My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2016

1 year ago...it's a scar...

Exactly 1 year ago....Bitter, frustrated, bottle up feeling, stress.
Same shit twice.

I know how you feel, but be responsible for it, till the end no matter what happens.

There are some people that you think you will never get back to them again. You thought that you would never forgive them.

But in the end, you chose to forgive. Not because of them, but because of yourself. Keep going while holding grudge will just make you feel worse.

Let it all go - but with one rule: That person will never have the chance to come back as your closed friend again :) That is the softest revenge with least damage :)

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

Nghĩ lung tung sau khi skype với HCX...

Cũng là chia sẻ thông tin, cũng là global citizen, cũng là youth development, cũng là skype, cũng là du học, cũng là ngành học, cũng là cửa ngõ thông tin, cũng là làm sao – bước đầu thế nào....Cần một cái gì đó có hệ thống hơn, một cái gì đó rõ rang hơn…….

Vừa mới mở, đã vội đóng
Vừa mới bay nhảy tự do, đã bị nhốt vào lồng trở lại, gò ép vào khuôn khổ xã hội, trách nhiệm gia đình.
Ai cũng dạy cách tạo lập quan hệ network. Ai dạy cách network một cách chân thành?

Lề thói, trên dưới, giữ kẽ. Mệt
Ai cũng ngang hàng nhau.
Ai cũng có cái hay để học

Silent rage….Inner frustrated…Vẻ ngoài toát ra vẻ khó gần, mệt mỏi, không ai muốn lại gần.
Bảo rằng đứng sống khép kín, bảo rằng mở lòng hơn, bảo rằng phải tích cực năng động hơn.

Học bổng, chương trình trao đổi – xa vời quá, hoang mang, không động lực, gánh nặng trách nhiệm gia đình.

Thứ Năm, 8 tháng 9, 2016

First round of placement on secondary school

Dear diary,

Hôm nay mình vui, vui lắm luôn í :)

Nhìn nè :)




Thứ 6 tuần rồi và thứ 2 tuần này là một cực hình với mình: Bắt đầu đứng lớp dạy tụi nhóc cấp 2....
Cơ hội observation không có nhiều, rồi tuần sau nhảy vô dạy luôn...Trước đó, mình còn rất sợ đám cấp 2 bên này, vì đứa nào cũng to ịch như voi, lại nhìn già hơn so với tuổi nữa, nên mình rất sợ...Đi trên train thấy tụi nó là mình lùi lại không, không bao giờ dám dòm

Vậy mà, 1 tuần rưỡi vừa qua thật nhiệm màu...

Từ một đứa thấy học sinh sợ như sợ cọp, đến một pre-service teacher có thể dũng cảm đứng trước những con voi to uỳnh đó, dõng dạc giảng bài, nghiêm nghị ra lệnh tụi nó về chỗ và cất cao giọng khi cả lớp ồn ào, không nghe mình giảng...
Tất cả những điều đó, cứ như là một giấc mơ với mình vậy....

Thứ 6 tuần rồi, mình đã thực sự hoảng loạn, chán nản, muốn buông xuôi, ra sao thì ra. Nhưng may có mẹ động viên, có bạn bè thủ thỉ tâm sự, có cô Alexia chung placement đưa ra lời khuyên về cách dạy hiệu quả, thầy John bên Placement Office gửi file về classroom management cho đọc....Tất cả những điều đó, đã giúp mình lấy lại động lực, để bước tiếp - những bước dài mạnh mẽ hơn.

Và thứ 5 tuần này - mình đã một mình dạy 3 lớp, 1 lớp 10, 2 lớp 11 một cách trơn tru êm ái hơn...Mình ngạc nhiên về chính khả năng của mình, mình ngạc nhiên về cái giới hạn của bản thân :) Và mentor của mình đã nói rằng: "Hannah, it's the best lesson ever. It is the first time I can sit there in a relaxed way and join with the kids to do the crossword without worrying about you up there. Because I know that you know what to do, and doing it in the right way now"

Mình cười mím nhưng trong lòng lúc đó thì vui như pháo nổ :) Mình thực sự rất - rất - rất vui !!!!!!
Finally !!!!

Mình đã bắt được nhịp của việc dạy cấp 2 là thế nào. Mình đã hiểu cách vận hành của các trường ở đây. Mình đã bắt đầu hòa nhập được. Mình đã làm được Yesssssssssssssssss !!!

Nhưng hành trình đến làm được đó, là một hành trình dài, có sự hỗ trợ động viên của bạn bè gia đình rất nhiều. Mình rất biết ơn, nên mình sẽ ghi lại, để sau này có cái nhìn lại về kỉ niệm lần đầu tiên đi dạy:

1. MẸ
Những ngày stress tột cùng, mình không dám gọi về nhà. Mình giấu nhẹm hết, toàn lấy cớ bận học để không nói chuyện lâu.
Mãi đến hôm nghe ba mẹ lại tính tiết kiệm phần để dành của ba mẹ cho mình ăn học, mình bùng nổ, xả ra...
Không ngờ mẹ bảo: Con ở đâu cũng được, làm gì cũng được. Miễn con hạnh phúc, khỏe mạnh là mẹ vui rồi. Mẹ không mong gì hơn.
Rồi mẹ kể chuyện ba hồi đó tay trắng vô Nam lập nghiệp ra sao, khổ như thế nào. Kì lạ là mỗi lần nghe chuyện về ba là mình như có adrenaline rần rần trong người, tinh thần được xốc lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từ trước đến giờ, ba luôn là nguồn cảm hứng tuyệt vời nhất của mình !

Và mình cảm ơn mẹ vì đã kể câu chuyện đó rất đúng thời điểm - giúp mình tiếp tục đứng dậy mạnh mẽ, can trường như ba !

2. ALEXIA:
Cô cũng là pre-service teacher chung đợt placement với mình kì này. Hôm thứ 6 và thứ 2 mình xuống tinh thần quá, vừa cháy giáo án, vừa học sinh ko nghe lời, lúc đó, dạy xong chỉ muốn đi về luôn....Muốn bỏ ngang hết, không thiết tha gì nữa

Cô ngồi kế bên, ân cần động viên, kêu mình đưa lesson plan cho cô coi để cô góp ý cho. Rồi cô bảo: "You have more advantages than me, why are you sad? You have better English skills, you are young. The kids love young teacher. They dont like old one like me. See, you have more advantages than me, why do you give up?"

Mình như bừng tỉnh lúc đó. Phải rồi, mình đang có nhiều lợi thế như vậy, tại sao lại nản...Cô đã 50 tuổi rồi, mà vẫn cố gắng mỗi ngày, chuẩn bị bài giảng chu đáo trước khi đến lớp mặc cho xương khớp đau, mặc cho lâu lâu cơn đau nhức hành hạ. Còn mình 22 tuổi trẻ khỏe, tại sao lại nản???

Rồi cô nói tiếp: "You are in your first round of teaching, so it's normal that you make mistakes, because you havent taught before. That's really normal, you know. And even that, you are in your second days of teaching, you are supposed to make mistake - to learn"

Cô nói câu này xong là mình bừng tỉnh hoàn toàn luôn. Rồi lúc đó mới Oh lên mới tiếng, mới nhận ra là tuần trước mình đâu có cơ hội observe gì nhiều đâu. Lúc vào lớp là tụi nó đang thuyết trình cho assignment rồi. Mình chỉ ngồi dưới cùng với mentor chấm điểm thôi, đâu có cơ hội observe mentor cách dạy như thế nào đâu. Lúc đó mới ớ ra một tiếng, mới hiểu đó chớ

Rồi cô Alexia feedback lesson plan cho mình, chỉ mình một số classroom management tips - mình vỡ ra rất nhiều thứ :) Đúng là học từ mentor thì ít, mà học từ bạn bè thì nhiều là vậy.
Làm mình nhớ đợt placement kì rồi...Mặc dù cũng rất điên máu với trình độ technology của partner mình trong team teaching. Mentor đợt đó của mình cũng bó tay với ông đó, nên bỏ mặc luôn. Chỉ có ổng là cứ lẽo đẽo theo mình hỏi mấy thứ đơn giản nhất, như là....cách xài powerpoint, cách chèn video....Mình lúc đó đã phải rất nhẫn nhịn mà chỉ, thay vì hét vào mặt ổng là tự Google đi.
Rồi ngạc nhiên là kết thúc kì placement đó, ổng lại chân thành cảm ơn mình vì đã giúp ổng rất nhiều trong placement. Lúc đó, thấy cục tức xẹp xuống còn niềm hạnh phúc thì phù ra. Thật ra ranh giới giữa cái xấu và cái tốt nó mong manh lắm, quan trọng là có đủ bản lĩnh để điều khiển bản thân hay không. Rồi lại ngẫm nghĩ, những chuyện xảy ra cứ như karma - điểm tựa niềm tin của mình trong cuộc sống. Nói nôm na, ngắn gọn là "Gieo nhân nào gặt quả nấy" :)

3. Thầy John:
Thầy này mình không biết mặt, chỉ biết thầy là người phụ trách placement cho tụi mình. Hôm đó mình có email hỏi thầy vài thứ về số lượng bài giảng mà tụi mình phải dạy trong placement. Thầy đã tận tình trả lời, rồi hỏi mình có cần thêm tài liệu gì không? Mình thú thật luôn là mình hơi yếu classroom management. Thế là thầy gửi sang một file Classroom Management notes. Mình đọc ngấu nghiến cả chiều hôm đó, vỡ ra vô số thứ về các technique mà thầy cô hay sử dụng để quản lý lớp học, cách giao tiếp với học sinh cho hiệu quả, la nó nhưng vẫn cho nó thấy mình tôn trọng nó, v.v

Thú thực là đọc note đó của thầy John xong mình hiểu ra rất nhiều thứ, và nhờ đó tự tin hơn khi đứng lớp hôm sau :) Đã gửi mail cảm ơn thầy vì điều đó

*****
Điều cuối cùng mình muốn nói là, mình cảm thấy may mắn vì đã gặp được những người cực kỳ tốt giúp đỡ mình trong thời gian đầu bơ vơ qua đây. Mình luôn tin vào nhân quả, và luôn thích "Pay it forward" - giúp tiếp những người khác, như là một cách để trả ơn cho những người đã giúp mình.

Một điều nữa là, mình học được cách lạc quan hơn vào cuộc sống với suy nghĩ như vầy: Cuộc sống í, nó như nhịp tim vậy. Có lúc lên, có lúc xuống. Nhưng nhờ nó cứ lên xuống vậy hoài, thì mình mới sống. Chứ nó một đường thẳng băng, ngang phè là mình ngủm củ tỏi rồi. Thế nên là lúc nào cảm thấy mệt mỏi, chán nản, hãy tin rằng, mình chỉ đang ở đoạn buồn thôi, hết đoạn này là tới đoạn vui rồi nè. Vì biết phía trước là đoạn vui nên rất háo hức, nên sẽ ráng cắn răng chịu đựng để đi qua đoạn buồn. Đó, mình tự nhủ với bản thân vậy đó, để dụ nó qua những cơn bĩ cực :)))

Ngày mai không biết sẽ ra sao :) Nhưng trước mắt mình hạnh phúc với những trải nghiệm đã và đang có được :) Mong cuộc đời sẽ luôn đầy sắc màu như thế này :)

*Give me a place to stand, and I will move the earth* (Archimedes)


Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

Random thought

Cuối cùng nhận ra,
Ba luôn là người truyền cảm hứng tuyệt vời nhất
Mẹ luôn là người yêu thương mình nhất
Mình không thích có 1 người bạn đời lười biếng. Người đó phải siêng, phải có chí cầu tiến, phải nỗ lực hết mình cho giấc mơ và sự nghiệp của anh ta. Nhưng đồng thời, phải là người biết chăm lo cho gia đình.

=> Mình ế :))))

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016

Ambivert - It's me !!


Bạn có phải là kiểu người hướng nội ‘năng động’?


Hướng nội ‘năng động’ là kiểu người gì kì lạ vậy? Đã hướng nội thì phải khép kín, sống  bình lặng thôi chứ – năng động chỉ dành cho những người hướng ngoại thôi. Đó là những lời mình nghe được từ bạn bè khi mình giới thiệu với bạn bè khái niệm này. Vậy hướng nội ‘năng động’ là người như thế nào? Tóm tắt ngắn gọn, đây là kiểu người có tính cách hướng nội, nhưng không hoàn toàn khép kín mà vẫn có lẫn tính cách của người hướng ngoại, từ đó khiến cho người ngoài nhầm tưởng họ là người hướng ngoại – giống như mình chẳng hạn.
Nếu sau khi làm một số bài test và biết được bản thân bạn là người hướng nội rồi, thì chắc bạn hiền chẳng xa lạ gì với những khái niệm được cho là mặc định dành cho người hướng nội như: thích ở một mình, thích môi trường yên tĩnh, thường suy nghĩ rất sâu xa và thích nhắn tin hơn gọi điện.
Và khi bạn đọc đến đấy thì lại thấy là lạ, hình như chả giống mình tẹo nào: mình chả thích ở nhà cuối tuần, mình thích ra ngoài với bạn bè hơn. Thế thì mình có đúng là người hướng nội như kết quả bài test bảo không?
Tóm lại: Nếu bạn là người cần phải nghỉ ngơi trong yên lặng sau khi tham gia một sự kiện xã hội, thì có lẽ bạn đúng là một người hướng nội rồi. Nhưng bạn không phải là kiểu người hướng nội bình thường, mà là một kiểu hướng nội ‘năng động’.
Tính cách hướng nội và hướng ngoại không phải là 2 cái gì đối lập nhau như màu đen và màu trắng. Các bạn cứ tưởng tượng 2 tính cách này giống cốc cà phê nâu đá (sữa đá) ấy, 2 màu có thể quyện lẫn vào nhau tạo thành thứ thức uống ngon tuyệt. Có người hoàn toàn thích vị ngọt của sữa, có người lại chỉ thích vị đắng của cà phê, và có người thì lại ở đâu đó giữa vị đắng và vị ngọt, tức là cafe nâu đá hoặc bạc sỉu đó. Những người có tính cách nửa này nửa kia như thế, thế giới có một khái niệm khác dành cho họ, đó là ‘ambivert’.
Vậy bạn có phải là một ambivert như mình không? Nếu bạn có 8 đặc điểm này giống mình, thì rất có thể bạn cũng có tính cách giống như mình rồi:

1. Tâm trạng của bạn phụ thuộc vào môi trường

Có nghĩa là bạn là một người rất dễ thay đổi tâm trạng, năng lượng làm việc, tuỳ thuộc vào môi trường xung quanh bạn, ví dụ như thứ nhạc đang được phát, cách mọi người giao tiếp xung quanh chẳng hạn. Một bài nhạc trữ tình có lúc thì giúp bạn hưng phấn làm việc, nhưng có lúc lại làm bạn buồn ngủ. Một bài nhạc rock có lúc khiến bạn tràn đầy hứng khởi, nhưng có lúc thì khiến bạn đau cả đầu. Nói chung là vẫn một môi trường đó nhưng tâm trạng bạn lại khác nhau vào từng thời điểm, thế thì có thể bạn là một ambivert.

2. Bạn vừa thích làm việc với mọi người vừa không thích

Ví dụ như mình, bình thường khi đi làm rất thích tư vấn 1-1 cho các bạn trẻ, thích hướng dẫn các bạn làm việc này việc kia. Cũng có lúc mình rất thích công việc đi dạy, truyền cảm hứng cho các bạn trẻ về kiến thức và kinh nghiệm của mình. Nhưng có lúc thì mình lại thấy chây ì và lười kinh khủng, cứ nghĩ đến việc đi chia sẻ, đi tư vấn là lại thấy mệt mỏi, chẳng có động lực gì. Và nếu cả tuần mà đi thuyết trình và chia sẻ nhiều rồi, thì cuối tuần mình chỉ thích ở một mình ôm máy tính hoặc đi chơi với người yêu thôi.

3. Có người làm bạn thích, có người lại khiến bạn ghét

Có một vài người bạn mà bạn có thể dành cả tháng nói chuyện với họ cũng chả bao giờ hết chuyện. Gặp họ lúc nào cũng rất vui và cười đùa ẫm ĩ cả quán. Nhưng có những người thì bạn chả muốn gặp bao giờ, cứ nhìn thấy mặt là thấy khó chịu rồi, mất hết cảm hứng làm việc.

4. Bạn vừa nói nhiều, lại vừa nghĩ nhiều

Bạn có thể là một người nói nhiều và là người thường xuyên nói trong các cuộc hội thoại với bạn bè. Và bạn bè có thể nghĩ bạn là đứa nói nhiều như thế chắc chả có thời gian để nghĩ mấy vì mồm mép tép nhảy mà. Nhưng sự thật thì trong đầu bạn đang diễn ra một đống suy nghĩ mông lung về thế giới và tương lai, một vũ trụ những suy nghĩ mà bạn không thể hiện ra bên ngoài.

5. Bạn cần thời gian để cởi mở với người khác

Bắt chuyện với người lạ có vẻ hơi khó khăn với bạn và bạn không thích làm điều đó lắm. Nhưng một khi đã quen biết xíu xíu rồi, thì bạn lại rất thoải mái nói chuyện và tỉ tê tâm sự đủ thứ trên đời với người đó mà chẳng ngại ngần gì.

6. Bạn chỉ chọn bạn mà chơi

Khác với những người hướng ngoại rất quảng giao và nhiều bạn, bạn chỉ có một vài người bạn thân thôi, nhưng rất thân thiết với những người đó. Và bạn thấy rằng việc chỉ có một vài người bạn thân thiết như vậy cũng chẳng có vấn đề gì, quan trọng là chất lượng chứ cần gì số lượng.

7. Bạn không có nhu cần quảng bá bản thân

Khi tham gia một sự kiện đông người thì người hướng ngoại luôn cố gắng để khiến bản thân được nổi bật nhất, trong khi người hướng nội thì thường có xu hướng thu mình và ít tiếp xúc với người khác. Tuy nhiên bạn có tính cách ở giữa, vậy nên bạn chẳng muốn mình quá nổi bật, chỉ cần được nói chuyện với 1-2 người trong suốt cả buổi cũng khiến bạn thấy rất ok rồi.

8. Mọi người ai cũng nghĩ bạn là người hướng ngoại

Giống như mình ấy, bạn bè mình lúc nào cũng đoán mình là một đứa hướng ngoại chính hiệu, vì thấy mình rất chăm chỉ tham gia các hoạt động xã hội và chia sẻ các thứ. Tuy nhiên từ sâu thẳm trong bản thân và qua các bài test tìm hiểu tính cách, mình tự biết rõ mình sỡ hữu những tính cách của người hướng nội. Và thật khó để giải thích cho mọi người điều đấy.
Vậy nếu bạn có một vài đặc điểm ở trên hay trải qua một số tình huống ở trên, có thể bạn cũng đang là một ‘ambivert’ giống mình đó. Và ambivert thì chả có gì là kinh khủng quá cả, mỗi người một tính cách mà, quan trọng là chúng ta cần làm gì để phát huy tốt nhất tính cách của chúng ta mà thôi.
Source: https://anhtuanle.com/2016/05/04/ban-co-phai-la-kieu-nguoi-huong-noi-nang-dong/

Bai viet hay

Người phù hợp với chúng ta nhất không phải là người đáp ứng mọi thị hiếu của ta (người như thế không tồn tại), mà là người có thể dung hòa được những khác biệt trong thị hiếu hai bên một cách khéo léo - người có thể kiểm soát những bất đồng. Thay vì ý tưởng hão huyền về một mảnh ghép hoàn hảo, khả năng chịu đựng những khác biệt với tấm lòng bao dung mới chính là dấu hiệu đích thực của một ứng viên “không vượt quá mức sai lầm”. Sự hòa hợp là trái ngọt của yêu thương, chứ không phải điều kiện cho nó.

Chủ nghĩa lãng mạn không giúp gì được cho ta cả, nó là một triết lý tàn nhẫn. Nó khiến cho rất nhiều trải nghiệm trong hôn nhân trông có vẻ phi thường và hứa hẹn. Kết quả là ta lại đơn độc rồi đinh ninh rằng cuộc hôn nhân của ta, cùng những khiếm khuyết của nó, là không “ổn”. Chúng ta cần học cách thích nghi với "sự méo mó", không ngừng nỗ lực đặt bản thân vào một vị thế bao dung, lạc quan và nhân hậu hơn để nhìn nhận các hình thái đa dạng của “sự méo mó” hiện diện trong chính chúng ta và trong người bạn đời của chúng ta.

http://tramdoc.vn/tin-tuc/ai-roi-cung-se-cuoi-nham-nguoi-nM8jW.html

Random talk

thôi ráng đi
sắp được về rồi
cứ lấy ngày về mà phấn đấu
ráng lên ráng lên