Tôi của gần đây bỗng trầm lạ...Thi commercial law, dường như là một cú quật quá đáng sợ, tôi cứ trốn trong cái góc của mình, thư thả nhấm nháp ngày dần trôi, lang thang đi siêu thị với mẹ, xách đồ cho mẹ, ngồi lặng yên chờ mẹ ngoài bệnh viện, lặng ngắm dòng người hối hả, ngắm những bà bầu lết thết đi, ngắm chị bán bắp trước cổng bệnh viện. Tôi - có những lúc chỉ muốn một mình và im lặng như vậy.....
Hôm qua lúc đi thi về, mẹ đòi thả tôi ở nhà, tôi không chịu, đòi đi cùng đến bệnh viện, đến siêu thị. Thế là tôi có dịp khám phá thành phố, biết ra những ngõ ngách mới. Đứng chờ mẹ ở góc bệnh viện, cái nắng hầm hập buổi trưa dễ khiến con người ta xao lòng....Tôi đứng ở cột đèn đỏ, lặng yên nhìn dòng người hối hả dừng rồi lại hối hả đạp ga phóng đi. Thành phố này quá bận rộn là vậy....Lại quay sang nhìn chị bán bắp luộc đứng trước mặt, chiếc xe đạp cà tàng, chiếc nón lá rách bươm, mặc cái áo công nhân màu xanh da trời, mồ hôi nhễ nhại....Thi thoảng có vài người ghé mua bắp....Lúc đó tôi chỉ ước mình có máy ảnh Canon hay Nikon j cũng được để chụp chị, chụp những bức ảnh đời thường thì bao giờ cũng thật hơn những bức chụp người mẫu là vậy. Chụp những bức ảnh đời thường là lưu giữ cái khoảnh khắc của cuộc sống, là chớp lấy cái hồn của nhân vật rất thật trong phút chốc, không phô diễn, không phải gồng lên tạo dáng v.v Tôi thích như vậy !
Thả hồn phiêu du nhưng cũng có lúc chợt giật mình đề phòng như một thói quen - nghĩ tới bắp luộc bằng pin đầy chất độc hại, nghĩ tới những con người bán buôn vụ lợi, tôi bất giác co mình. Cuộc đời có quá nhiều thứ không tử tế ẩn dưới vỏ bọc đáng thương và cần sự chở che. Tôi dần đâm sợ. Quay cái đầu mình về với thực tế lắm điều phũ phàng...
Nhìn những bà bầu lết thết xách đồ đi ra khỏi phòng khám, chợt thấy lạ lẫm....Tôi thấy có bầu sao là điều xa vời quá, vậy mà mẹ bảo, lúc mẹ vào khám có tới mấy đứa sinh năm cùng với tôi ngồi chờ nạo phá thai. Tôi nghe mà nổi da gà.....Từng đọc những bài báo về nạn nạo phá thai, về đau đớn thể xác lẫn tâm hồn của người phụ nữ khi phải phá đi đứa con chỉ mới vừa hình thành trong bụng mình....Chợt nhớ tới bài báo về việc những con người tình nguyện hàng tháng đem đi chôn cất xác các bé sơ sinh qua đời hoặc bị nạo thế này. Lòng nghe xót xa....Ẩn dưới cái lớp hào hoa của mình, thành phố vẫn có những câu chuyện nghe rồi vẫn thấy đắng....
Sang đến siêu thị, lại vật vã cùng mẹ đi mua đồ, xách đồ. Tôi tập tính tiết kiệm học từ mẹ, cái gì cần mới mua, mua đúng những gì trong list thôi, không mua hơn, dù là nhà mình dang ở hoàn cảnh như thế nào đi nữa, vẫn phải biết để dành - mẹ dạy như vậy. Và tôi vẫn đang cố gắng học theo...
Đi về rồi thì lại dành cả tối để làm việc nhà, dọn dẹp phòng rồi tu phim "Good doctor" - tôi không phải fan phim Hàn, nhưng những bộ phim thật sự hay và ý nghĩa tôi luôn coi. Good doctor là một bộ phim như vậy..Phim kể về anh bác sĩ khoa ngoại nhi, mắc chứng bệnh tự kỉ từ nhỏ, nhưng lại có đầu óc cực kì thông minh và trí nhớ siêu việt. Trải qua rất nhiều thăng trầm trong tuổi thơ, anh từng bước chập chững bước vào hòa nhập với xã hội và học cách trở thành một bác sĩ vừa có chuyên môn cao, vừa giao tiếp tốt. Tuy ko fai chuyên ngành bác sĩ, nhưng xem phim cho tôi cách nhìn cuộc sống dưới một lăng kính khác, thế giới của trẻ thơ thật hồn nhiên và trong sáng, ngôn ngữ của chúng có thể là thứ ngôn ngữ mà người lớn có khi chẳng bao giờ hiểu được. Và anh bác sĩ này đã dạy tôi một bài học quý về sự tận tâm với người - chỉ có thể nói là a pure genius. Coi xong mà suy nghĩ rất nhiều - thấu hiểu và đồng cảm hơn cho những người tự kỷ, tự dưng nhớ cậu bạn vĩ mô từng gặp trên skype, hành động và cử chỉ cũng y như vậy. Cậu bạn đó lặn mất cả tháng trời rồi, ko bik giờ ra sao....Tôi cũng từng có lần mém bị như thế hồi lớp 9, khi sắp chuyển lên cấp 3. Khoảng thời gian đó, may mắn có bạn tôi cùng đồng hành, ko ngừng động viên tôi lạc quan. Cảm ơn bạn vì điều đó - 8 năm ah :)
Hôm nay lại là một ngày dài, lau dọn và sắp xếp phòng chuẩn bị có người đến thuê nhà. 2 người này là con của bạn thân của mẹ tôi, tôi cũng có gặp qua, nhưng không biết họ thế nào. Cô em bằng tuổi tôi - có vẻ hiền, còn người chị thì hơi sắc, tôi có chút sợ. Lúc nghe mẹ nói họ sẽ đến thuê, tôi nhảy dựng lên. Có thật không? Khi đã quá quen với cảm giác một mình, có ai đó bước vào sống cùng - đồng ý rằng sẽ bớt cô đơn hơn, nhưng lại phải luôn trong cảm giác đề phòng khiến tôi có chút mệt mỏi...Nhưng làm người mà, phải hòa nhập với xã hội thôi, biết làm sao được. Thôi thì cố gắng vậy. Bởi vậy mới nói, nỗ lực của những người sống nội tâm để trở thành hướng ngoại trong một khoảng thời gian cố định nào đó là không nhỏ. Họ phải sôi động, phải làm những điều khác họ của bình thường. Nhưng chính cách đó giúp họ tồn tại và hòa nhập với mọi người...
Dọn dẹp phòng rồi về chà toilet, giặt đồ, sắp xếp lại bàn học. Tôi đến giờ vẫn chưa học một chữ Macro dù thứ 4 tuần sau lại thi nữa rồi. Giong như tôi muốn cho bản thân nghỉ ngơi một chút, bình tâm một chút sau trận bão lớn. Để dặn nó phải mạnh mẽ lên, phải kiên cường lên cho những tháng ngày sắp tới, ko được mềm yếu, ko được buông lơi. Từ đây đến ngày 18 còn phải trích ra một ngày 15/9 để đi làm tình nguyện cho Narrow the Gap fund cho LIN buổi sáng và họp mặt team Gia Bắc buổi chiều. Sẽ mệt đấy nhưng sẽ cố gắng...Cuộc sống ko có công việc còn tẻ nhạt hơn..
Tôi cho phép mình nằm lười 1 tiếng đọc sách - lúc nào cũng vậy, lúc thư giãn tôi thích chìm vào không gian của âm nhạc và đọc sách. Nó cho tôi sự tĩnh tâm cần thiết, cho tôi nhìn lại chính mình qua âm nhạc, cho tôi nhìn đời qua những lăng kính khác dưới con mắt của tác giả. Tất cả đôi khi có thể hòa quyện lại thành một sự nhận thức cho một tôi khác hơn, tốt hơn ngày hôm qua. Tôi lại cầm Xách balo lên và đi của chị Huyền Chip lên đọc. Những con đường, những trải nghiệm của chị luôn cuốn hút tôi. Có lẽ đã quen sống trong sự bảo bọc của cha mẹ, ít va chạm, cái khao khát lớn nhất của tôi đơn giản là tự làm ra đồng tiền nuôi sống mình, mua cho ba một cái gì đó bù cho thời gian ba vất vả vì tôi, và được khám phá thế giới. Nghe có vẻ hoang tưởng, phi thực tế, nhưng tôi sẽ suy nghĩ về nó....Tiền đôi khi có thể làm con người ta điên cuồng để có được, nhưng cũng là lối mòn dẫn đến sai lầm. Tôi đôi khi sợ tiền là vậy....
Đọc những dòng của chị Chip về khoảng thời gian chị ở Palestine, Isarel, chân trời tôi được rộng mở, được hiểu hơn về sự tranh chấp và xung đột liên miên giữa 2 quốc gia này. Hiểu hơn về vùng đất Trung Đông tôi vốn chỉ được biết qua tv, qua những cụm từ "xung đột đẫm máu" , "đánh bom liều chết", v.v Trung Đông dưới con mắt của chị Chip vẫn có những phút yên bình, vẫn có những người nồng hậu. Nhưng đời ko fai toàn màu hồng, vẫn có lão già dê cho đi nhờ xe rồi toan hãm hiếp. Rồi lão già khác kêu đến đánh máy thuê rồi toan giết. Đọc xong tôi rùng mình sợ, tôi vẫn chưa đủ bản lĩnh như chị để đặt chân đi đến những vùng đất xa như thế, vậy mà lúc nào cũng ước mơ được đi khắp nơi....Thấy xấu hổ thay cho mình....Buông cuốn sách xuống cũng là lúc phải đi học bài rồi. Ngày mai lại vào trường, lại mò lên thư viện ngồi ôn bài thi Macro. Thi xong sẽ được tự do, hãy cứ tự nói với lòng như thế và tiếp tục cố gắng.....
http://www.youtube.com/watch?v=jugWAMexH24
Ps: đây là bản cover ca khúc Nơi anh không thuộc về của chị Bội Ngọc, rất thích những bản piano cover của chị. Cũng vì chị mà tôi bỗng đam mê với mấy phím nhạc piano :)
Đi học bài tiếp thôi !
những ngày lặng thế này k hoàn toàn tĩnh lặng :) mình lặng để ngẫm ra những điều k lặng,khiến tâm hồn như những con sóng lăn tăn...phải có những phút suy ngẫm, chiêm nghiệm và nhìn cuộc sống qua từng góc độ mới thấy được cái khó khăn, phức tạp của 1 đời người.cần những ngày như thế lắm để ta trưởng thành...đó là những cảm xúc quý báu khó gọi thành tên. có thể con ng` chúng ta sinh ra là để được biết đến khó khăn, con đường ta đi có lúc gập ghềnh và nhờ nó ta mới yêu những khúc đường bằng phẳng. cố vượt qua những khúc gập ghềnh đó nàooooooo. sắp tới chặng nghỉ chân để phục hồi pin rồi. kìa, ở đằng trước kìa, sắp tới rồi đó, cố lên cố lênnnnn :p
Trả lờiXóa