Có mấy lúc ngồi làm assignment ở nhà, mọi người đều đã đi làm, đi học cả, tôi rất sợ sự im lặng đến bao trùm ấy, chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch, và tiếng đồng hồ chậm rãi tích tắc.
Tôi sợ những âm thanh ấy "Không âm thanh", "tiếng đồng hồ", nó tạo cảm giác chộn rộn, lo âu trong lòng và dấy lên một nỗi sợ hãi kì lạ. Nhớ cái nhịp sống và những tiếng động ở căn gác nhỏ ở Sài Gòn. Ở Việt Nam, chẳng mấy khi mọi thứ im lặng như tờ đến nghe được cả tiếng đồng hồ tích tắc. Sang đây, mỗi lần nghe tiếng đồng hồ lại là một nỗi sợ, nỗi lo âu. Thời gian bên đây là vàng là bạc, một giây cũng quý, một khắc cũng quý...Hay chính lòng người đang lo âu cho những năm, những tháng sắp tới?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét