My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

Nắng sau rèm cửa (Chị Nu DOP)

Trong đêm đài dự đoán bão tuyết, màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi nhỡ của Màu Đêm. Tôi đã không gọi lại. Như lúc chở tôi ra bến xe, anh hỏi nếu sau này anh gọi điện có bắt máy không. Tôi đã mỉm cười nhìn vào mắt anh mà đáp: “Tốt nhất là không nên gọi nữa.”
1 tuần đầu năm mới, như là sự sắp đặt của số phận, tôi gặp lại những người xưa, kể cả BS. Tôi đọc một bài viết dài 20 trang để thấu hiểu rõ lòng mình vào cái đêm trước khi gặp lại BS. Ngày gặp lại, giữa lòng thành phố hoa lệ, tôi đã biết hình ảnh trong lòng mình nâng niu 2 năm qua cuối cùng đã được đập tan. Cuối cùng đã gặp lại. Cuối cùng đã có thể như cô sau 1 buổi cafe mà về đốt sạch thư từ của 1 người trong vòng 20 năm. Cuối cùng, đã không còn gì lưu luyến nữa.
Tôi nói với A., có lẽ nếu chỉ có tôi và BS thì mọi chuyện có thể sẽ khác. Nhưng tôi mừng vì ngày hôm đó đã diễn ra như thế. Điều tôi cần chỉ là sự gặp lại, để quyết định mình nên đem theo giấc mộng hay là tỉnh thức. Sự gặp lại rốt cuộc đã cho tôi sự tỉnh thức. Để dứt khỏi quá khứ, mà bước đi.
Tôi nói với A., nghĩ lại 10 năm nay nhiều khi chẳng biết tôi đã làm gì với cuộc đời của mình. Như kiểu sướng quá nên cứ thấy mình khổ. Khổ tâm mà cũng là khổ tại tâm. Gian khó làm người ta trưởng thành, còn nhàn hạ đôi khi lại sinh ra những nỗi buồn “thượng lưu”. Như có cô nàng nhà không giàu, không phải lo nghĩ ăn mặc, có 1 người bạn trai hết mực yêu thương mình. Mà năm lần bảy lượt cắt tay cho máu chảy. Mà phải dùng thuốc vì trầm cảm. 
Mà nói chi người ta, cả bản thân tôi mỗi ngày sống vẫn là đấu tranh. Chỉ may mắn hơn người là những lúc tuyệt vọng nhất tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chấm dứt cuộc sống của bản thân. Vẫn ráng mỗi ngày, dù có phí phạm thời gian trên FB, dù ngủ dậy đã hết nửa ngày, dù suy nghĩ vẩn vơ và những nỗi bất an, sợ hãi mơ hồ bủa vây, thì cũng cố gắng tìm mục đích cho ngày. Nấu ăn, chăm sóc bản thân, đọc sách, nghe nhạc, dọn dẹp, và quan tâm tới những ai cần mình. 
Lâu rồi tôi không viết nhiều, viết nhanh và không câu nệ cẩn trọng như vầy. Như một bữa nói với bạn, rằng có lúc không còn cảm giác là mình. Mình của ngày xưa sống trong từng khoảnh khắc ghét yêu. Yêu ai là nói, ghét ai là không nhìn mặt. Mình của bây giờ suy nghĩ thật nhiều, và giữ lại hết cho bản thân. Tới mức không viết được. Tới mức trí nhớ cá vàng trong cả những chuyện cỏn con. Tới mức không dám đối diện với lòng mình. Một chặng đường, đi một hồi thì tới đây.
Tôi nghĩ mình cần phải viết ra, dưới một hình thức này hay hình thức khác. “Những bí mật mà nếu giữ trong lòng sẽ vỡ tung ra mất.” Như đôi khi không biết làm gì, tôi mới post dăm ba bài hát lên FB, ngồi hí hoáy chỉnh vài tấm ảnh và viết một đoạn từ ngữ chạy qua não. FB đó, tôi coi như là chỗ để mình tìm người. 
Mà người thì cứ len lén nhìn vào đời nhau, như nắng còn lại gì sau rèm cửa, mà màu sắc là người tự vẽ nên :).
Mà thôi, mở cửa ra cho nắng vào phòng, Th. nhỉ :)?

Source: http://hoanthanh.info/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét