My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

Mẹ viết nhật ký

Hôm nay Chủ nhật...
Hôm nay được ngủ nướng đã đời tới 12h trưa, không điện thoại hò hét của mẹ bắt dậy ăn sáng, không tiếng chuông ầm ĩ từ bếp vọng lên.

Tất cả tĩnh lặng...Mình đã ngủ rất ngon sau một ngày làm recycled garden vs GG dưới Long An mệt lử người.

Nhưng thức dậy, đã thấy ngay sự thiếu vắng. Có lẽ tất cả những âm thanh ồn ĩ đó, tạo thành một phần thói quen, một phần của sự ỷ lại của mình, một phần cuộc sống của mình.

Lúc xuống ăn trưa, mình có hỏi chị Mai, ủa sáng nay sao em được tha cho ngủ nướng vậy? Bình thường mẹ hò hét muốn rách cổ rồi. Chị Mai và Linh nhìn nhau cười, bảo là mẹ có kêu chị Mai kêu mình dậy nhưng chị Mai biết chắc mình sẽ ko dậy nổi nên cuối cùng ko kêu luôn, để cho mình ngủ. À ha, thì ra câu chuyện là như vậy.

Rồi chị Mai bảo: "Chị kể này, cưng đừng nói lại với cô nha, không thôi cô giận chị chết. Đêm qua cô thức tới 4h rưỡi sáng viết nhật ký ah. Sáng nay chị đưa cô ra bến xe, mặt cô buồn hiu hà"

Mình: "Hở? Nhật ký? Nhật ký j chị?"

Chị Mai: "Thì cô viết nhật ký đời tôi á. Hôm qua cô buồn cưng rồi stress rồi bịnh nữa nên thức tới sáng viết nhật ký luôn"

Mình à ha, rồi im lặng ăn tiếp. Linh vs chị Mai sau đó cũng chuyển qua chủ đề khác. Có lẽ chủ đề về mẹ với mình cũng thực sự là một khó khăn cho cả 2 người đó khi cứ phải đứng giữa.

Chuyện mẹ viết nhật ký, có lẽ là điều bất ngờ nhất với mình. Mình ko nghĩ mẹ cô đơn và nội tâm đến thế, dù bik cái tật nhạy cảm và hay nghĩ nhiều là mẹ lây cho mình.

Mình biết, những ngày này, mình cư xử rất không tốt, mẹ hỏi j tới thì trả lời quạu quọ, soạn đồ đi Úc mình cũng ko phụ j cả....Vì mình cũng ko bik mình phải làm j nốt - trong cái thời điểm khủng hoảng này.
Mình lại tật vụng về, mó tay vô phụ mẹ hồi mẹ bực, chửi rồi xong đi lên. Hết phim. Cứ vòng tròn đó lặp đi lặp lại.

Mình lại đang ôn IELTS để tháng 12 thi, nhưng trong một trạng thái rối bời, và cứ phải liên tục tự trấn an bản thân lại, tự chỉnh đốn nó, để mà ráng thi cho đậu....Cái bằng IELTS này sẽ là thứ duy nhất giữ cái giá trị của mình khi đặt chân đến Úc và bắt đầu lại từ con số 0 tròn trĩnh một lần nữa.

Bây giờ có nói xin lỗi với mẹ, cũng ko bik nói thế nào cho phải. Chính xác là trong thời điểm này, chính mình cũng ko bik phải làm gì, làm thế nào mới được gọi là đúng. Nhưng có một điều, trong tiềm thức của kẻ ngu ngốc như mình hiểu là: Mình đi càng sớm thì mẹ mới càng được giải thoát !

Chuyến đi Úc lần này - đúng như tử vi nói - nó là chuyến đi miễn cưỡng, nhưng lại giải quyết hết được tất cả mọi thứ.

- Cho bản thân mình: mình đi rồi thì mới tập tự lập, tập ko ỷ lại vào cha mẹ, tập đứng đắn nghiêm túc hơn, tập chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, tập make choice and đưa ra decision cho bản thân, tập nấu nướng, tập nhìn thế giới bằng một con mắt khác.

- Cho mẹ: mẹ có thể có thời gian chăm chút cho bản thân nhiều hơn, hơn là cứ tối ngày chăm chăm lo cho mình, rồi nghĩ ngợi, rồi cãi vã. Số xa nhau mới hạnh phúc, có lẽ thực sự là vậy. Mẹ có thể có thời gian ra ngoài nhiều hơn, gặp nhiều người hơn, khám phá nhiều thứ mới hơn.
Mình biết, mẹ là một người rất thích học hỏi cái mới, rất thích khám phá cái này cái kia. Chính những khám phá đó, làm cuộc sống của mẹ hạnh phúc và nhiều sắc màu hơn. Mình được truyền cảm hứng về việc khám phá cái mới, "thấy cái j hay là học liền" từ mẹ. Thế nên mình hiểu cảm giác bỏ 20 năm ra để hy sinh ở nhà chăm con và phục vụ gia đình là một cực hình như thế nào đối với mẹ.

Mình đã rất ngạc nhiên, khi nhìn vẻ mặt háo hức của mẹ khi kể về việc hôm nay học được cái j hay, hoặc gặp được ai thì hỏi han cái bik được cái này cái kia thú vị. Rồi nhìn mẹ ngồi hào hứng khoe về chặng đường khám phá chính bản thân mình, cứ như một cô cậu tuổi teen đang chập chững tập khám phá thế giới: "Không biết sao nhe, ngộ lắm hen, làm như mẹ có cái khả năng j đó, mà cứ đụng chuyện là trong đầu mẹ mọi thứ nó rập rập well-organized lắm", hoặc "Bởi zay, mỗi lần đi ra ngoài, là mình thấy đầu óc mình thông thoáng hơn, tiếp xúc nhiều người, biết được nhiều cái". Mẹ đã truyền tinh thần đó qua cho mình như thế...
 
Nhìn lại một chút chặng đường ngày xưa của mẹ, mình hay hình dung như thế này: Mẹ đã sống với ông bà ngoại tròn 29 năm sau đó mới theo ba về và chính thức bắt đầu cuộc sống gia đình. Mẹ bắt đầu va vấp với thế giới ngoài kia trễ hơn mình bây giờ. Thế nên cái kháo khát được học hỏi cái mới của mẹ tới tận tuổi trung niên bây giờ vẫn còn rất nhiều - vì mẹ bắt đầu trễ, nhưng lại rất có đầu óc thông minh. Một cái nữa, là mẹ bắt đầu cuộc sống gia đình và đối mặt với nhiều khó khăn thực sự của cuộc đời cùng một lúc, khiến tâm lý mẹ lúc đó có lẽ đã rất hoang mang. Thế nên hình thành nên việc mẹ rất hay lo sợ, dễ giật mình và nghĩ nhiều. Vì cái j con người ta ko bik, con người ta mới sợ, mới lo lắng, mới nghĩ ngợi tùm lum. Mẹ - có lẽ là như vậy.

Mẹ may mắn có ba, người đàn ông va chạm với đời từng rất sớm, nên có thể làm bợ đỡ vững vàng cho mẹ qua giai đoạn chập chững làm quen với "ĐỜI".

Tuy nhiên, cái j cũng có 2 mặt của nó....

Mình muốn viết một chút về ba:

Ba - trong mắt mình là một người đàn ông tốt, ko được gọi là hoàn hảo, nhưng đủ tốt để trở thành người đàn ông của gia đình. Tuổi thơ nghèo khó, phải vào Nam lập nghiệp từ tay trắng, giúp ba có ý chí kiên cường đến đáng ngạc nhiên. Tính tiết kiệm, chắt chiu từng chút cũng từ đó mà ra. Nói chung, ko ăn chơi cờ bạc, rất biết lo cho gia đình.

Nhưng chỉ có điều, một chút văn hóa Việt Nam, đàn ông vốn hay muốn chứng tỏ bản thân mình, và đôi khi hơi nóng tính. Mình thích BC - cũng vì một phần BC mang dáng dấp của ba. Nhưng mìh cũng ko bik, mình có thực sự hạnh phúc với người như thế trong tương lai ko...Vì tính mình rất bướng...Ba - theo cá nhân mình nghĩ - là người đỡ nhất trong những người đàn ông vốn hay thích chứng tỏ bản thân mình. Ba về nhà vẫn phụ vợ phụ con làm việc nhà, vẫn chăm lo cho gia đình mấy lúc mẹ bận, vẫn tí ta tí tởn giỡn với mình (2 con sư tử giỡn với nhau, ko vui mới lạ). Ba - cuối cùng đơn thuần vẫn là một người cha tốt...

Nhưng cuộc đời nó giày xéo ba dữ quá, nên đôi khi ba đa nghi tất cả, và cái khái niệm về hạnh phúc của ba nó cũng bị chi phối một chút bởi yếu tố vật chất, dù tinh thần với ba lúc nào cũng là quan trọng nhất. Ba đôi khi hay định nghĩa hạnh phúc là phải có được cái này, cái kia. Và tương tự ba áp cái định nghĩa hạnh phúc đó lên mình. Hạnh phúc là con được đi du học. Con được thành công ở nước ngoài.

Vì mong ước đó của ba, thế là mình sắp được đóng gói và gửi đi, với câu dặn dò của mẹ: "Tất cả vì tương lai con hết".
Biết là vì tương lai mình hết, ba mẹ có khi chả được lợi j đâu, chủ yếu là mình, là đời con mình. Nhưng - có lẽ ở thời điểm này, vẫn rất khó để một đứa cứng đầu và ương bướng như mình chấp nhận.

Có lẽ, sẽ mất rất lâu, để mình hiểu được cái tình cái lý đằng sau mỗi quyết định của ba mẹ mà mình vẫn hay giãy nảy lên mỗi khi nghe.

Có lẽ, cuộc đời sẽ dạy cho mình một bài học, mà nghe qua lý thuyết rất suông, nhưng phải va đập thì mới vỡ ra, mới thấm ra: "Gia đình là bến đỗ bình yên nhất, là điểm tựa của sức mạnh"

Có lẽ, còn rất lâu nữa, mới thấm được....