(Tại sao lại là “tìm lại”? Vì mình tin bất cứ đứa trẻ nào cũng sẵn có sự tự tin trước khi chúng có thể nhận thức và quan tâm tới những đánh giá và chuẩn mực của xã hội.)
Mình xách đồ nghề đi học trang điểm đã được 1 tháng. 1 tháng ấy tiếp xúc với ko biết bao nhiêu bạn nữ, học được bao nhiêu thứ. Ngoài việc làm sao cho người khác đẹp hơn, trang điểm còn dạy mình cách nhìn nhận và đánh giá cái đẹp dưới 1 góc nhìn khác, chi tiết hơn và đặc biệt hơn. Nên sự thật là bây giờ nhìn bạn nữ nào mình cũng thấy đẹp, ra được cái đẹp, hoặc ít nhất cái mình có thể làm cho đẹp hơn. Nhưng hầu như ko bạn nào tin điều đó. Bất cứ khi nào mình khen 1 câu, chỉ là cái mũi của bạn xinh, da của bạn đẹp, miệng bạn cười duyên, các bạn lại “Nhưng…” và tìm ra 1 điểm gì đó để chê bai bản thân và phản bác ý kiến của mình :-/. Thôi cũng ko sao, hôm nay mình chỉ muốn nói về việc tìm lại sự tự tin của mình hihi
Tự tin đối với mình là gì?
Tự tin đối với mình ko phải là biết bản thân xinh đẹp, tài giỏi, ko phải là đi đâu cũng ngẩng cao đầu hay là ko bao giờ biết ngại ngùng trước mặt người khác.
Mình vẫn có những thứ mình ko hoàn toàn hài lòng về bản thân (mũi tẹt, mỡ bụng..chẳng hạn..), mình ko thích việc để mặt mộc đi chơi và chắc chắn là vẫn có cảm giác xấu hổ, ngại ngùng khi đối diện với người mình thích. Nhưng cái chính là mình cảm thấy thoải mái với những điều ko hoàn hảo đó và ko để nó ngăn mình đón nhận những thứ tốt đẹp đến với mình (có thể là 1 lời khen, 1 cơ hội hay 1 con người…)
Tự tin đối với mình ko phải là biết bản thân xinh đẹp, tài giỏi, ko phải là đi đâu cũng ngẩng cao đầu hay là ko bao giờ biết ngại ngùng trước mặt người khác.
Mình vẫn có những thứ mình ko hoàn toàn hài lòng về bản thân (mũi tẹt, mỡ bụng..chẳng hạn..), mình ko thích việc để mặt mộc đi chơi và chắc chắn là vẫn có cảm giác xấu hổ, ngại ngùng khi đối diện với người mình thích. Nhưng cái chính là mình cảm thấy thoải mái với những điều ko hoàn hảo đó và ko để nó ngăn mình đón nhận những thứ tốt đẹp đến với mình (có thể là 1 lời khen, 1 cơ hội hay 1 con người…)
Nói tóm lại, tự tin với mình là cảm giác thoải mái với con người mình.
Mình tìm lại sự tự tin thế nào?
Đầu tiên là mình học cách HIỂU BẢN THÂN hơn. Mình thích cái gì? Mình ko thích/ghét cái gì? Mình giỏi cái gì và dở cái gì? Những điều này ko phải ai cũng từng ngồi xuống mà tự hỏi bản thân, hoặc có nhiều người sẽ nói “Ơ chả thích gì mà cũng chả ghét cái gì!”. Ơ có chứ, làm người ai cũng nên có quan điểm, mà quan điểm sẽ tạo nên thứ bạn thích/ko thích. 1 vài điều khác mình góp nhặt từ nhận xét của gia đình, bạn bè xung quanh. Nghe mọi người phê bình rồi ghi nhớ và tự nhìn nhận xem có đúng hay ko. May mắn là mình có những người bạn chơi từ bé, rất rất hiểu mình và thằng thắn nên bất kể những gì bọn nó nói, mình luôn xem trọng và tin tưởng. Với mình, self-awareness là 1 phần ko thể thiếu trong việc phát triển bản thân. Đó cũng là thứ mình luôn tìm ở các đối tượng hẹn hò.
Đầu tiên là mình học cách HIỂU BẢN THÂN hơn. Mình thích cái gì? Mình ko thích/ghét cái gì? Mình giỏi cái gì và dở cái gì? Những điều này ko phải ai cũng từng ngồi xuống mà tự hỏi bản thân, hoặc có nhiều người sẽ nói “Ơ chả thích gì mà cũng chả ghét cái gì!”. Ơ có chứ, làm người ai cũng nên có quan điểm, mà quan điểm sẽ tạo nên thứ bạn thích/ko thích. 1 vài điều khác mình góp nhặt từ nhận xét của gia đình, bạn bè xung quanh. Nghe mọi người phê bình rồi ghi nhớ và tự nhìn nhận xem có đúng hay ko. May mắn là mình có những người bạn chơi từ bé, rất rất hiểu mình và thằng thắn nên bất kể những gì bọn nó nói, mình luôn xem trọng và tin tưởng. Với mình, self-awareness là 1 phần ko thể thiếu trong việc phát triển bản thân. Đó cũng là thứ mình luôn tìm ở các đối tượng hẹn hò.
Sau khi đã hiểu bản thân hơn, bạn sẽ tự biết điều gì là phù hợp và làm mình thoải mái nhất. Đó chính là lúc bạn TẠO PHONG CÁCH PHÙ HỢP VỚI CÁ TÍNH. Phong cách ấy ko cần thiết phải khác biệt, phải thật “độc”, “lạ”…mà nó cần làm bạn cảm thấy thoải mái nhất, là chính mình nhất. Hồi học Đại học, mình từng chơi với 1 nhóm bạn nữ có cá tính khá khác mình, từ sở thích, ngoại hình tới phong cách ăn mặc. Họ nghĩ gầy mi nhon, tóc đen dài, môi đỏ, nối mi là đẹp.. Mình thì cũng kiểu “Ừ mình xấu nhất đám nên có khi phải đồng bộ như thế mới đẹp”. Mà công nhận là từ ngày mình thay đổi như thế, mình nhận đc nhiều sự chú ý hơn hẳn lol. Nhưng khi ai cũng nói mình như thế là xinh, mình lại ứ thấy mình xinh. Mất 2 năm mình mới có thể định hình cá tính và tìm ra 1 phong cách khiến mình cảm thấy thoải mái nhất, kể cả khi có những người ko nghĩ như vậy (nhưng rồi dần dần họ sẽ nghĩ như vậy hế hế). Anh người yêu mình cũng vậy, có 1 tháng để râu thử nghiệm, đi đến đâu cũng đc khen đẹp trai hơn. Nhưng càng được khen anh càng thấy kì cục, thấy bộ râu *quote* “che đi gương mặt hoàn hảo này” nên cạo phắng đi rồi nhuộm quả đầu bạch kim. Dù bây giờ chẳng ai khen tóc mà toàn tiếc bộ râu mỗi khi gặp anh, trông anh vẫn vô cùng thoải mái, thích thú với phong cách của mình hehe
Cái chính chính là, mình ko sợ bị ý kiến của người khác làm ảnh hưởng khi mình đã hiểu rõ cái mình thích, thấy phù hợp và có 1 phong cách riêng cho mình rồi. Nên sau đó cái mình học chính là TÔN TRỌNG Ý KIẾN CỦA NGƯỜI KHÁC (VỀ MÌNH). Tôn trọng ko có nghĩa là mình phải phản đối hay đồng ý mà đơn giản là mình appreciate cái ý kiến của họ thôi. Nó có nghĩa là khi 1 người khen bạn, bạn nói cảm ơn ko có nghĩa là bạn tự kiêu, nghĩ rằng họ đúng, đó là thể hiện sự tôn trọng nhưng cũng đồng thời ko phải hạ thấp mình xuống. Khi ai đó chê bai? Bạn ko cần thiết phải thấy nó là đúng mà tự ti, hay thấy sai mà tự đại, nhưng có thể tôn trọng mà thu nhận ý kiến, nhìn nhận nó 1 cách khách quan hơn. Mình nhớ mãi 1 anh chàng đã nói rằng mình “có cái mũi đáng yêu nhất tao từng nhìn thấy” về cái mũi tẹt dí dị của mình. Dĩ nhiên mình ko thể quay ra nghĩ ngay rằng đúng là mình có cái mũi đáng yêu thật, nhưng mình cũng nghĩ đó là 1 ý kiến thú vị và cảm thấy rất vui hehe.
Sự thật là từ ngày đi học trang điểm, đến giờ chỉ cần nhìn 1 cô gái bước qua cánh cửa, chào hỏi vài câu xã giao đã có thể nói mức độ tự tin của người ấy ở vào khoảng nào rồi :P. Và kì lạ là những cô gái càng được coi là “xinh” theo chuẩn mực của số đông lại càng hay chê bai bản thân trong khi ở 1 vài cô gái có vẻ ngoài “bình thường” hơn mình lại thấy toát ra 1 sự tự tin rất hấp dẫn :D. Mình nghĩ, có lẽ là do họ ko cần phải “live up” cho đúng với những lời khen của những người khác dành cho mình mà từ đó có thể thoải mái với bản thân mình hơn chăng?
“Người hay chê bai mình nhất chẳng có ai khác, chính là bản thân mình”– mình hay nói câu này với những bạn mẫu trang điểm kém tự tin, hi vọng các bạn có thể ngừng làm khó bản thân và trân trọng nó hơn 1 chút.
Source: https://wisces.wordpress.com/2017/08/15/tim-lai-su-tu-tin/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét