau thì tiếp tục quan hệ. Để rồi đôi khi lại tự rạn nứt vì những khao khát một sự ổn định. Nhưng rồi vẫn cứ phải thản nhiên chấp nhận, vì chẳng có thời gian và công sức đâu mà đầu tư tìm kiếm một sự ổn định. Và thế là cứ thỉnh thoảng lại vỡ.

Ai không chấp nhận cuộc sống đó thì, đương nhiên, tối tối trở về lại âm thầm vỡ một mình vì những khao khát và vì mất định hướng. Ví dụ thì đầy. Như chỉ riêng hôm nay thôi, đã được nghe và đọc tâm sự của những hai cô em gái, cùng đang gồng mình lên chịu đựng những rạn nứt thảm thương vì những khao khát bản năng mà không tìm được lối thoát.

Những con người dễ vỡ. Làm nên xã hội dễ vỡ.

***

Mình cũng vỡ như ai. Đạt được cái mang tiếng sành điệu, không chạy theo trào lưu thì sành điệu làm sao được. Nên cũng phải vỡ.

Hồi mới sang London, ngày nào cũng vỡ.

Đến trường, một lời nhận xét thiếu tích cực của giáo viên - vỡ, thấy có đứa học cùng có ý tưởng hay hơn mình - vỡ, có đứa được giáo viên khen - vỡ à thấy mình dốt nát hơn người, vỡ khẩn cấp.

Ra đường, thấy những đứa đẹp trai xinh gái (nhiều quá trời) - vỡ, thấy có đứa ăn mặc đẹp hơn mình (không đếm xuể) - vỡ, thấy có đứa cũng châu Á mà nói tiếng Anh hay hơn mình (không kể xiết) - vỡ à thấy mình vừa xấu xí, bẩn thỉu, kém cỏi hơn người ta, vỡ tùm lum.

Về nhà, nhớ nhà ở Việt Nam - vỡ, nhớ mẹ - vỡ, nhớ bạn bè - vỡ, nhớ những người cần nhớ - vỡ, đến nhớ La Place cũng vỡ à cô đơn, vỡ toé loe.

Đêm nào về cũng lụi cụi ngồi dán tâm hồn. Dán đến nỗi băng keo dính thành từng lớp, dầy cùng cục, đặc quánh. Dán một thôi một hồi thì thấy hình như tâm hồn bọc băng keo cũng có phần trây lì hơn, ngày càng ít nứt.

Rồi tự nhiên không vỡ nữa. Đập kiểu gì cũng không vỡ nữa. Trơ ra như đá. Dốt, mặc. Xấu, mặc. Nghèo, mặc. Cô đơn, chả mặc kệ thì biết làm gì, có ai thiết tha.

Ứ thèm vỡ nữa. Không sành điệu thì thôi. Mặc. Mệt rồi.

***

Đêm qua trời mưa, mưa hơi nặng hạt. Đoạn đường đi bộ từ ga tàu điện ngầm về nhà cũng không dài lắm, chừng năm phút. Nhưng tối, trời mưa, và lạnh. Đi một mình, bước nhanh, hơi run. Tự nhiên nghe thấy có tiếng crack! khe khẽ. Tìm quanh quất một hồi mới nhận ra, hình như bên trong mình vừa mới có cái gì khẽ nứt.

Hoảng hốt, tưởng mình sẽ không vỡ nữa cơ mà.

Vội vàng về nhà, khoả lấp vết nứt trong những bận rộn dọn dẹp.

Dầm mình trong nước nóng của vòi sen, bàng hoàng. Từ trong vết nứt hình như đang lan toả ra một luồng hơi gì như ấm nóng, như… sức sống.

Mới nhận ra chân lý. Mình còn vỡ, tức là mình còn sống. Có vỡ, mới sống. Đã sống, là phải vỡ.

Sung sướng, bóc toang những băng keo, cởi lòng mình vỡ vụn. Những dồn nén của mấy tháng vừa rồi, tháo tung, vỡ tang hoang.

Há mồm thở gấp. Mình vẫn còn sống. Sống thế này mới là sống.