My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

Tháng 12 - Những ngày se lạnh

Àh uhm BC ah...t cũng ko biết phải viết cho ai, và kể như thế nào mới đúng, nên thôi t mượn tạm cậu làm đối tượng ngồi nghe t kể - trong tưởng tượng nhé....

Uhm nay tháng 12 rồi đó, t ko nhận ra là tháng 12 đến nhanh như vậy, cho đến hôm nay, đi ngoài đường, nghe gió lùa vào lạnh buốt, thấy phố xá đã lên đèn, xung quanh người ta treo bảng hiệu Merry Xmas rực rỡ, t mới giật mình nhận ra, thì ra cũng gần hết một năm nữa rồi....

Tháng 12 của những năm đầu tiên chơi với cậu, lúc CG tổ chức chơi trò tặng quà Noel dịp Giáng sinh, cậu vô tình bốc phải lá thăm có tên t, và t cũng vậy. Tự dưng lại tặng quà cho nhau, chắc là cũng có duyên. Nhớ hồi đó, cậu tặng t quyển sách, chỉ đề vỏn vẹn dòng chữ Merry Xmas. Dưng mà t cũng thấy vui. Còn thiệp t tặng cậu, chắc giờ này ko bik cậu còn giữ ko, hay đã cho vào xó xỉnh nào rồi...:)

Tháng 12 năm kế tiếp, thì nguyên team Finance đi ăn, nhưng t lại có việc phải đi về, thế là tối đó vừa ngồi lướt FB vừa khóc, thấy hình cậu vs CG cười tươi, đẹp đôi bên nhau quá chời...Lúc đó bánh bèo nhỉ...Đứng trước mấy lần CG xỉa xói nhưng vẫn vô tư lự được, và còn tiếp tục thích cậu được, như thế, là một thành tựu rồi nhỉ?

Tháng 12 năm nay, mỗi người trong team Finance đã một ngả. Ai cũng bắt đầu rẽ sang con đường của riêng họ, còn t thì đứng bơ vơ giữa ngã ba đường. Ai cũng bảo chuyện t đi du học thật là sung sướng, là đặc ân, vân vân và vân vân. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Và ở trong chăn mới thấu hiểu những nỗi niềm ko dễ gì nói được với ai. T còn ko kể cậu nghe được nữa mà...Mà chắc cậu cũng ko quan tâm đâu nhỉ....Uh, từ bữa nói vụ chuyển ngành tới giờ, cậu im re ko còn hỏi t gì nữa về vụ du học. Hơi buồn, mà thôi kệ, cậu đang mùa bận rộn nhất của audit mà...

Tháng 12 năm nay còn một chuyện buồn hơn nữa cơ cậu ạ...T quyết định viết ra kể cậu nghe, vì cậu là người duy nhất đồng hành cùng t trong 2 năm đó, là người hiểu được diễn biến của tất cả mọi chuyện xảy ra trong thời gian đó, nên...cho t mượn cậu để kể nhé........

Cậu nhớ MTD chứ, người mà mỗi lần họp là đều hù t sợ chết khiếp, và cứ mỗi lần như vậy, t lại sợ hãi bấu víu cậu, nhìn sang cậu cầu cứu. Lúc đó cậu như cứu tinh của t vậy...Hồi đó, t thần tượng MTD lắm cậu ạ, chắc cậu rõ hơn ai hết...Cũng phải, tự dưng một người tràn đầy kinh nghiệm đến dạy dỗ, hướng dẫn một đứa ngu ngơ như mình, thì như thế ko phải quý là gì. T sống chết tôn thờ vị mentor này đến như thế, bảo gì cũng làm, chỉ gì cũng nghe. Có sai cũng ko dám cự cãi..

2 năm đó, những lần đi du lịch cùng nhau, có cả cậu cùng đi, thật vui cậu hen. Chỉ tiếc rằng lúc đó, t bị ánh hào quang của MTD làm cho lóa mắt, đến nỗi ko nhìn thấy và trân trọng những quan tâm của người bạn là cậu nữa. "Thần tượng, cuồng, coi MTD như bạn thân" - cho đến ngày biết rõ mọi sự về MTD thì chỉ còn lại trong lòng rất nhiều nỗi buồn trống hoác trong lòng...

Mà khoan, phải kể cậu nghe về cột mốc nào khiến t rời xa MTD đã.

Chuyện là, lúc cậu đậu vào công ty đó và rời club, t ở lại, nhờ lời nhờ vả của MTD lúc đó nhằm hỗ trợ Tùng. Hỗ trợ sao đã rồi sem sau Tùng out luôn, tự dưng t fai làm leader lại, rồi tự dưng ở đâu một đống việc đổ xuống đầu mà t hoàn toàn ko bik nó ở đâu ra. Trở về từ chuyến thực tập, t hoàn toàn lost với mọi thứ đang xảy ra trong club thời điểm đó. Vụ án đầu tiên là với c Phương bác ái vụ sponsor cho charity trip đợt đó, cãi nhau xong trận đó, c Phương ko thèm nhìn mặt t nữa, dù t có đưa ra cái hẹn gặp mặt. Chịu...đã cố gắng giải thích mà c ko muốn nghe...T bik mình có lỗi trong vụ đó, nên t muốn gặp mặt xin lỗi, và giải thích cho c hiểu rằng t ko hề cố ý, nhưng c từ chối. Mà chuyện lùm xùm ở charity trip này, thì lại dính đến MTD lần nữa. Nói chung, là buồn nhưng thôi t nhịn...

Lần thứ hai, là vụ sponsor cho tháng xanh của club. Cũng vì lost thông tin và quá nhiều chuyện ở đâu ập xuống, t lại tiếp tục lost vụ sponsor, ngày nào vô họp cũng nghe chửi. Lúc đó, t ước gì có cậu ở bên....Lúc đó t rất mệt và muốn buông xuôi....Đỉnh điểm là còn 2 tuần nữa chạy mà ko đào đâu ra tiền cho chiến dịch, t như kiểu freaking out luôn rồi cậu ạ...Ko dám post fb, ko dám còm men, ko dám làm bất cứ cái gì giải trí online vì nghĩ mình fai tập trung hoàn toàn cho vụ sponsor này. Nhưng càng cố thì càng vô vọng....May lúc đó có chị Tâm bên mkt có nhiều quan hệ rộng, nên xin được đủ sponsor cho cả tháng, nếu ko chắc t chết rồi cậu ạ.....Kết thúc tháng đó, MTD chỉ thẳng mặt t hỏi một câu :" Lý giải tại sao lại xảy ra việc chậm trễ khi lên plan tìm sponsor? Dẫn tới những lần chạy điên cuồng như thế này?"

Lúc đó như ly nước tràn ly rồi cậu ạ, quá uất ức, quá mệt mỏi, t ko còn nói được gì thêm nữa. T cúi gằm mặt mà nước mắt rơi ướt hết bàn phím của bé Mai. Sau đó t vuốt nước mắt, nhìn thẳng MTD hỏi một câu - câu hỏi của sự tôn trọng cuối cùng còn sót lại dành cho người này: "Chứ bạn nghĩ là vì lý do gì? Muốn biết lý do hả? Trang bị dàn nhân sự cho vững lên di rồi đòi gì thì đòi"

T nói được câu đó xong thì chạy ra ngoài khóc luôn, vì chịu ko nổi. Ngồi bẹp xuống khu tennis sát bên hông sport hall mà khóc ngon lành. May có mấy đứa như Hà Phương, bé Đa, bé Mai chạy vòng vòng kiếm t để mà dỗ.

Đó là cột mốc cho sự chấm dứt thần tượng MTD đó cậu.

Còn chuyện chậm trễ plan sponsor là do lúc đó Operation còn có đúng 3 người, mà đảm tùm lum việc, rồi cuối cùng ko còn ai có thời gian chuẩn bị plan cho vụ tìm sponsor hết...Cũng có lỗi t đã ko nắm được hết các information ngay từ đầu.

Từ sau vụ đó trở đi, t bắt đầu bơ MTD, nó muốn ra sao thì ra, t chỉ làm đúng phận sự của mình rồi thôi, ko đu bám, ko mè nheo, ko làm gì thêm nữa. MTD hình như có hơi ngạc nhiên trước sự quay ngoắt trong thái độ của t, dù khi gặp mặt, t vẫn cười nói như  bình thường.

T từng nói, có 2 điều khiến t ko an lòng trước khi bay, là: chuyện với cậu và chuyện giữa t-chị QN - MTD

Chuyện với cậu thì chỉ có mình t đơn phương, tự t tưởng tượng các thứ, nên có mong sáng tỏ, cũng là t phải tự sáng tỏ với chính mình thôi, ko sao.
Còn chuyện tay ba giữa t - chị QN - MTD thì phức tạp hơn nhiều.

Cách đây khoảng 2 tháng thì chị QN có nhắn tin cho t, bảo là "Chị biết ngày trước mình từng rất thân, nhưng từ giờ em đừng kể gì về chị cho MTD nghe nữa nhe. Thông cảm dùm chị nhe, chuyện dài và phức tạp lắm, c sẽ kể e nghe sau"

T nhận được tin nhắn đó mà điếng hồn cậu ạ, t ko hiểu chuyện gì đang xảy ra, và mình đã làm gì sai mà tự dưng bạn bè rời bỏ mình thế này. Rồi từ từ 2 tháng trôi qua, tới giờ là tháng 12 rồi, thì t đã có trong tay câu trả lời cho hành động bất thường ngày đó của chị QN và câu hỏi đầu tiên của MTD khi gặp t là "Mấy nay có gặp chị QN ko?"

Có những thông tin t tình cờ biết được, có những thông tin hiện trên fb, rồi cuối cùng t cũng đoán ra. Nhưng đoán ra là một chuyện, và có chấp nhận được chuyện đó hay ko là chuyện khác....


Hôm 16/12 vừa rồi, t có hẹn chị QN ra cafe, và chị cũng đã confess hết mọi thứ với t và xin lỗi về hành động hôm đó. Chị sợ t bị shock khi biết điều mà chị confess. Nhưng khi nhìn thấy mặt t quá tỉnh, chị còn bị shock ngược lại. T chỉ nhìn c mà cười thôi cậu ạ, tại t biết hết rồi mà. Nhưng từ tối đó tới nay, t còn buồn hoài, và trống rỗng trong lòng lắm....2 năm qua, t đã làm gì thế này? 2 năm qua, t đã dành sự quan tâm và thần tượng cho một người, mà tới bây giờ t thậm chí còn ko muốn nhìn thấy mặt...2 năm qua, tại sao t lạc mất cậu, tại sao t cứ mải đuổi theo MTD mà ko nhìn ra cậu vẫn đi bên t, đỡ cho t những cú nguy hiểm nhất...Dù rằng t vs cậu vẫn hay chửi nhau như chó với mèo, dù rằng cậu nói chuyện ko tâm lý mie gì hết, dù rằng nhiều khi cậu phang mấy câu t nuốt ko trôi nổi, dù rằng cậu vô số lần làm t buồn.... Nhưng ít ra, cậu còn có tâm hơn MTD....Cậu còn bên t lúc t hoảng sợ nhất....Cậu còn hiểu những điều t ko nói ra, và ít nhất là còn ngoái đầu lại nhìn t....

2 năm, tự dưng một người, đã từng là cả bầu trời với mình, sụp đổ trong chốc lát. Còn một người, đã luôn âm thầm là bầu trời, là cái ô, là bạn đồng hành thì t lại ko nhận ra...T quá ngu ngốc rồi fai ko cậu?
Sư tử hay vậy....Cái tật ngu ko chừa, cái tật cứ thấy cái gì lấp lánh, cái gì lung linh là cứ bu theo, mà đôi khi ko nhìn ra những thứ trân quý thầm lặng bên mình...

Lúc nghe chị QN confess xong, điều đầu tiên t muốn làm, là chạy về, nhắn viber cho cậu rủ đi nhậu, rồi ra đó mà ngồi khóc với cậu, ngồi kể cho cậu nghe, ôm cậu một cái, xin lỗi và cảm ơn...

T nhớ cậu lắm BC àh...T ko bik nữa, mấy ngày nay trong đầu t chỉ thấy toàn suy nghĩ lo lắng cho cậu, thương cậu, nhớ mấy câu ngày xưa cậu từng nói. Có thể t đang sống trong những ảo tưởng rất đẹp do chính mình dựng nên, nhưng dù gì thì thực sự cảm ơn vì 2 năm của quãng đường ĐH đó, t đã may mắn có cậu đi bên cạnh. May mắn được làm bạn cùng cậu. May mắn trải nghiệm phượt cùng cậu. Và may mắn có cậu làm crush đầu tiên trong đời, để lấy đó làm động lực để cố gắng...

T nhớ cậu rất nhiều....BC ạ.......



Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Trac nghiem

Đen - mạnh mẽ hơn
Bạn đang cần thêm cho mình sự mạnh mẽ và quyết đoán trong mọi tình huống, có vẻ bạn đang trở nên lười nhác một chút, và dần dà phụ thuộc vào những người xung quanh quá nhiều. Bạn đang rơi vào trạng thái "hết pin": không còn hứng thú với mọi thứ xung quanh, cảm thấy sự tẻ nhạt tràn ngập và thậm chí không muốn làm gì. Sắc đen sẽ tạo cho bạn thêm động lực, sự trầm ngâm của nó cũng giúp bạn tĩnh tâm nhiều hơn. Bổ sung ngay cho mình một đôi giày hay một chiếc áo màu đen để thêm cá tính hơn nhé!
Mềm mỏng
Bạn là tổ hợp giữa hai luồng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau: mạnh mẽ chống trả và điềm đạm đối đầu. Đôi khi, ấn tượng bạn đầu của đám đông về bạn sẽ không tốt, bởi bạn sở hữu cái tôi khá cao, tự tin và không ngại lên tiếng khi bị phản bác. Thế nhưng, một khi đã đủ thân đủ hiểu, họ mới thấy được sự chu đáo và thành thật của bạn, sự hết lòng vì bạn bè còn là một trong những điều quý trọng ở bạn nữa. Việc chuyển đổi quá nhanh giữa hai luồng tính cách ấy lắm lúc sẽ khiến mọi người thích nghi không kịp đó!

Intuition - Trực giác dẫn lối
Bạn thuộc khoảng 20% số người sở hữu loại hình này trên Thế giới đấy. Với trực giác, bạn có xu hướng trải nghiệm trước, thử trước rồi đúc kết sau. Trực giác còn được gọi là giác quan thứ sáu, là một khả năng không phải muốn-là-có được. Bạn là mẫu người khá tự tin, có lý tưởng, sáng tạo, quả quyết trong lực chọn. Bạn có khả năng đánh giá bao quát tương đối chính xác và trí tò mò cực cao với mọi thứ xung quanh. Một điểm bất ngờ nữa ở những người sở hữu trí não này là họ có thiên hướng nghệ thuật đó, mà nhiều khi chính họ cũng không biết đâu. Vậy nên, bạn thử khám phá khái cạnh này của bản thân đí nhé~
**************Bạn đích thị là một cô nàng xinh đẹp, hấp dẫn từ khuôn mặt, tính cách, cho đến trang phục. Đáng tiếc là lúc nhỏ, bạn giống như viên ngọc trai chưa được mài giũa, nên gần như không tỏa ánh hào quang. Khoảng 25 tuổi trở đi, dung mạo và tính cách của bạn sẽ dần tỏa sáng chói lóa cho mà xem ^^.
Thông minh trong các lĩnh vực nghệ thuật: Bạn mang trong mình một sự tinh tế và sâu sắc hơn người. Bạn có thiên hướng về nghệ thuật và sự thông minh, hấp dẫn của bạn cũng khởi nguồn từ đó. Con người bạn cũng giống như các môn nghệ thuật, nhẹ nhàng, uyển chuyển, bạn biết cách hoàn thiện và che lấp những khuyết điểm của mình, trong mắt mọi người, bạn luôn mang một vẻ đẹp hoàn thiện và chỉn chu, giống như những màn nghệ thuật đẹp mắt trên sân khấu.

Doanh nhân Fortune 500
Nói cho đơn giản thì một công ty Fortune 500 là một trong những công ty lớn
 nhất trên thế giới. Và bạn hoàn toàn xứng đáng ngồi ở chiếc ghế lãnh đạo của
 một tập đoàn Fortune 500 đấy. Một trong những nét tính cách nổi trội nơi bạn
 chính là lòng nhiệt huyết, tinh thần dám dấn thân chưa khi nào "nguội". Bởi thử
 thách chính là công cụ tốt nhất để "chuôi rèn" nên một người thành công đúng
 không bạn! Dễ thấy nữa ở bạn chính là tố chất của một nhà lãnh đạo - đầy khôn
ngoan và có chút "mưu mẹo".
Mềm mỏng
Bạn là tổ hợp giữa hai luồng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau: mạnh mẽ chống trả và điềm đạm đối đầu. Đôi khi, ấn tượng bạn đầu của đám đông về bạn sẽ không tốt, bởi bạn sở hữu cái tôi khá cao, tự tin và không ngại lên tiếng khi bị phản bác. Thế nhưng, một khi đã đủ thân đủ hiểu, họ mới thấy được sự chu đáo và thành thật của bạn, sự hết lòng vì bạn bè còn là một trong những điều quý trọng ở bạn nữa. Việc chuyển đổi quá nhanh giữa hai luồng tính cách ấy lắm lúc sẽ khiến mọi người thích nghi không kịp đó!
Phương Tây
Người phương Tây thường tiếp cận vấn đề ở những khía cạnh mới lạ, họ chú trọng vào những chi tiết, cụ thể, từ đó đưa ra cái nhìn khái quát. Họ có xu hướng phá vỡ lề lối để đi theo những hướng khác biệt, đổi mới và giải phóng trí tưởng tượng của con người. Bạn sở hữu những đặc điểm tương đương như vậy, thế nên, chẳng lạ gì khi cách nhìn và lối suy nghĩ phương Tây đang lớn dần lên trong bạn cả. Suy cho cùng, dù là cách nghĩ nào cũng có những ưu điểm riêng, thế nên, hãy biết phát triển và tận dụng nó bạn nhé!

Bạn là mẫu người can đảm, gan lì

Bạn thích các thử thách mới mẻ thuộc nhiều thể loại. Dường như lúc nào bạn cũng tìm cách để khiến cuộc sống nhộn nhịp hơn một chút. Tuy nhiên, bạn cũng rất giàu cảm xúc, là một người có tâm hồn sâu sắc và đôi khi rất dễ nổi nóng.
Khi bạn quyết định làm gì đó theo cách của mình, thì bạn ương bướng và quyết tâm. Bạn cũng dễ phấn khích và dễ có cảm hứng, vô cùng yêu thế giới xung quanh mình.
ạn có tâm hồn trong sáng, dễ cảm động. Mặc dù nhạy bén, biết phán đoán, bạn vẫn dễ bị xúc động. Người xấu nếu biết, có thể sẽ lợi dụng điểm yếu này của bạn để kiểm soát bạn, thậm chí hại bạn. Bạn biết rõ điều đó, nhưng vẫn muốn dùng sự chân thành và tốt bụng của mình để cảm hóa họ - điều này gần như không thể vì bạn quá mềm yếu, dễ bị lừa dối.ạn có tâm hồn trong sáng, dễ cảm động. Mặc dù nhạy bén, biết phán đoán, bạn vẫn dễ bị xúc động. Người xấu nếu biết, có thể sẽ lợi dụng điểm yếu này của bạn để kiểm soát bạn, thậm chí hại bạn. Bạn biết rõ điều đó, nhưng vẫn muốn dùng sự chân thành và tốt bụng của mình để cảm hóa họ - điều này gần như không thể vì bạn quá mềm yếu, dễ bị lừa dối.

Chuyện tình cảm
Chỉ số mệt mỏi ★★★★
Trước giờ, bạn luôn là người lãnh đạo; từ nhỏ đến lớn bạn là rồng con của bố mẹ; bạn học ngưỡng mộ; hàng xóm xem bạn là tấm gương cho con cái của họ. Bản thân bạn cũng có mục tiêu phấn đấu của riêng mình. Có thể nói bạn là một người thông minh, nhưng thường người thông minh cũng có lúc bị thông minh lừa. 
"Đốn củi ba năm đốt một giờ", câu nói này rất đúng với chuyện tình cảm của bạn, khi một ngày bạn bỗng phát hiện ra trái tim bạn đang biểu tình, cảm xúc kìm nén bao lâu bỗng bộc phát. Bạn muốn làm một điều gì đó điên điên, phá vỡ mọi khuôn mẫu, vậy là bạn lao vào con đường chơi đùa với chuyện tình cảm, phá vỡ hình tượng cũng như lý tưởng của bản thân.
Tính cách không nhất quán 
Chỉ số mệt mỏi ★☆
Bạn giao tiếp rộng, tính cách xuề xòa, thiếu thống nhất nên ít khi theo đuổi đến cùng một sở thích nào đó. Tính hiếu kỳ của bạn cũng rất mạnh, thích cái mới, ghét cái cũ. Điều này không phải không tốt, thậm chí nó sẽ giúp bạn không phải bước đi trên con đường đầy bóng tối. Mục tiêu sống của bạn là hướng đến tự do tự tại, tiền nhiều ít không quan trọng miễn vui là được. Với lý tưởng sống này, bạn rất ít khi bị rơi vào tâm thái mệt mỏi.
B. Không chịu thấu hiểu đối phương
Đặt mình vào vị trí của người khác - điều này quan trọng hơn bất cứ mối quan hệ xã hội nào khác. Nếu không hiểu, không đứng ở góc độ người khác để suy nghĩ, sẽ dẫn đến những hiểu lầm, và bạn đang như vậy đấy.
Bạn luôn lấy suy nghĩ của mình để đoán cách nghĩ của người yêu, nên thường dẫn tới những hiểu lầm không đáng có. Khi đối phương giải thích, bạn không chịu nghe hết câu, khiến cho quan hệ hai người bị tổn thương. Thực tế muốn hiểu đối phương rất đơn giản - bạn chỉ cần kiên nhẫn nghe người ấy nói, tình hình sẽ cải thiện hơn rất nhiều.
 Vui vẻ, biết cách tránh xung đột với người khác, giao tiếp rộng, sở thích thường thay đổi.

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

Mẹ viết nhật ký

Hôm nay Chủ nhật...
Hôm nay được ngủ nướng đã đời tới 12h trưa, không điện thoại hò hét của mẹ bắt dậy ăn sáng, không tiếng chuông ầm ĩ từ bếp vọng lên.

Tất cả tĩnh lặng...Mình đã ngủ rất ngon sau một ngày làm recycled garden vs GG dưới Long An mệt lử người.

Nhưng thức dậy, đã thấy ngay sự thiếu vắng. Có lẽ tất cả những âm thanh ồn ĩ đó, tạo thành một phần thói quen, một phần của sự ỷ lại của mình, một phần cuộc sống của mình.

Lúc xuống ăn trưa, mình có hỏi chị Mai, ủa sáng nay sao em được tha cho ngủ nướng vậy? Bình thường mẹ hò hét muốn rách cổ rồi. Chị Mai và Linh nhìn nhau cười, bảo là mẹ có kêu chị Mai kêu mình dậy nhưng chị Mai biết chắc mình sẽ ko dậy nổi nên cuối cùng ko kêu luôn, để cho mình ngủ. À ha, thì ra câu chuyện là như vậy.

Rồi chị Mai bảo: "Chị kể này, cưng đừng nói lại với cô nha, không thôi cô giận chị chết. Đêm qua cô thức tới 4h rưỡi sáng viết nhật ký ah. Sáng nay chị đưa cô ra bến xe, mặt cô buồn hiu hà"

Mình: "Hở? Nhật ký? Nhật ký j chị?"

Chị Mai: "Thì cô viết nhật ký đời tôi á. Hôm qua cô buồn cưng rồi stress rồi bịnh nữa nên thức tới sáng viết nhật ký luôn"

Mình à ha, rồi im lặng ăn tiếp. Linh vs chị Mai sau đó cũng chuyển qua chủ đề khác. Có lẽ chủ đề về mẹ với mình cũng thực sự là một khó khăn cho cả 2 người đó khi cứ phải đứng giữa.

Chuyện mẹ viết nhật ký, có lẽ là điều bất ngờ nhất với mình. Mình ko nghĩ mẹ cô đơn và nội tâm đến thế, dù bik cái tật nhạy cảm và hay nghĩ nhiều là mẹ lây cho mình.

Mình biết, những ngày này, mình cư xử rất không tốt, mẹ hỏi j tới thì trả lời quạu quọ, soạn đồ đi Úc mình cũng ko phụ j cả....Vì mình cũng ko bik mình phải làm j nốt - trong cái thời điểm khủng hoảng này.
Mình lại tật vụng về, mó tay vô phụ mẹ hồi mẹ bực, chửi rồi xong đi lên. Hết phim. Cứ vòng tròn đó lặp đi lặp lại.

Mình lại đang ôn IELTS để tháng 12 thi, nhưng trong một trạng thái rối bời, và cứ phải liên tục tự trấn an bản thân lại, tự chỉnh đốn nó, để mà ráng thi cho đậu....Cái bằng IELTS này sẽ là thứ duy nhất giữ cái giá trị của mình khi đặt chân đến Úc và bắt đầu lại từ con số 0 tròn trĩnh một lần nữa.

Bây giờ có nói xin lỗi với mẹ, cũng ko bik nói thế nào cho phải. Chính xác là trong thời điểm này, chính mình cũng ko bik phải làm gì, làm thế nào mới được gọi là đúng. Nhưng có một điều, trong tiềm thức của kẻ ngu ngốc như mình hiểu là: Mình đi càng sớm thì mẹ mới càng được giải thoát !

Chuyến đi Úc lần này - đúng như tử vi nói - nó là chuyến đi miễn cưỡng, nhưng lại giải quyết hết được tất cả mọi thứ.

- Cho bản thân mình: mình đi rồi thì mới tập tự lập, tập ko ỷ lại vào cha mẹ, tập đứng đắn nghiêm túc hơn, tập chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, tập make choice and đưa ra decision cho bản thân, tập nấu nướng, tập nhìn thế giới bằng một con mắt khác.

- Cho mẹ: mẹ có thể có thời gian chăm chút cho bản thân nhiều hơn, hơn là cứ tối ngày chăm chăm lo cho mình, rồi nghĩ ngợi, rồi cãi vã. Số xa nhau mới hạnh phúc, có lẽ thực sự là vậy. Mẹ có thể có thời gian ra ngoài nhiều hơn, gặp nhiều người hơn, khám phá nhiều thứ mới hơn.
Mình biết, mẹ là một người rất thích học hỏi cái mới, rất thích khám phá cái này cái kia. Chính những khám phá đó, làm cuộc sống của mẹ hạnh phúc và nhiều sắc màu hơn. Mình được truyền cảm hứng về việc khám phá cái mới, "thấy cái j hay là học liền" từ mẹ. Thế nên mình hiểu cảm giác bỏ 20 năm ra để hy sinh ở nhà chăm con và phục vụ gia đình là một cực hình như thế nào đối với mẹ.

Mình đã rất ngạc nhiên, khi nhìn vẻ mặt háo hức của mẹ khi kể về việc hôm nay học được cái j hay, hoặc gặp được ai thì hỏi han cái bik được cái này cái kia thú vị. Rồi nhìn mẹ ngồi hào hứng khoe về chặng đường khám phá chính bản thân mình, cứ như một cô cậu tuổi teen đang chập chững tập khám phá thế giới: "Không biết sao nhe, ngộ lắm hen, làm như mẹ có cái khả năng j đó, mà cứ đụng chuyện là trong đầu mẹ mọi thứ nó rập rập well-organized lắm", hoặc "Bởi zay, mỗi lần đi ra ngoài, là mình thấy đầu óc mình thông thoáng hơn, tiếp xúc nhiều người, biết được nhiều cái". Mẹ đã truyền tinh thần đó qua cho mình như thế...
 
Nhìn lại một chút chặng đường ngày xưa của mẹ, mình hay hình dung như thế này: Mẹ đã sống với ông bà ngoại tròn 29 năm sau đó mới theo ba về và chính thức bắt đầu cuộc sống gia đình. Mẹ bắt đầu va vấp với thế giới ngoài kia trễ hơn mình bây giờ. Thế nên cái kháo khát được học hỏi cái mới của mẹ tới tận tuổi trung niên bây giờ vẫn còn rất nhiều - vì mẹ bắt đầu trễ, nhưng lại rất có đầu óc thông minh. Một cái nữa, là mẹ bắt đầu cuộc sống gia đình và đối mặt với nhiều khó khăn thực sự của cuộc đời cùng một lúc, khiến tâm lý mẹ lúc đó có lẽ đã rất hoang mang. Thế nên hình thành nên việc mẹ rất hay lo sợ, dễ giật mình và nghĩ nhiều. Vì cái j con người ta ko bik, con người ta mới sợ, mới lo lắng, mới nghĩ ngợi tùm lum. Mẹ - có lẽ là như vậy.

Mẹ may mắn có ba, người đàn ông va chạm với đời từng rất sớm, nên có thể làm bợ đỡ vững vàng cho mẹ qua giai đoạn chập chững làm quen với "ĐỜI".

Tuy nhiên, cái j cũng có 2 mặt của nó....

Mình muốn viết một chút về ba:

Ba - trong mắt mình là một người đàn ông tốt, ko được gọi là hoàn hảo, nhưng đủ tốt để trở thành người đàn ông của gia đình. Tuổi thơ nghèo khó, phải vào Nam lập nghiệp từ tay trắng, giúp ba có ý chí kiên cường đến đáng ngạc nhiên. Tính tiết kiệm, chắt chiu từng chút cũng từ đó mà ra. Nói chung, ko ăn chơi cờ bạc, rất biết lo cho gia đình.

Nhưng chỉ có điều, một chút văn hóa Việt Nam, đàn ông vốn hay muốn chứng tỏ bản thân mình, và đôi khi hơi nóng tính. Mình thích BC - cũng vì một phần BC mang dáng dấp của ba. Nhưng mìh cũng ko bik, mình có thực sự hạnh phúc với người như thế trong tương lai ko...Vì tính mình rất bướng...Ba - theo cá nhân mình nghĩ - là người đỡ nhất trong những người đàn ông vốn hay thích chứng tỏ bản thân mình. Ba về nhà vẫn phụ vợ phụ con làm việc nhà, vẫn chăm lo cho gia đình mấy lúc mẹ bận, vẫn tí ta tí tởn giỡn với mình (2 con sư tử giỡn với nhau, ko vui mới lạ). Ba - cuối cùng đơn thuần vẫn là một người cha tốt...

Nhưng cuộc đời nó giày xéo ba dữ quá, nên đôi khi ba đa nghi tất cả, và cái khái niệm về hạnh phúc của ba nó cũng bị chi phối một chút bởi yếu tố vật chất, dù tinh thần với ba lúc nào cũng là quan trọng nhất. Ba đôi khi hay định nghĩa hạnh phúc là phải có được cái này, cái kia. Và tương tự ba áp cái định nghĩa hạnh phúc đó lên mình. Hạnh phúc là con được đi du học. Con được thành công ở nước ngoài.

Vì mong ước đó của ba, thế là mình sắp được đóng gói và gửi đi, với câu dặn dò của mẹ: "Tất cả vì tương lai con hết".
Biết là vì tương lai mình hết, ba mẹ có khi chả được lợi j đâu, chủ yếu là mình, là đời con mình. Nhưng - có lẽ ở thời điểm này, vẫn rất khó để một đứa cứng đầu và ương bướng như mình chấp nhận.

Có lẽ, sẽ mất rất lâu, để mình hiểu được cái tình cái lý đằng sau mỗi quyết định của ba mẹ mà mình vẫn hay giãy nảy lên mỗi khi nghe.

Có lẽ, cuộc đời sẽ dạy cho mình một bài học, mà nghe qua lý thuyết rất suông, nhưng phải va đập thì mới vỡ ra, mới thấm ra: "Gia đình là bến đỗ bình yên nhất, là điểm tựa của sức mạnh"

Có lẽ, còn rất lâu nữa, mới thấm được....

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

Giận

[Những dòng này được viết ra trong lúc overthink]

Giận, buồn, dỗi mà không kể được với ai - cộng thêm áp lực của nhị vị phụ huynh lên ngành học, lên định cư, lên ielts, hôm nay ngồi viết ra vài dòng tự kỷ, tự xả, tự giải quyết....

Nhận ra trong lúc khó khăn, dường như mình rất cô độc....
1.Giận MTD vì tất cả những gì nó đã làm đau, vô tình hay cố ý, những câu nói rất phũ, đâm vào lòng những vết ko lành.....Buồn vì cuối cùng là đồng nghiệp ko hơn ko kém, no closed friendship.

giận MTD vì nó đã rất tỉnh và rất phũ trong chuyện của mình với Xử Nữ chùa, sau trận đó mình cũng đã be bét bầm dập hết cả.

giận MTD vì đã gây áp lực, dìm mình vụ sponsor mà ko một lần nhìn lại xem liệu nó có một phần lỗi trong đó ko, liệu nó có nhìn thấy từ hồi charity cho tới đầu sem mình đã chạy như một con cờ hó để hốt hết đống rác này tới đống rác khác ko....Lần outburst of tears ngày hôm đó, chỉ là một vết nhỏ của đỉnh điểm của những đổ nát uất ức trong lòng.

giận MTD vì đã đi đi kể chuyện mình vs BC cho bé Hà nghe, để nó đi kể cho nguyên club nghe, rồi cái lúc câu hỏi vang lên giữa bàn tiệc "Hãy kể thật chi tiết về người chị đang ĐƠN PHƯƠNG" như giáng đòn chí mạng vào lòng tự trọng của một con Sư tử, vào những nỗ lực ko ngừng nghỉ trong suốt 2 năm qua.  Rồi từ đó cả club nhìn với con mắt thương hại, nhìn rằng tội nghiệp nhìn rằng này kia......I just can't stand that feeling....

giận MTD vì đã kể mọi tật xấu của mình cho bé Hà nghe, để rồi sau đó nó lại control mình bằng chính giọng điệu mà ngày xưa MTD đã control, nào đi trễ, nào sắp xếp công việc...Ghost, I have spent 3 years for this club and now I am damn tired...plz let me relax. Dont use that kind of order for me to do st that indeed you should be the one.

giận MTD vì nó đã xảy ra chuyện j với chị Tủn mà rốt cuộc 2 người lại chơi cái trò lấp ló khó hiểu đó với mình. Mình trông như một con ngốc, một con khờ, đứng giữa hai người đó. Người kéo, người đẩy...Những tin nhắn đau lòng mà buồn đến quặn thắt. Chuyện 3 người một thời cầu thang chia nhau đồ ăn, thân thiết thấy ghê, rốt cuộc end up là một mối quan hệ chỉ có thể kết luận bằng từ "mơ hồ"

2. Giận chị Tủn - vì chị đã lặng thầm rời xa lúc mình khó khăn nhất. Lời hứa chị nói lúc chị sẽ kiếm cho mình khóa học để chuẩn bị cho việc đi nước ngoài, rồi lời hứa làm "c2" (chị 2). Tất cả tan như gió. Chị có biết ý nghĩa của từ "c2" đối với một đứa con một nó ý nghĩa như thế nào ko......Chị có hiểu cảm giác thèm khát có một đứa em, hay  một người chị để có thể an nhiên mà tin tưởng đến hết đời...Dù ngoài kia người ta có bắt nạt cũng có thể chạy về, ôm chị 2 khóc tu tu bảo rằng người ta ăn hiếp em...Em mệt lắm...Cái từ "c2" đó nhiều hơn một lời hứa...nó là sự tin tưởng.

Hôm nay gặp lại chị, nhìn ánh mắt, nhìn cách cư xử, có chút j đó ko thoải mái và tự nhiên, mình biết đã đến lúc dừng tất cả những thứ nhùng nhằng này lại. Em sẽ ngừng đào xới, ngừng bắt chị gặp ra nói chuyện 2 mặt 1 lời cho rõ những gì đã xảy ra. Em sẽ ngừng đi tìm cái thứ chị gọi là "chuyện dài và phức tạp lắm". Em sẽ ngừng :) Em sẽ rời đi, em sẽ bắt đầu lại hết tất cả mà ko cần 2 người em từng rất thương, coi như ruột thịt trong suốt những năm tháng đại học.

Em xin lỗi vì có lẽ cái kì vọng em tự gán lên cho chị, lại chính là thứ áp lực đè nặng lên chị, và đó cũng có thể là nguyên do của tất cả những nỗi uất ức của em. Em tự tạo ra nó - có lẽ vậy.

3. Giận Linh 8 năm....8 năm rồi cũng có ngày khoảng cách nó càng xa dịu vợi khi mà những tương tác hàng ngày càng ít đi. Phần "không ổn" đó có lẽ chỉ mình t cảm nhận, có lẽ do t đang quá rảnh, có lẽ do t đang chịu nhiều áp lực nên nhìn mọi thứ luôn có vấn đề, có lẽ t đã quá nhạy cảm.

T buồn khi mỗi tối muốn tìm một người tâm sự thì ko còn bik gọi ai nữa. T buồn vì lời nhắn của t có lẽ cả chục tiếng sau khi nỗi buồn đã xong t đã tự khoác lên cho mình mặt nạ mới thì mới nhận được câu xin lỗi của bạn. Đúng, bạn ko có trách nhiệm phải luôn 24/24 lắng nghe và giải quyết những đống bầy nhầy của cuộc đời t. Vì thực chất, những lúc b khó khăn nhất, t cũng ko xuất hiện được như vậy. Chỉ là.......cái cảm giác tủi thân,  đè nén nó cứ vỡ òa....Cảm giác bị bỏ rơi....Hèn thật, 22t j cho cam, mà vẫn mang cảm giác của đứa con nít vào lúc này...

T ganh tị khi thấy Triều được chăm sóc hơn t....T cảm thấy mệt mỏi khi Triều cứ liên tiếp than vãn rằng ko có việc, kêu gọi mọi người lại nghĩ giúp cách...mà ko nghĩ rằng trong suốt 3 năm đh qua, bản thân đã cố gắng đủ nhiều chưa? T ko bik, cách t nhìn bây giờ có phiến diện quá hay ko? Hay chỉ đang là nỗi đau của kẻ đang bị đau chân thì chỉ bik lo cho cái chân đau của mình chứ còn nghĩ j cho người khác được nữa.

4. Giận ai nữa? giận ba giận mẹ hả? hay giận mình quá kém cỏi?

giận ba vì ép con phải đi liền ngay khi con vừa kết thúc chặng đường đh 3 năm, khi hãy còn đang hoang mang chưa bik thử cái gì, làm cái nào, thì ba đã lôi cổ con xềnh xệch bắt phải ra đi.

giận ba vì mong muốn đinh cư của ba đúng, nhưng nó lại là nỗi áp lực đè nặng lên vai con. Ba à, con nhớ có một câu thế này, đại loại là "Con cái ko phải là tập 2 của cha mẹ, ko phải là quyển sách mà người lớn có thể tùy thích tô màu mà họ muốn"....

Con chỉ ước được một lần tập tô màu cho chính quyển sách của đời mình. Ba mẹ chỉ cần đứng đằng sau yểm trợ được rồi, để mỗi lần con quay đầu lại, đều thấy ba mẹ ở đó....

Màu của con cũng sắp hết, mà tương lai con thì vẫn đang lạc lối.

giận mẹ vì mỗi lần stress vì công việc, vì nóng tính hay vì đau nhức trong người, mẹ lại la con. La một cách vô thức như cách xả stress, như để trút bớt mệt mỏi âu lo....Hay là điều gì con ko rõ. Chỉ biết tuổi thơ con đôi lần rất sợ tiếng dép mẹ về, vì lúc đó mẹ sẽ trở về từ công việc bận rộn, thấy cái j ko vừa ý là sẽ la, sẽ hét. Lúc đó con nép mình lo sợ, con rất sợ...Có lúc con bị ám ảnh.

giận mẹ vì hôm nay con đã báo trước rằng con sẽ đi gặp nhóm bạn dự án để lấy tiền. Con đã thông báo sẽ về trễ, và ko ăn cơm nhà. Nhưng vì trời mưa nên con kẹt lại quán, ko về sớm được. Con đã nhắn tin. Nhưng về tới nhà, dù bik mẹ lo, nhưng cách mẹ bộc lộ tình thương làm con buồn nhiều hơn vui. Mẹ la tội đi về trễ, mẹ la tội đang ôn thi ielts mà cứ tót đi chơi, mẹ la tội chủ quan đi rồi thi điểm ielts ko ddc cao rồi biết....

Buổi tối, về nhà sau bao mệt mỏi, cuối cùng lại nằm trong phòng khóc vì cô độc, vì giận dỗi, vì ko thể nói ra.

Tarot nói đúng, con ko đi ko được. Chuyến đi này miễn cưỡng, nó làm con bầm dập, nó làm con phải đánh đổi nhiều thứ, nhưng trên hết, nó sẽ giải quyết hết những khúc mắc hiện tại, nó sẽ giải thoát cho mẹ sau 20 năm quanh quẩn ở nhà chăm con chăm chồng, ko có thời gian chăm mình. Nó sẽ đẩy con ra đời cho con cứng cáp hơn để tự lập với người ta, ko sống quen thói ỷ lại vào ba mẹ nữa. Nó sẽ giúp ba bớt nặng nhọc việc kiếm tiền mưu sinh lo cho con hơn, đời ba khổ nhiều rồi. Nó giúp những người xung quanh con bớt phải nghe con ca cẩm, than vãn về những thứ được gọi là áp lực đối với con.

Con đi là đúng rồi....
Chỉ là cái cảm giác, ở VN ko còn ai cần mình nữa, thực sự ko thoải mái chút nào......

Con sẽ đi....sẽ ổn...mà fai ko?

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

Sometimes we cannot get back...

Như thế có muộn quá không MTD? Not until when everything falls apart, broken, and stab thousands swords inside my soul, did you realize those bad days......

It is just sad that until when you realize, we can't get back those good memories....
We were both wrong at that time too. But the best is to say goodbye...

Thanks for coming to my life anyway

"Sons and daughters,
you never know everything I have done for you... you never know how much I care about you... because I'm 'cold'
I've pushed you so hard... maybe bc I's a little bit 'lost my mind' those months and our time was not much to 'be together'... It's my fault...
I'm one of the people created you and I made decision that completely changed your lives... I will be responsible for you for the whole of your life...
We'll be together. But as all relationships, we need to keep our community, connection, exchange information and feeling. After 3 years, we still keep and maintain our 'love' as our 'culture'. We love what we are doing together. It's the most important base. So we can go far together...
One thing I want you to know is that I'm very proud of all of you... very good kids compared to many others.
I'll always be available whenever you need... but now I need few days to 'get back' so my friend will take care of you"


Bài hay nhặt từ Kenh14 về chị Đào Chi Anh

Đào Chi Anh: Niềm cảm hứng truyền đi từ người phụ nữ vừa mộng mơ vừa liều lĩnh...

00:08:08 20/10/2015

Câu chuyện của Chi Anh giống như một giấc mơ có thật với các bạn trẻ khởi nghiệp, một giấc mơ có cả sự liều lĩnh và can đảm, cả những đam mê và mong muốn rất nhân bản.

1. Tôi vẫn còn nhớ ngày đầu tiên gặp Chi Anh, một ngày đầu năm mới rất lạnh. Khi ấy, Kitchen Art mới mở được vài tháng và nhân sự chưa có nhiều. Tôi có vài người bạn làm việc cùng với cô, và chúng tôi cùng đi chơi trong buổi tối ngày Tết ấy. Lang thang rất lâu ngoài phố, chúng tôi quyết định về “đại bản doanh” của Kitchen Art. Ở trên tầng 2 với khung cửa sổ nhìn thẳng ra Hồ Tây là một căn phòng ấm áp. Chi Anh quyết định tự tay làm món bánh chocolate ở trong những cốc sứ ramekin nhỏ. Bánh nóng, thơm và ngon tuyệt, đến nỗi tôi cứ sợ cô ấy sẽ nghĩ tôi là một đứa tham ăn vì đã ních hết chiếc bánh to nhất.

12165857_10153238918406134_2069874782_n-3d367

Cho đến bây giờ nghĩ lại, ấn tượng của tôi về Chi Anh vẫn vậy. Một cô gái đã… không còn quá trẻ (ở tuổi của Chi Anh, chị tôi đã có 2 con), nhưng khi nói chuyện, bạn sẽ muốn ôm chặt vào lòng vì Chi Anh quá đỗi dễ thương và ngọt ngào. Cô ấy có một tủ đồ hoạt hình đáng yêu (tôi vẫn còn nhớ chiếc áo in hình xì trum và quả dâu tây) , nụ cười vô cùng sống động và lúc nào cũng trong trạng thái vui vẻ, phấn khích hết sức. Sống và làm việc ở nước ngoài từ nhỏ, thế nên đôi khi Chi Anh sẽ khiến bạn mỉm cười vì một vài thắc mắc kiểu như: “Có câu tục ngữ gì nói về chuyện này ý nhỉ? Cái gì mà… À.. à.. đúng rồi đó”. 

2. Trái ngược những lúc đi chơi cùng bạn bè, với lối nói chuyện “treo ngược cành cây” hết sức dễ mến - Chi Anh trong công việc là một kiểu “bà hoàng quyết liệt”. Ở Chi Anh là sự tổng hoà thú vị giữa nụ cười ấm áp và tình yêu bếp núc của Nigella Lawson, sự đanh thép, quyết liệt của Martha Stewart và những trăn trở về dinh dưỡng, về ẩm thực rất thực tế như Jamie Oliver. (Cả 3 đều là những tác giả cookbook, đầu bếp nổi tiếng trên truyền hình). Đùng một cái, cô gái đang sở hữu vị trí tuyệt vời ở một tập đoàn điện tử tại Singapore quyết định bỏ ngang để về nước theo đuổi ngành ẩm thực. Đó là một quyết định thật sự điên rồ ở thời điểm đó, bởi nhắc đến việc khởi nghiệp và kiếm tiền ở Việt Nam, người ta sẽ không khuyên bạn đi làm ẩm thực. Chẳng ai nghĩ rằng mình sẽ cần đọc công thức nấu ăn trên mạng, bởi những công thức gia truyền từ mẹ, từ bà vốn đã quá tuyệt vời khiến ta ngờ vực tất cả. Hơn nữa, cooking show ở Việt Nam vốn khá… nghèo nàn và không có nhiều màu sắc, lại thêm việc kinh doanh đồ bếp nhập khẩu vốn là một lĩnh vực quá đỗi đắt đỏ với người tiêu dùng. 3 cái khó, và Kitchen Art mở ra tập trung vào đúng 3 cái khó đấy. 

12167588_10153238918441134_1149101352_n-3d367

12165732_10153238918421134_1717419365_n-3d367
Chi Anh và chồng.
Bằng một niềm tin và sự lạc quan khó hiểu, Chi Anh cứ thế dấn thân vào con đường mình lựa chọn một cách không hề sợ sệt. Một sự liều lĩnh chúng ta thường không tìm thấy ngay cả ở những người giàu kinh nghiệm, những lão làng kinh doanh. Vậy mà một cô gái trẻ như Chi Anh lại chẳng coi đấy là một điều đáng sợ. Ngược lại, Chi Anh làm từ từ từng bước một và cô đã chứng tỏ là mình làm đúng. Kitchen Art nhận được sự chú ý mạnh mẽ khi Chi Anh cùng cộng sự đầu tư tuyệt đối vào hình ảnh. Những bức hình chụp công thức, món ăn đẹp long lanh với lối trình bày mà ta chỉ thường thấy trên Pinterest khiến người ta không thể không click vào. Thậm chí, sau Kitchen Art, khái niệm food stylist và food photography mới được biết đến rộng rãi ở Việt Nam. 

The Kafe mở cửa như một bước tiến hiển nhiên của Kitchen Art, nó không nằm trong những gì người ta đoán trước, nhưng khi Chi Anh công bố về sự xuất hiện của The Kafe, tất cả đều à lên một tiếng kiểu như: "Đúng vậy, rõ ràng là phải mở rồi!". Với tất cả những hình ảnh long lanh đã làm nên thương hiệu của Chi Anh và Kitchen Art, The Kafe ra đời với sự quan tâm đặc biệt và niềm tin vốn đã được xây đắp từ trước. Ngay trong tuần lễ nếm đầu tiên, The Kafe đã kín chỗ và liên tục sau đó khoảng vài tháng, bất cứ ai muốn đến đây dùng bữa tối đều phải có thói quen gọi điện đặt bàn trước. Instagram ngập tràn hình ảnh của The Kafe và dường như nếu muốn chứng tỏ mình sành điệu, tốt hơn hết bạn nên có một bức ảnh chụp khay bánh, ly trà ở trên chiếc bàn lát đá với bình hoa cúc ở quán cafe này. 

Đó là câu chuyện của 2 năm trước. Câu chuyện của những ngày tháng sau đó cho đến bây giờ, tất cả chúng ta đều đã biết. 

12166764_10153238922946134_1872160503_n-4f0d1

3. Sau lần gặp gỡ đầu tiên, tôi đã luôn nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Chi Anh cho một bài phỏng vấn. Quả đúng là như vậy. Chỉ hơn 1 năm sau, chúng tôi cùng ngồi trong The Kafe của cô, lúc ấy Chi Anh chia sẻ những câu chuyện về quyết định khởi nghiệp của mình. Nhưng điều khiến tôi không ngờ, đó là cũng hơn 1 năm sau, tôi lại "phải" gặp Chi Anh thêm một lần nữa, lần này là để phỏng vấn câu chuyện về trang trại The Kafe Farm với mô hình Farm to table, rồi sự ra đời của The Kafe Box (lúc đấy tôi hoàn toàn không có khái niệm rằng chỉ trong nửa năm sau, nó sẽ trở thành một chuỗi cafe bành trướng khắp Hà Nội), và thậm chí là câu chuyện về đám cưới của cô. 

Cả 2 lần phỏng vấn, cộng với tất cả những thân tình và các cuộc nói chuyện của chúng tôi, đều đưa tôi đến một kết luận rằng: Đây chính là hình mẫu tuyệt vời cho các cô gái hiện đại hướng tới. Chi Anh không ngại bước lên phía trước, nói tạm biệt với cuộc sống ổn định và dấn thân vào một cuộc phiêu lưu mà có lẽ chính cô cũng không biết rằng sẽ đưa mình đến đâu. Chi Anh cũng không sợ hãi khi trở thành người đứng đầu, cô tự tin vào những gì mình có và sẵn sàng đi đến cùng một khi cô đã tin điều mình đang làm là đúng. Và đó là một tinh thần tuyệt vời, một sự quyết liệt mà bất cứ cô gái trẻ nào cũng nên trang bị cho mình. Không chỉ là can đảm để theo đuổi ước mơ, mà còn là can đảm dẫn đầu, can đảm trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và dám sống với đam mê, dự định của mình. 

10958546_967803996563216_425229907970320230_o-de556
Ở Chi Anh, bạn có thể cảm nhận được rõ ràng nhất tình yêu ẩm thực và những dự định tuyệt vời cô đang ấp ủ - chỉ bằng việc nhìn vào ánh mắt lấp lánh và giọng nói đầy phấn khích. Nhưng Chi Anh đơn giản là có thêm tinh thần "không thể dừng lại". Kiểu như khi đạt được một dấu mốc, một chặng đích, cô ấy sẽ tận hưởng cảm giác chiến thắng một chút rồi nói: "Ồ! Ra là như vậy! Thật tuyệt khi ta đang ở đây. Nhưng nếu ta bước thêm một bước rồi chạy về phía trước thì sao nhỉ? Không! Chắc chắn ta sẽ phải làm như vậy rồi". Một sự cầu tiến và mạo hiểm khó tìm được ở một nhà kinh doanh khôn ngoan, nhưng lại có thừa ở một người phụ nữ đầy đam mê và sáng tạo. 

Sau khi tin tức về 5,5 triệu đô Chi Anh mang về khi trở lại từ vòng gọi vốn đầu tiên, người ta bắt đầu nhắc đến Chi Anh bằng một sự say sưa và thán phục đặc biệt. Bởi những điều Chi Anh làm được là một thứ kiểu như "hiện tượng". Người ta quen hơn với việc những doanh nghiệp lớn, những công ty hàng đầu xuất hiện trên mặt báo với dòng tít như vậy, chứ không phải một cô gái với nụ cười như trẻ con và công ty vừa mới thành lập vài năm, chuyên về... ẩm thực và nhà hàng. Câu chuyện của Chi Anh giống như một giấc mơ có thật với các bạn trẻ khởi nghiệp, một giấc mơ có cả sự liều lĩnh và can đảm, cả những đam mê và mong muốn rất nhân bản. 

12166291_10153238918371134_267853814_n-3d367
Nhưng điều lớn lao nhất mà Chi Anh khiến chúng ta nhận ra, có lẽ là bài học về niềm tin. Rằng đôi khi, "niềm tin" của bạn là một cái gì đó thật sự mơ hồ và khó nắm bắt, nhưng chỉ cần niềm tin đó đủ to lớn, nó sẽ thôi thúc bạn tiến về phía trước. Niềm tin mãnh liệt đó có lẽ cũng là những gì mà các bạn trẻ khởi nghiệp cần nhất, rằng đôi khi, trong thời khắc bạn muốn bỏ cuộc, hãy cứ tin vào con đường mà mình đã chọn. Một con đường bấp bênh và chông gai, nhưng trái tim bạn sẽ nhức nhối nếu không thể bước đi trên con đường ấy. 
 
Theo
 Diệp Nguyễn / Trí Thức Trẻ
 
Thích comment này ghê:
"chị Chi Anh có 2 điểm mà nhiều người VN đang thiếu, đó là tự tin và quyết liệt. Mình học theo chương trình nước ngoài đã 6 năm, và 2 vấn đề đó lúc nào cũng là tiên quyết khi làm việc. Bản thân phải tin vào những gì mình đang làm, tin rằng nhất định mình làm được, và giữ vững đến những giây phút cuối cùng. Nhưng muốn sự tự tin có cơ sở, ta phải làm mọi thứ bài bản chỉnh chu ngay từ đầu, sẵn sàng lấp hết mọi lỗ hổng, kiên trì vượt qua khó khăn, đi từ bước này đến bước khác. Đó là sự quyết liệt giống như Chi Anh đã làm. Nói thì dễ hơn làm, sự quyết liệt đó cần kiên nhẫn, những cố gắng không mệt mỏi, không phải là bốc đồng thích gì làm nấy. Mình nghĩ Chi Anh không liều lĩnh, chị ấy luôn có sự chuẩn bị tốt, và quan trọng là tiếp tục tiến lên chứ không thỏa mãn với những j mình đang có. Các cô gái trẻ thành công với kinh doanh online giờ không hiếm nữa, nhưng phát triển thành 1 cái gì lớn hơn như Chi Anh làm thì quả là rất ít người chịu dấn thân.

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Let it all go - Birdy ft Rhodes

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Let-It-All-Go-Birdy-ft-RHODES/IWBI7FAI.html  
I've been sleepless at night

'Cause I don't know how I feel

I've been waiting on you

Just to say something real



There's a light on the road

And I think you know

Morning is coming

And I have to go



I don't know why, I don't know why

We need to break so hard

I don't know why we break so hard



But if we're strong enough

To let it in

We strong enough

To let it go



Let it all go, let it all go

Let it all out now



If I look back to the start now

I know, I see everything true

There's still a fire in me heart, my darling

But I'm not burning for you



We started it wrong

And I think you know

We waited too long

Now I have to go



I don't know why, I don't know why

We need to break so hard

I don't know why we break so hard



But if we're strong enough

To let it in

We strong enough

To let it go



Let it all go, let it all go

Let It All Go lyrics on ChiaSeNhac.com

Let it all out now

Let it all go, let it all go

Let it all out now



Who says, who says?

Who says, who says?

Who says truth is beauty after all?

And who says love should break us when we fall?



But if we're strong enough

To let it in

We strong enough

To let it go



Let it all go, let it all go

Let it all out now

Let it all go, let it all go

Let it all out now



We're strong enough

To let it go