My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

Tháng 12 - Những ngày se lạnh

Àh uhm BC ah...t cũng ko biết phải viết cho ai, và kể như thế nào mới đúng, nên thôi t mượn tạm cậu làm đối tượng ngồi nghe t kể - trong tưởng tượng nhé....

Uhm nay tháng 12 rồi đó, t ko nhận ra là tháng 12 đến nhanh như vậy, cho đến hôm nay, đi ngoài đường, nghe gió lùa vào lạnh buốt, thấy phố xá đã lên đèn, xung quanh người ta treo bảng hiệu Merry Xmas rực rỡ, t mới giật mình nhận ra, thì ra cũng gần hết một năm nữa rồi....

Tháng 12 của những năm đầu tiên chơi với cậu, lúc CG tổ chức chơi trò tặng quà Noel dịp Giáng sinh, cậu vô tình bốc phải lá thăm có tên t, và t cũng vậy. Tự dưng lại tặng quà cho nhau, chắc là cũng có duyên. Nhớ hồi đó, cậu tặng t quyển sách, chỉ đề vỏn vẹn dòng chữ Merry Xmas. Dưng mà t cũng thấy vui. Còn thiệp t tặng cậu, chắc giờ này ko bik cậu còn giữ ko, hay đã cho vào xó xỉnh nào rồi...:)

Tháng 12 năm kế tiếp, thì nguyên team Finance đi ăn, nhưng t lại có việc phải đi về, thế là tối đó vừa ngồi lướt FB vừa khóc, thấy hình cậu vs CG cười tươi, đẹp đôi bên nhau quá chời...Lúc đó bánh bèo nhỉ...Đứng trước mấy lần CG xỉa xói nhưng vẫn vô tư lự được, và còn tiếp tục thích cậu được, như thế, là một thành tựu rồi nhỉ?

Tháng 12 năm nay, mỗi người trong team Finance đã một ngả. Ai cũng bắt đầu rẽ sang con đường của riêng họ, còn t thì đứng bơ vơ giữa ngã ba đường. Ai cũng bảo chuyện t đi du học thật là sung sướng, là đặc ân, vân vân và vân vân. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Và ở trong chăn mới thấu hiểu những nỗi niềm ko dễ gì nói được với ai. T còn ko kể cậu nghe được nữa mà...Mà chắc cậu cũng ko quan tâm đâu nhỉ....Uh, từ bữa nói vụ chuyển ngành tới giờ, cậu im re ko còn hỏi t gì nữa về vụ du học. Hơi buồn, mà thôi kệ, cậu đang mùa bận rộn nhất của audit mà...

Tháng 12 năm nay còn một chuyện buồn hơn nữa cơ cậu ạ...T quyết định viết ra kể cậu nghe, vì cậu là người duy nhất đồng hành cùng t trong 2 năm đó, là người hiểu được diễn biến của tất cả mọi chuyện xảy ra trong thời gian đó, nên...cho t mượn cậu để kể nhé........

Cậu nhớ MTD chứ, người mà mỗi lần họp là đều hù t sợ chết khiếp, và cứ mỗi lần như vậy, t lại sợ hãi bấu víu cậu, nhìn sang cậu cầu cứu. Lúc đó cậu như cứu tinh của t vậy...Hồi đó, t thần tượng MTD lắm cậu ạ, chắc cậu rõ hơn ai hết...Cũng phải, tự dưng một người tràn đầy kinh nghiệm đến dạy dỗ, hướng dẫn một đứa ngu ngơ như mình, thì như thế ko phải quý là gì. T sống chết tôn thờ vị mentor này đến như thế, bảo gì cũng làm, chỉ gì cũng nghe. Có sai cũng ko dám cự cãi..

2 năm đó, những lần đi du lịch cùng nhau, có cả cậu cùng đi, thật vui cậu hen. Chỉ tiếc rằng lúc đó, t bị ánh hào quang của MTD làm cho lóa mắt, đến nỗi ko nhìn thấy và trân trọng những quan tâm của người bạn là cậu nữa. "Thần tượng, cuồng, coi MTD như bạn thân" - cho đến ngày biết rõ mọi sự về MTD thì chỉ còn lại trong lòng rất nhiều nỗi buồn trống hoác trong lòng...

Mà khoan, phải kể cậu nghe về cột mốc nào khiến t rời xa MTD đã.

Chuyện là, lúc cậu đậu vào công ty đó và rời club, t ở lại, nhờ lời nhờ vả của MTD lúc đó nhằm hỗ trợ Tùng. Hỗ trợ sao đã rồi sem sau Tùng out luôn, tự dưng t fai làm leader lại, rồi tự dưng ở đâu một đống việc đổ xuống đầu mà t hoàn toàn ko bik nó ở đâu ra. Trở về từ chuyến thực tập, t hoàn toàn lost với mọi thứ đang xảy ra trong club thời điểm đó. Vụ án đầu tiên là với c Phương bác ái vụ sponsor cho charity trip đợt đó, cãi nhau xong trận đó, c Phương ko thèm nhìn mặt t nữa, dù t có đưa ra cái hẹn gặp mặt. Chịu...đã cố gắng giải thích mà c ko muốn nghe...T bik mình có lỗi trong vụ đó, nên t muốn gặp mặt xin lỗi, và giải thích cho c hiểu rằng t ko hề cố ý, nhưng c từ chối. Mà chuyện lùm xùm ở charity trip này, thì lại dính đến MTD lần nữa. Nói chung, là buồn nhưng thôi t nhịn...

Lần thứ hai, là vụ sponsor cho tháng xanh của club. Cũng vì lost thông tin và quá nhiều chuyện ở đâu ập xuống, t lại tiếp tục lost vụ sponsor, ngày nào vô họp cũng nghe chửi. Lúc đó, t ước gì có cậu ở bên....Lúc đó t rất mệt và muốn buông xuôi....Đỉnh điểm là còn 2 tuần nữa chạy mà ko đào đâu ra tiền cho chiến dịch, t như kiểu freaking out luôn rồi cậu ạ...Ko dám post fb, ko dám còm men, ko dám làm bất cứ cái gì giải trí online vì nghĩ mình fai tập trung hoàn toàn cho vụ sponsor này. Nhưng càng cố thì càng vô vọng....May lúc đó có chị Tâm bên mkt có nhiều quan hệ rộng, nên xin được đủ sponsor cho cả tháng, nếu ko chắc t chết rồi cậu ạ.....Kết thúc tháng đó, MTD chỉ thẳng mặt t hỏi một câu :" Lý giải tại sao lại xảy ra việc chậm trễ khi lên plan tìm sponsor? Dẫn tới những lần chạy điên cuồng như thế này?"

Lúc đó như ly nước tràn ly rồi cậu ạ, quá uất ức, quá mệt mỏi, t ko còn nói được gì thêm nữa. T cúi gằm mặt mà nước mắt rơi ướt hết bàn phím của bé Mai. Sau đó t vuốt nước mắt, nhìn thẳng MTD hỏi một câu - câu hỏi của sự tôn trọng cuối cùng còn sót lại dành cho người này: "Chứ bạn nghĩ là vì lý do gì? Muốn biết lý do hả? Trang bị dàn nhân sự cho vững lên di rồi đòi gì thì đòi"

T nói được câu đó xong thì chạy ra ngoài khóc luôn, vì chịu ko nổi. Ngồi bẹp xuống khu tennis sát bên hông sport hall mà khóc ngon lành. May có mấy đứa như Hà Phương, bé Đa, bé Mai chạy vòng vòng kiếm t để mà dỗ.

Đó là cột mốc cho sự chấm dứt thần tượng MTD đó cậu.

Còn chuyện chậm trễ plan sponsor là do lúc đó Operation còn có đúng 3 người, mà đảm tùm lum việc, rồi cuối cùng ko còn ai có thời gian chuẩn bị plan cho vụ tìm sponsor hết...Cũng có lỗi t đã ko nắm được hết các information ngay từ đầu.

Từ sau vụ đó trở đi, t bắt đầu bơ MTD, nó muốn ra sao thì ra, t chỉ làm đúng phận sự của mình rồi thôi, ko đu bám, ko mè nheo, ko làm gì thêm nữa. MTD hình như có hơi ngạc nhiên trước sự quay ngoắt trong thái độ của t, dù khi gặp mặt, t vẫn cười nói như  bình thường.

T từng nói, có 2 điều khiến t ko an lòng trước khi bay, là: chuyện với cậu và chuyện giữa t-chị QN - MTD

Chuyện với cậu thì chỉ có mình t đơn phương, tự t tưởng tượng các thứ, nên có mong sáng tỏ, cũng là t phải tự sáng tỏ với chính mình thôi, ko sao.
Còn chuyện tay ba giữa t - chị QN - MTD thì phức tạp hơn nhiều.

Cách đây khoảng 2 tháng thì chị QN có nhắn tin cho t, bảo là "Chị biết ngày trước mình từng rất thân, nhưng từ giờ em đừng kể gì về chị cho MTD nghe nữa nhe. Thông cảm dùm chị nhe, chuyện dài và phức tạp lắm, c sẽ kể e nghe sau"

T nhận được tin nhắn đó mà điếng hồn cậu ạ, t ko hiểu chuyện gì đang xảy ra, và mình đã làm gì sai mà tự dưng bạn bè rời bỏ mình thế này. Rồi từ từ 2 tháng trôi qua, tới giờ là tháng 12 rồi, thì t đã có trong tay câu trả lời cho hành động bất thường ngày đó của chị QN và câu hỏi đầu tiên của MTD khi gặp t là "Mấy nay có gặp chị QN ko?"

Có những thông tin t tình cờ biết được, có những thông tin hiện trên fb, rồi cuối cùng t cũng đoán ra. Nhưng đoán ra là một chuyện, và có chấp nhận được chuyện đó hay ko là chuyện khác....


Hôm 16/12 vừa rồi, t có hẹn chị QN ra cafe, và chị cũng đã confess hết mọi thứ với t và xin lỗi về hành động hôm đó. Chị sợ t bị shock khi biết điều mà chị confess. Nhưng khi nhìn thấy mặt t quá tỉnh, chị còn bị shock ngược lại. T chỉ nhìn c mà cười thôi cậu ạ, tại t biết hết rồi mà. Nhưng từ tối đó tới nay, t còn buồn hoài, và trống rỗng trong lòng lắm....2 năm qua, t đã làm gì thế này? 2 năm qua, t đã dành sự quan tâm và thần tượng cho một người, mà tới bây giờ t thậm chí còn ko muốn nhìn thấy mặt...2 năm qua, tại sao t lạc mất cậu, tại sao t cứ mải đuổi theo MTD mà ko nhìn ra cậu vẫn đi bên t, đỡ cho t những cú nguy hiểm nhất...Dù rằng t vs cậu vẫn hay chửi nhau như chó với mèo, dù rằng cậu nói chuyện ko tâm lý mie gì hết, dù rằng nhiều khi cậu phang mấy câu t nuốt ko trôi nổi, dù rằng cậu vô số lần làm t buồn.... Nhưng ít ra, cậu còn có tâm hơn MTD....Cậu còn bên t lúc t hoảng sợ nhất....Cậu còn hiểu những điều t ko nói ra, và ít nhất là còn ngoái đầu lại nhìn t....

2 năm, tự dưng một người, đã từng là cả bầu trời với mình, sụp đổ trong chốc lát. Còn một người, đã luôn âm thầm là bầu trời, là cái ô, là bạn đồng hành thì t lại ko nhận ra...T quá ngu ngốc rồi fai ko cậu?
Sư tử hay vậy....Cái tật ngu ko chừa, cái tật cứ thấy cái gì lấp lánh, cái gì lung linh là cứ bu theo, mà đôi khi ko nhìn ra những thứ trân quý thầm lặng bên mình...

Lúc nghe chị QN confess xong, điều đầu tiên t muốn làm, là chạy về, nhắn viber cho cậu rủ đi nhậu, rồi ra đó mà ngồi khóc với cậu, ngồi kể cho cậu nghe, ôm cậu một cái, xin lỗi và cảm ơn...

T nhớ cậu lắm BC àh...T ko bik nữa, mấy ngày nay trong đầu t chỉ thấy toàn suy nghĩ lo lắng cho cậu, thương cậu, nhớ mấy câu ngày xưa cậu từng nói. Có thể t đang sống trong những ảo tưởng rất đẹp do chính mình dựng nên, nhưng dù gì thì thực sự cảm ơn vì 2 năm của quãng đường ĐH đó, t đã may mắn có cậu đi bên cạnh. May mắn được làm bạn cùng cậu. May mắn trải nghiệm phượt cùng cậu. Và may mắn có cậu làm crush đầu tiên trong đời, để lấy đó làm động lực để cố gắng...

T nhớ cậu rất nhiều....BC ạ.......



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét