Dear diary,
Hôm nay mình vui, vui lắm luôn í :)
Nhìn nè :)
Thứ 6 tuần rồi và thứ 2 tuần này là một cực hình với mình: Bắt đầu đứng lớp dạy tụi nhóc cấp 2....
Cơ hội observation không có nhiều, rồi tuần sau nhảy vô dạy luôn...Trước đó, mình còn rất sợ đám cấp 2 bên này, vì đứa nào cũng to ịch như voi, lại nhìn già hơn so với tuổi nữa, nên mình rất sợ...Đi trên train thấy tụi nó là mình lùi lại không, không bao giờ dám dòm
Vậy mà, 1 tuần rưỡi vừa qua thật nhiệm màu...
Từ một đứa thấy học sinh sợ như sợ cọp, đến một pre-service teacher có thể dũng cảm đứng trước những con voi to uỳnh đó, dõng dạc giảng bài, nghiêm nghị ra lệnh tụi nó về chỗ và cất cao giọng khi cả lớp ồn ào, không nghe mình giảng...
Tất cả những điều đó, cứ như là một giấc mơ với mình vậy....
Thứ 6 tuần rồi, mình đã thực sự hoảng loạn, chán nản, muốn buông xuôi, ra sao thì ra. Nhưng may có mẹ động viên, có bạn bè thủ thỉ tâm sự, có cô Alexia chung placement đưa ra lời khuyên về cách dạy hiệu quả, thầy John bên Placement Office gửi file về classroom management cho đọc....Tất cả những điều đó, đã giúp mình lấy lại động lực, để bước tiếp - những bước dài mạnh mẽ hơn.
Và thứ 5 tuần này - mình đã một mình dạy 3 lớp, 1 lớp 10, 2 lớp 11 một cách trơn tru êm ái hơn...Mình ngạc nhiên về chính khả năng của mình, mình ngạc nhiên về cái giới hạn của bản thân :) Và mentor của mình đã nói rằng: "Hannah, it's the best lesson ever. It is the first time I can sit there in a relaxed way and join with the kids to do the crossword without worrying about you up there. Because I know that you know what to do, and doing it in the right way now"
Mình cười mím nhưng trong lòng lúc đó thì vui như pháo nổ :) Mình thực sự rất - rất - rất vui !!!!!!
Finally !!!!
Mình đã bắt được nhịp của việc dạy cấp 2 là thế nào. Mình đã hiểu cách vận hành của các trường ở đây. Mình đã bắt đầu hòa nhập được. Mình đã làm được Yesssssssssssssssss !!!
Nhưng hành trình đến làm được đó, là một hành trình dài, có sự hỗ trợ động viên của bạn bè gia đình rất nhiều. Mình rất biết ơn, nên mình sẽ ghi lại, để sau này có cái nhìn lại về kỉ niệm lần đầu tiên đi dạy:
1.
MẸ
Những ngày stress tột cùng, mình không dám gọi về nhà. Mình giấu nhẹm hết, toàn lấy cớ bận học để không nói chuyện lâu.
Mãi đến hôm nghe ba mẹ lại tính tiết kiệm phần để dành của ba mẹ cho mình ăn học, mình bùng nổ, xả ra...
Không ngờ mẹ bảo: Con ở đâu cũng được, làm gì cũng được. Miễn con hạnh phúc, khỏe mạnh là mẹ vui rồi. Mẹ không mong gì hơn.
Rồi mẹ kể chuyện ba hồi đó tay trắng vô Nam lập nghiệp ra sao, khổ như thế nào. Kì lạ là mỗi lần nghe chuyện về ba là mình như có adrenaline rần rần trong người, tinh thần được xốc lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từ trước đến giờ, ba luôn là nguồn cảm hứng tuyệt vời nhất của mình !
Và mình cảm ơn mẹ vì đã kể câu chuyện đó rất đúng thời điểm - giúp mình tiếp tục đứng dậy mạnh mẽ, can trường như ba !
2. ALEXIA:
Cô cũng là pre-service teacher chung đợt placement với mình kì này. Hôm thứ 6 và thứ 2 mình xuống tinh thần quá, vừa cháy giáo án, vừa học sinh ko nghe lời, lúc đó, dạy xong chỉ muốn đi về luôn....Muốn bỏ ngang hết, không thiết tha gì nữa
Cô ngồi kế bên, ân cần động viên, kêu mình đưa lesson plan cho cô coi để cô góp ý cho. Rồi cô bảo: "You have more advantages than me, why are you sad? You have better English skills, you are young. The kids love young teacher. They dont like old one like me. See, you have more advantages than me, why do you give up?"
Mình như bừng tỉnh lúc đó. Phải rồi, mình đang có nhiều lợi thế như vậy, tại sao lại nản...Cô đã 50 tuổi rồi, mà vẫn cố gắng mỗi ngày, chuẩn bị bài giảng chu đáo trước khi đến lớp mặc cho xương khớp đau, mặc cho lâu lâu cơn đau nhức hành hạ. Còn mình 22 tuổi trẻ khỏe, tại sao lại nản???
Rồi cô nói tiếp: "You are in your first round of teaching, so it's normal that you make mistakes, because you havent taught before. That's really normal, you know. And even that, you are in your second days of teaching, you are supposed to make mistake - to learn"
Cô nói câu này xong là mình bừng tỉnh hoàn toàn luôn. Rồi lúc đó mới Oh lên mới tiếng, mới nhận ra là tuần trước mình đâu có cơ hội observe gì nhiều đâu. Lúc vào lớp là tụi nó đang thuyết trình cho assignment rồi. Mình chỉ ngồi dưới cùng với mentor chấm điểm thôi, đâu có cơ hội observe mentor cách dạy như thế nào đâu. Lúc đó mới ớ ra một tiếng, mới hiểu đó chớ
Rồi cô Alexia feedback lesson plan cho mình, chỉ mình một số classroom management tips - mình vỡ ra rất nhiều thứ :) Đúng là học từ mentor thì ít, mà học từ bạn bè thì nhiều là vậy.
Làm mình nhớ đợt placement kì rồi...Mặc dù cũng rất điên máu với trình độ technology của partner mình trong team teaching. Mentor đợt đó của mình cũng bó tay với ông đó, nên bỏ mặc luôn. Chỉ có ổng là cứ lẽo đẽo theo mình hỏi mấy thứ đơn giản nhất, như là....cách xài powerpoint, cách chèn video....Mình lúc đó đã phải rất nhẫn nhịn mà chỉ, thay vì hét vào mặt ổng là tự Google đi.
Rồi ngạc nhiên là kết thúc kì placement đó, ổng lại chân thành cảm ơn mình vì đã giúp ổng rất nhiều trong placement. Lúc đó, thấy cục tức xẹp xuống còn niềm hạnh phúc thì phù ra. Thật ra ranh giới giữa cái xấu và cái tốt nó mong manh lắm, quan trọng là có đủ bản lĩnh để điều khiển bản thân hay không. Rồi lại ngẫm nghĩ, những chuyện xảy ra cứ như karma - điểm tựa niềm tin của mình trong cuộc sống. Nói nôm na, ngắn gọn là "Gieo nhân nào gặt quả nấy" :)
3. Thầy John:
Thầy này mình không biết mặt, chỉ biết thầy là người phụ trách placement cho tụi mình. Hôm đó mình có email hỏi thầy vài thứ về số lượng bài giảng mà tụi mình phải dạy trong placement. Thầy đã tận tình trả lời, rồi hỏi mình có cần thêm tài liệu gì không? Mình thú thật luôn là mình hơi yếu classroom management. Thế là thầy gửi sang một file Classroom Management notes. Mình đọc ngấu nghiến cả chiều hôm đó, vỡ ra vô số thứ về các technique mà thầy cô hay sử dụng để quản lý lớp học, cách giao tiếp với học sinh cho hiệu quả, la nó nhưng vẫn cho nó thấy mình tôn trọng nó, v.v
Thú thực là đọc note đó của thầy John xong mình hiểu ra rất nhiều thứ, và nhờ đó tự tin hơn khi đứng lớp hôm sau :) Đã gửi mail cảm ơn thầy vì điều đó
*****
Điều cuối cùng mình muốn nói là, mình cảm thấy may mắn vì đã gặp được những người cực kỳ tốt giúp đỡ mình trong thời gian đầu bơ vơ qua đây. Mình luôn tin vào nhân quả, và luôn thích "Pay it forward" - giúp tiếp những người khác, như là một cách để trả ơn cho những người đã giúp mình.
Một điều nữa là, mình học được cách lạc quan hơn vào cuộc sống với suy nghĩ như vầy: Cuộc sống í, nó như nhịp tim vậy. Có lúc lên, có lúc xuống. Nhưng nhờ nó cứ lên xuống vậy hoài, thì mình mới sống. Chứ nó một đường thẳng băng, ngang phè là mình ngủm củ tỏi rồi. Thế nên là lúc nào cảm thấy mệt mỏi, chán nản, hãy tin rằng, mình chỉ đang ở đoạn buồn thôi, hết đoạn này là tới đoạn vui rồi nè. Vì biết phía trước là đoạn vui nên rất háo hức, nên sẽ ráng cắn răng chịu đựng để đi qua đoạn buồn. Đó, mình tự nhủ với bản thân vậy đó, để dụ nó qua những cơn bĩ cực :)))
Ngày mai không biết sẽ ra sao :) Nhưng trước mắt mình hạnh phúc với những trải nghiệm đã và đang có được :) Mong cuộc đời sẽ luôn đầy sắc màu như thế này :)
*Give me a place to stand, and I will move the earth* (Archimedes)