My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

Giận

[Những dòng này được viết ra trong lúc overthink]

Giận, buồn, dỗi mà không kể được với ai - cộng thêm áp lực của nhị vị phụ huynh lên ngành học, lên định cư, lên ielts, hôm nay ngồi viết ra vài dòng tự kỷ, tự xả, tự giải quyết....

Nhận ra trong lúc khó khăn, dường như mình rất cô độc....
1.Giận MTD vì tất cả những gì nó đã làm đau, vô tình hay cố ý, những câu nói rất phũ, đâm vào lòng những vết ko lành.....Buồn vì cuối cùng là đồng nghiệp ko hơn ko kém, no closed friendship.

giận MTD vì nó đã rất tỉnh và rất phũ trong chuyện của mình với Xử Nữ chùa, sau trận đó mình cũng đã be bét bầm dập hết cả.

giận MTD vì đã gây áp lực, dìm mình vụ sponsor mà ko một lần nhìn lại xem liệu nó có một phần lỗi trong đó ko, liệu nó có nhìn thấy từ hồi charity cho tới đầu sem mình đã chạy như một con cờ hó để hốt hết đống rác này tới đống rác khác ko....Lần outburst of tears ngày hôm đó, chỉ là một vết nhỏ của đỉnh điểm của những đổ nát uất ức trong lòng.

giận MTD vì đã đi đi kể chuyện mình vs BC cho bé Hà nghe, để nó đi kể cho nguyên club nghe, rồi cái lúc câu hỏi vang lên giữa bàn tiệc "Hãy kể thật chi tiết về người chị đang ĐƠN PHƯƠNG" như giáng đòn chí mạng vào lòng tự trọng của một con Sư tử, vào những nỗ lực ko ngừng nghỉ trong suốt 2 năm qua.  Rồi từ đó cả club nhìn với con mắt thương hại, nhìn rằng tội nghiệp nhìn rằng này kia......I just can't stand that feeling....

giận MTD vì đã kể mọi tật xấu của mình cho bé Hà nghe, để rồi sau đó nó lại control mình bằng chính giọng điệu mà ngày xưa MTD đã control, nào đi trễ, nào sắp xếp công việc...Ghost, I have spent 3 years for this club and now I am damn tired...plz let me relax. Dont use that kind of order for me to do st that indeed you should be the one.

giận MTD vì nó đã xảy ra chuyện j với chị Tủn mà rốt cuộc 2 người lại chơi cái trò lấp ló khó hiểu đó với mình. Mình trông như một con ngốc, một con khờ, đứng giữa hai người đó. Người kéo, người đẩy...Những tin nhắn đau lòng mà buồn đến quặn thắt. Chuyện 3 người một thời cầu thang chia nhau đồ ăn, thân thiết thấy ghê, rốt cuộc end up là một mối quan hệ chỉ có thể kết luận bằng từ "mơ hồ"

2. Giận chị Tủn - vì chị đã lặng thầm rời xa lúc mình khó khăn nhất. Lời hứa chị nói lúc chị sẽ kiếm cho mình khóa học để chuẩn bị cho việc đi nước ngoài, rồi lời hứa làm "c2" (chị 2). Tất cả tan như gió. Chị có biết ý nghĩa của từ "c2" đối với một đứa con một nó ý nghĩa như thế nào ko......Chị có hiểu cảm giác thèm khát có một đứa em, hay  một người chị để có thể an nhiên mà tin tưởng đến hết đời...Dù ngoài kia người ta có bắt nạt cũng có thể chạy về, ôm chị 2 khóc tu tu bảo rằng người ta ăn hiếp em...Em mệt lắm...Cái từ "c2" đó nhiều hơn một lời hứa...nó là sự tin tưởng.

Hôm nay gặp lại chị, nhìn ánh mắt, nhìn cách cư xử, có chút j đó ko thoải mái và tự nhiên, mình biết đã đến lúc dừng tất cả những thứ nhùng nhằng này lại. Em sẽ ngừng đào xới, ngừng bắt chị gặp ra nói chuyện 2 mặt 1 lời cho rõ những gì đã xảy ra. Em sẽ ngừng đi tìm cái thứ chị gọi là "chuyện dài và phức tạp lắm". Em sẽ ngừng :) Em sẽ rời đi, em sẽ bắt đầu lại hết tất cả mà ko cần 2 người em từng rất thương, coi như ruột thịt trong suốt những năm tháng đại học.

Em xin lỗi vì có lẽ cái kì vọng em tự gán lên cho chị, lại chính là thứ áp lực đè nặng lên chị, và đó cũng có thể là nguyên do của tất cả những nỗi uất ức của em. Em tự tạo ra nó - có lẽ vậy.

3. Giận Linh 8 năm....8 năm rồi cũng có ngày khoảng cách nó càng xa dịu vợi khi mà những tương tác hàng ngày càng ít đi. Phần "không ổn" đó có lẽ chỉ mình t cảm nhận, có lẽ do t đang quá rảnh, có lẽ do t đang chịu nhiều áp lực nên nhìn mọi thứ luôn có vấn đề, có lẽ t đã quá nhạy cảm.

T buồn khi mỗi tối muốn tìm một người tâm sự thì ko còn bik gọi ai nữa. T buồn vì lời nhắn của t có lẽ cả chục tiếng sau khi nỗi buồn đã xong t đã tự khoác lên cho mình mặt nạ mới thì mới nhận được câu xin lỗi của bạn. Đúng, bạn ko có trách nhiệm phải luôn 24/24 lắng nghe và giải quyết những đống bầy nhầy của cuộc đời t. Vì thực chất, những lúc b khó khăn nhất, t cũng ko xuất hiện được như vậy. Chỉ là.......cái cảm giác tủi thân,  đè nén nó cứ vỡ òa....Cảm giác bị bỏ rơi....Hèn thật, 22t j cho cam, mà vẫn mang cảm giác của đứa con nít vào lúc này...

T ganh tị khi thấy Triều được chăm sóc hơn t....T cảm thấy mệt mỏi khi Triều cứ liên tiếp than vãn rằng ko có việc, kêu gọi mọi người lại nghĩ giúp cách...mà ko nghĩ rằng trong suốt 3 năm đh qua, bản thân đã cố gắng đủ nhiều chưa? T ko bik, cách t nhìn bây giờ có phiến diện quá hay ko? Hay chỉ đang là nỗi đau của kẻ đang bị đau chân thì chỉ bik lo cho cái chân đau của mình chứ còn nghĩ j cho người khác được nữa.

4. Giận ai nữa? giận ba giận mẹ hả? hay giận mình quá kém cỏi?

giận ba vì ép con phải đi liền ngay khi con vừa kết thúc chặng đường đh 3 năm, khi hãy còn đang hoang mang chưa bik thử cái gì, làm cái nào, thì ba đã lôi cổ con xềnh xệch bắt phải ra đi.

giận ba vì mong muốn đinh cư của ba đúng, nhưng nó lại là nỗi áp lực đè nặng lên vai con. Ba à, con nhớ có một câu thế này, đại loại là "Con cái ko phải là tập 2 của cha mẹ, ko phải là quyển sách mà người lớn có thể tùy thích tô màu mà họ muốn"....

Con chỉ ước được một lần tập tô màu cho chính quyển sách của đời mình. Ba mẹ chỉ cần đứng đằng sau yểm trợ được rồi, để mỗi lần con quay đầu lại, đều thấy ba mẹ ở đó....

Màu của con cũng sắp hết, mà tương lai con thì vẫn đang lạc lối.

giận mẹ vì mỗi lần stress vì công việc, vì nóng tính hay vì đau nhức trong người, mẹ lại la con. La một cách vô thức như cách xả stress, như để trút bớt mệt mỏi âu lo....Hay là điều gì con ko rõ. Chỉ biết tuổi thơ con đôi lần rất sợ tiếng dép mẹ về, vì lúc đó mẹ sẽ trở về từ công việc bận rộn, thấy cái j ko vừa ý là sẽ la, sẽ hét. Lúc đó con nép mình lo sợ, con rất sợ...Có lúc con bị ám ảnh.

giận mẹ vì hôm nay con đã báo trước rằng con sẽ đi gặp nhóm bạn dự án để lấy tiền. Con đã thông báo sẽ về trễ, và ko ăn cơm nhà. Nhưng vì trời mưa nên con kẹt lại quán, ko về sớm được. Con đã nhắn tin. Nhưng về tới nhà, dù bik mẹ lo, nhưng cách mẹ bộc lộ tình thương làm con buồn nhiều hơn vui. Mẹ la tội đi về trễ, mẹ la tội đang ôn thi ielts mà cứ tót đi chơi, mẹ la tội chủ quan đi rồi thi điểm ielts ko ddc cao rồi biết....

Buổi tối, về nhà sau bao mệt mỏi, cuối cùng lại nằm trong phòng khóc vì cô độc, vì giận dỗi, vì ko thể nói ra.

Tarot nói đúng, con ko đi ko được. Chuyến đi này miễn cưỡng, nó làm con bầm dập, nó làm con phải đánh đổi nhiều thứ, nhưng trên hết, nó sẽ giải quyết hết những khúc mắc hiện tại, nó sẽ giải thoát cho mẹ sau 20 năm quanh quẩn ở nhà chăm con chăm chồng, ko có thời gian chăm mình. Nó sẽ đẩy con ra đời cho con cứng cáp hơn để tự lập với người ta, ko sống quen thói ỷ lại vào ba mẹ nữa. Nó sẽ giúp ba bớt nặng nhọc việc kiếm tiền mưu sinh lo cho con hơn, đời ba khổ nhiều rồi. Nó giúp những người xung quanh con bớt phải nghe con ca cẩm, than vãn về những thứ được gọi là áp lực đối với con.

Con đi là đúng rồi....
Chỉ là cái cảm giác, ở VN ko còn ai cần mình nữa, thực sự ko thoải mái chút nào......

Con sẽ đi....sẽ ổn...mà fai ko?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét