Viết đôi dòng cho chiếc nôi cảm xúc, nơi sẽ neo giữ những cảm xúc, những suy nghĩ vu vơ của mình.
Hôm nay trở về Tây ninh, lòng lại ngập tràn những kỉ niệm cũ, niềm vui ban đầu chóng tàn, nỗi buồn ùa về ngự trị. Tự cảm thấy trong thâm tâm, là một sự mâu thuẫn và lúng túng đến khó tả. Vẫn không biết những cái nhìn ấy, những cử chỉ ấy của một vài người đó là điều gì nữa...Bản thân vẫn đang đấu tranh để chọn một lối đi, một cách đối nhân xử thế giữa cuộc đời này...
Facebook quả là một sự kết nối kì diệu, nó khiến con người ta gần hơn về khoảng cách, nhưng cũng xa vời vợi hơn về thứ gọi là sự đồng cảm, kết nối từ con tim. Tôi biết FB chỉ là nơi để thiết lập những mối quan hệ, chứ không phải là nơi tôi có thể tự do được là mình, tự do viết những dòng cảm xúc tiêu cực có, tích cực có, tự do bộc lộ con người thật của mình. Sống trong một thế giới cần kết nối, đôi khi bản thân cũng phải tự đồng hóa để không là kẻ lập dị....Cuộc vui nào rồi cũng có hồi kết, FB đơn giản chỉ là một chiếc cầu nhỏ, nối tôi với mọi người - chỉ thế thôi. Còn sâu thẳm con tim, chất chứa những nỗi niềm, suy tư - thì nơi đây sẽ neo giữ. Tôi mong đây sẽ là chốn đi về an bình, và cũng là chiếc gương soi cho tôi tự nhìn lại bản thân sau những lấp loáng ánh đèn, xa hoa phố thị, những cám dỗ cứ hằng ngày bủa vây. Thế nhé !
Ps: "Người ta có 3 cuộc đời: một cuộc đời công khai, một cuộc đời riêng tư, một cuộc đời bí mật" - Vậy nơi này sẽ là gì trong 3 cuộc đời ấy?
DH
4/8/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét