My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2016

Cứ đi tiếp với con đường

CỨ ĐI TIẾP VỚI CON ĐƯỜNG

Sự thật là mình rất hay bị rơi vào trạng thái tuyệt vọng và nghĩ mình kém cỏi. Đó là những lúc ốm đau bệnh tật, khi gặp trở ngại khó khăn, không thể hoàn thành mọi việc như mình mong đợi. Mình lại vật vã buồn tủi tự ti về bản thân.
Những lúc đấy, chồng mình bảo, phải yêu thương và kiên nhẫn với chính mình, chứ. Nếu không thì ai bây giờ.
Cơ thể này cũng đã cố gắng hết sức rồi. Cái bụng này cũng đã thương em lắm rồi (nên mới báo động khi em ăn bậy). Bàn tay này, đôi chân này, trí não này, đã làm việc hết sức rồi. Phải trân trọng và biết ơn chúng, chứ.
Bố mẹ mình ngày xưa đẻ mình ra có mong mình phải trở thành vĩ nhân, thành công vang dội gì đâu. Chỉ cần mình khóc e e là đã mừng lắm rồi. Mình biết ăn ngoan, biết ị tốt, biết lẫy, biết ngồi, biết đi, biết chạy, biết bập bẹ nói năng, biết cảm ơn, xin lỗi, là bố mẹ đã cảm động lắm rồi. Mình cũng nên như vậy, với cơ thể và tâm trí của mình.
Sự cố gắng không thôi chưa bao giờ là đủ cả. Chúng ta cần thêm nhiều thứ khác. Như là thời gian. Như là niềm tin. Và cả một chút may mắn.
Nên nếu hôm nay em vẫn chưa đủ khỏe khoắn, mạnh mẽ, chưa đủ tài năng, sáng tạo… thì hãy cứ đi tiếp. Phải đi đủ dài và đủ xa, thì khi ngoảnh lại mới có thể thấu hiểu chính mình được.
Vậy nên,
cứ đi tiếp với con đường
cứ yêu tiếp với niềm thương mơ hồ
cứ điên hết nỗi dại rồ
cứ ôm hết những ngày cô đơn dài
rồi sau sẽ thấy chẳng sai
rồi sau sẽ thấy chẳng ai lỡ lầm.

Soruce: http://umeshi.vn/category/vun/ 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét